Hành cung ở vùng ngoại ô quy mô không lớn, chỉ tương đương với ngôi nhà của những người bình thường mà Hoa Nam từng thấy trong quá khứ. Hai người chọn một gian nhà trung bình để ở. Hoa Nam vốn dĩ buồn ngủ, thu thập xong chăn nệm là bò lên giường ngủ bù ngay, khi tỉnh lại mới uống một chén mật ong, sau đó cùng Giang Giác đổi sang y phục thông thường, mang theo mũ rơm ra đồng cắt lúa.
Lúc y làm ruộng thật ra rất vui, chỉ là vì y cố gắng muốn hoàn thành nhiệm vụ cho nên đã khom lưng xuống quá nhiều, buổi tới trở về mới phát hiện ra xương sống nơi thắt lưng không thẳng lên nổi. Y mặt đầy bi thương nói với Giang Giác lưng mình còng rồi, hỏi Giang Giác có thể hay không ghét bỏ y.
Trong hành cung người hầu không nhiều, bởi vì Giang Giác muốn cùng Hoa Nam trải qua một khoảng thời gian thế ngoại đào viên, tự nhiên không thích nhiều người ầm ĩ. Hắn đặt y nằm sấp xuống, tự mình xoa bóp thắt lưng cho y, nước tắm cũng là do hắn tự tay chuẩn bị. Lúc tắm, y lại nói không thích tắm cùng người khác, hắn đành thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Nam, ta mệt mỏi không còn khí lực đâu. Chi bằng ngươi tắm trước đi, chờ ngươi tắm xong ta mới có thể khôi phục thể lực mà gánh thêm một thùng nước.”
Hoa Nam cởi y phục ra, chui vào dục dũng*, cười cười liếc mắt nhìn Giang Giác: “Ngươi vào đi, nhưng không cho phép làm mấy chuyện xấu a. Hì hì, ta xem ngươi cũng không còn bao nhiêu khí lực để giở trò.”
*dục dũng: bồn tắm.
Bất quá, Hoa Nam rất nhanh liền phát hiện chính mình đã sai rồi, việc lao động lúc trưa hóa ra chẳng làm tiêu hao bao nhiêu thể lực của Giang Giác, ít nhất thì thể lực bị tiêu hao do cắt lúa không hề ảnh hưởng đến dục vọng của vị cửu ngũ chí tôn. Hắn vẫn còn có thể sinh khí dồi dào mà cùng Hoàng Hậu hoan ái, còn Hoàng Hậu thì chỉ việc ngồi trên người hắn, vòng hai chân quanh thân hắn, mặc hắn không ngừng ra vào liên tục.
“Ngày mai phần lúa của ta do ngươi cắt, cám ơn.” Hoa Nam thở hồng hộc, nói.
“Ý chỉ của nương tử, vi phu tự nhiên tuân theo.” Sắc lang nào đó mang vẻ ngoài thanh nhã trả lời.
Hoa Nam trừng mắt nhìn Giang Giác, ngay tại động mạch sau gáy hắn cắn một ngụm. Giang Giác cũng không cam lòng yếu thế, làm bộ như tức giận, hung ác đẩy thật mạnh vào nơi non nớt sâu thẳm tận cùng. Hoa Nam ngửa đầu ra sau, toàn thân run rẩy như muốn tan rã, mái tóc đen óng mềm mại tản mát giữa không trung, phấp phới tung bay tạo thành từng đường cong như cơn sóng. Giang Giác luật động càng lúc càng mất dần sự khống chế, Hoa Nam vốn dĩ kiềm nén rên rỉ cuối cùng cũng phải bật ra thành tiếng, đứt quãng không thành câu: “Chậm… chậm một chút…”
Giang Giác xấu xa, cố ý điều chỉnh góc độ một chút rồi lại tiến nhập vào thật sâu. Hai thân thể ẩm ướt ma sát vào nhau, phát ra thanh âm ‘ba ba’ *** mỹ, hắn tà khí hỏi Hoa Nam: “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ.”
“Ta nói là… Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Biết rõ hắn đang cố ý trêu chọc mình, Hoa Nam liền trả thù một chút, ngay bên hông hắn véo một cái. Giang Giác cuối cùng không kiềm chế được nữa, phóng thích trong cơ thể Hoa Nam. Y hét lên một tiếng, gục xuống người hắn mà run rẩy.
“Đừng như vậy, không được đâu.” Chỉ thoáng chốc sau, Hoa Nam bình phục lại, tựa cằm vào hõm vai Giang Giác, thấp giọng nói: “Ta tuổi còn quá nhỏ.”
Bàn tay Giang Giác đặt trên tấm lưng xích lõa của Hoa Nam, tận tình vuốt ve một phen. Da thịt non mịn trơn bóng tựa hồ như mang theo mị lực, khiến lòng người nôn nao khó chịu. Giang Giác cắn xuống vành tai y, khàn khàn nói: “Ta biết, chỉ là ta rất thích. Hơn nữa, khi ở cùng một chỗ với ngươi, ta khống chế bản thân không nổi.”
Hoa Nam ôm lấy cổ Giang Giác bật cười khanh khách, giống như thở dài, nói: “Nếu như ca ca cùng phụ mẫu của ta biết ta trầm luân nhục dục thế này, nhất định sẽ mắng ta.”
Giang Giác chậm rãi rời khỏi cơ thể y, ân cần hỏi: “Đối với sự trưởng thành của ngươi có ảnh hưởng sao? Mỗi lần chúng ta làm xong, ngươi đều ngủ rất lâu.”
“Có một chút. Khi ta mệt mỏi thì sẽ tích lũy linh lực chậm hơn, đối với việc tu hành không tốt lắm.” Sắc mặt Hoa Nam có phần uể oải. Giang Giác đau lòng khi thấy y làm việc vất vả, thế nên mặc dù dục vọng vẫn chưa được thỏa mãn thì cũng chỉ có thể nhẫn nại. Hoa Nam thả lỏng cơ thể, để Giang Giác rời đi.
Giang Giác ôm Hoa Nam ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể rồi đặt y lên giường. Hai người đã nhiều lần tiếp xúc cơ thể thân mật với nhau, lúc này lại mệt mỏi, Hoa Nam chẳng còn tâm tư nào mà thẹn thùng, thoải mái để hắn thưởng thức chính mình xích lõa. Bàn tay Giang Giác nhẹ nhàng mơn trớn da thịt thanh lương, đây là thân thể đã khiến hắn điên cuồng mê luyến, là một nam tử mà trong quá khứ hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ yêu thương nhiều như vậy.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa.” Hoa Nam ngái ngủ, mỉm cười mông lung. Cuối cùng, hai mắt cũng khép lại, đi tìm Chu Công.
Những cặp phu thê bình thường đều là thế này trôi qua ư? Giang Giác chăm chú nhìn gương mặt say ngủ tinh khiết thiện lương của Hoa Nam, trên môi hiện ra nụ cười nhẹ, nhớ tới y đã đáp ứng sẽ ở cùng hắn đến chết, nội tâm vừa ấm áp vừa thỏa mãn.
Việc lao động đương nhiên không chỉ có hai người Đế – Hậu, lúa do bọn họ cắt mỗi ngày từ ngoài ruộng tự động sẽ có người mang đi phơi nắng, sau đó xay thành gạo. Hoa Nam sau khi đã thuần thục các kỹ năng làm việc thì có thể thích ứng với cường độ lao động, mỗi đêm còn dư thừa tinh lực cùng Giang Giác trò chuyện, lúc mệt thì cùng hắn nằm cạnh bụi rơm mà ngắm sao.
“Ai sẽ dùng lúa do chúng ta thu hoạch?” Hoa Nam tràn đầy hứng thú hỏi Giang Giác.
“Những dân chúng ở gần đây.” Giang Giác quấn lấy mấy sợi tóc của Hoa Nam, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua thức ăn đã nấu chính?”
“Đã từng, đau bụng đến chết đi sống lại luôn, cũng may…” Y đột nhiên ngừng lại, bắt gặp khóe miệng Giang Giác đang cong lên, chờ mong đoạn kế tiếp, liền cười yếu ớt, “Cũng may ăn khá ít, nếu không thực sự sẽ đau chết.”
“À, may mà ngươi không có đau chết.” Đáy mắt Giang Giác hiện lên ý cười, “Lạ thật, lúc ngươi rời khỏi lang hoàn chẳng lẽ không ai cảnh báo ngươi không thể ăn thức ăn đã nấu chín ư?”
“Có a.” Hoa Nam khe khẽ thở dài, “Chính là thức ăn thơm ngon như thế bày ra trước mắt, ta nhịn không được sức hấp dẫn của nó. Năm xưa mẫu thân ta rời khỏi lang hoàn đi du ngoạn, ngoại công cũng bảo Người không thể ăn các thức ăn đã nấu chín, thế nhưng nàng lại gặp một cửa tiệm làm bánh bí đỏ rất đáng yêu, cho nên đã ăn một chút, kết quả thì đau bụng vô cùng. Theo như Người nói thì lúc sinh Đại ca, Nhị ca chẳng có bao nhiêu thống khổ, duy chỉ có lúc sinh ta thì đau bụng y như lúc ăn bánh bí đỏ. Vì vậy, khi ta sinh ra đã bị gọi là tiểu bí đỏ, còn tên ‘Hoa Nam’ là lấy chữ ‘Nam’ trong đó*.”
*chữ ‘bí đỏ’ là [nánguā], chữ ‘Nam’ là [nán], do đó trong chữ ‘bí đỏ’ mới có chữ ‘Nam’.
“Hóa ra tên của Tiểu Nam có ý nghĩa như thế.” Giang Giác khẽ vuốt ve gương mặt láng mịn của y, nghĩ nghĩ, “Hay là ta cũng gọi ngươi tiểu bí đỏ nhé.”
“Không được.” Hoa Nam không cần suy nghĩ đã thẳng thừng cự tuyệt, trừng mắt nhìn Giang Giác, “Bị người trong cung nghe thấy ta sẽ mất mặt lắm.”
“Tiểu ô long còn sĩ diện nữa à?” Giang Giác giễu cợt y, bàn tay to lớn đặt lên vùng bụng bằng phẳng, “Đợi khi nào ngươi đủ tuổi có thể sinh con nối dòng, ngươi có nguyện ý sinh hài tử cho ta không?”
“Không…” Hoa Nam vốn định nói không muốn, thế nhưng lời đã ra đến miệng lại nuốt trở về, sửa thành: “Không biết, tùy duyên thôi, thực sự thì ta cũng không thể ngăn cản nó sinh ra.”
Giang Giác hiểu rõ, nhất thời xúc động, chỉ mỉm cười mà không nói.
“Bầu trời ở quê ta sáng hơn nơi đây, các vì sao lại càng sáng rực rỡ hơn nữa, giống như đọng trên đỉnh đầu, giơ tay ra liền có thể nắm bắt được.” Hoa Nam gối trên cánh tay Giang Giác, ngắm nhìn tinh tú sáng chói cả một góc trời.
Giang Giác hỏi: “Lại nhớ nhà sao?”
Hoa Nam cười nhẹ: “Vẫn luôn nhớ, bất quá khi ta về nhà thì lại nhớ ngươi. Quả nhiên, cá cùng tay gấu không thể lưỡng toàn.”
“Nếu ngươi có thể tự do lựa chọn, cá cùng tay gấu, ngươi chọn thứ nào?” Gương mặt tuấn nhã của Giang Giác chắn ngang tầm mắt Hoa Nam, con ngươi sâu thẳm đưa tình ẩn tình, tựa như sóng nước mùa thu rung động lòng người.
“Đương nhiên là chọn tay gấu. Cá có xương, sẽ làm ta mắc xương. Còn tay gấu tuy không biết có nguy hiểm không nhưng tạm thời không nghĩ tới, cho nên ta cảm thấy chọn tay gấu rất sáng suốt.” Hoa Nam cùng hắn mũi đối mũi, mắt đối mắt, “Giác, ca ca, ngươi nói xem, ta chọn tay gấu có thể hay không sẽ hối hận?”
“Tất nhiên là không rồi.” Giang Giác tràn đầy tự tin, trong mắt hiện lên dung nhan tú tuyệt của người yêu thương, chóp mũi thoáng ngửi được mùi hương sen nhàn nhạt trên người y. Người trước mắt tựa như đóa phù dung trắng nở trong đêm, đẹp đến mê người, mê hoặc hết thảy tâm trí hắn.
Hoa Nam mỉm cười với Giang Giác, khiến cho lòng hắn hiện lên tầng tầng rung động. Hắn hôn lên khóe môi y, nói: “Ngày tốt cảnh đẹp thế này sao có thể cô phụ được. Tiểu Nam, chúng ta thiên vi lô địa vi tịch*, thế nào?”
*thiên vi lô, địa vi tịch: trên trời làm cây lau, dưới đất làm chiếc chiếu? Ta cũng không hiểu câu này là thế nào nữa, đoán bừa chắc nó tựa tựa câu ‘trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành’. Nếu không phải cũng đừng chém ta >.< “Ân?” Hoa Nam khó hiểu, “Ta không rõ lắm.” “Ta dạy cho ngươi.” Trong mắt Giang Giác thoáng hiện ra một tia thích thú giảo hoạt, ưu nhã nhưng vẫn mang theo ba phần tà khí. Hoa Nam có chút hoảng hốt, y biết Giang Giác là một nam nhân khí phách, nhưng y không biết hắn còn tà khí nữa. Y dám yêu một nam nhân khí phách, nhưng y không biết mình có dám yêu một nam nhân tà khí hay không. —— “Ngươi luôn dạy ta học cái xấu.” “Cục cưng càng xấu ta càng yêu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thác Giá - Gả Nhầm
Chương 28
Chương 28