Mọi người khó hiểu nhìn bộ khoái này một mực chạy trốn, nghĩ muốn nổ cái đầu cũng không hiểu rốt cục là vì cái gì, khả sự tình còn không có đơn giản như thế liền chấm dứt.
Triệu Cực cũng không hiểu được Lí Duy vì sao đột nhiên rời đi, rõ ràng là thực sự có ý mời ở lại a, nhìn Triệu Thanh Khâu đối diện, hắn cũng không rõ lắc đầu, Triệu Cực cúi đầu lại nghĩ, không có chỗ nào chậm trễ a.
Xem ra phải tìm thời gian hảo hảo ngẫm lại, nhưng hiện tại….
Triệu Cực giận trừng mắt, lại một lần nữa đem tất cả tức giận tụ lại, với Triệu Trường Hữu còn đang ngồi ở chỗ kia không hiểu được tình huống, lạnh lùng nói:
“Ngươi còn muốn dọa người đến lúc nào!”
Triệu Trường Hữu xưa nay sợ nhất cha y, dọa đến mức ngay lập tức từ trên tháp kia nhảy lên, mới hiện ra vài phần bản lĩnh võ lâm thế gia.
“Còn không đi đem một thân quần áo làm nhục gia phong kia đổi lại!”
Vừa dứt lời, Triệu Trường Hữu với tốc độ chưa bao giờ có, nhanh bước chân bỏ chạy, cũng không quay đầu nhìn lại mẫu thân cùng ca ca tỷ tỷ.
Đến cũng khó cho Nhị công tử của chúng ta, tú hài sa tanh còn đi ở trên chân to của mình không nói, la quần bách điệp, áo nhỏ bạch nhung thấp bé, cũng đều trở ngại hành động của y, khả dĩ làm bước đi của y tập tễnh, còn chưa tính đến hai cẩu thương thỉ trên đường kia đi.
Thật vất cả cuối cùng về tới phòng mình, một đầu chui vào giường gấm, Triệu nhị công tử của chúng ta trừ bỏ bị cha y đánh đến rơi lệ, lập tức bão tố nổi lên.
Khuyển nha khiết bạch (răng nanh trắng noãn ạ, đừng hiểu thành răng chó) cắn chặt chăn sạch sẽ, lớp vải lót mới tinh bị son phấn trên mặt hắn chưa có rửa sạch làm nhem nhuốc. Triệu nhị công tử phẫn hận thầm mắng:
“Gia khỏa ẻo lả kia, thế nhưng hại ta bị người giễu cợt, bị cha mắng, đừng cho ta gặp lại hắn, bằng không nhất định phải làm cho hắn đẹp mặt! Ta đem khuôn mặt nữ nhân kia của hắn hóa trang thành tì nữ, để hắn mặc y phục tiểu đán (vai đào trên sân khấu), còn muốn cái loại lồ lộ này! Muốn cho mọi người đều cười nhạo chết hắn!”
Nhị công tử của chúng ta có thể nói đầy bụng ủy khuất, thật sự là buồn bực a!
Triệu phu nhân nhìn người mình theo đuôi tới trong mắt, vắng lặng đến không nói nên lời, Triệu phu nhân ngồi vào bên giường, một bên lau lệ, một bên an ủi nói:
“Nhi a, ngươi có thể trở về là tốt rồi, ngươi cũng biết ngươi mấy ngày nay gặp chuyện không may, vi nương có bao nhiêu lo lắng không?”
Nàng ở đó biết nhị công tử hiện tại bụng xấu đầy mình, đang cân nhắc làm sao rửa hận báo thù đây, chỉ đem đứa con mình bởi vì bị phụ thân giáo huấn đầy mình mà ủy khuất đi.
Triệu phu nhân nói xong cũng không thấy người mở miệng, chính là bồi người ngồi ở trên giường yên lặng lưu lệ.
Triệu Thanh Khâu đẩy ra rèm cửa tiến vào thì, vừa lúc nhìn thấy một màn này, hơi hơi lắc lắc đầu, đầu tiên là đi đến trước mặt mẫu thân nhẹ lời an ủi, thật vất vả mới đem nàng dỗ nín, mới nhìn hướng Hỗn Thế Ma Vương kia của nhà mình đang ở trên giường.
Than nhẹ một tiếng, Triệu Thanh Khâu mở miệng hỏi:
“Trường Hữu trên người có thể có chỗ bị thương! Lí Hưu Dữ kia có từng làm khó dễ ngươi!”
Triệu Thanh Khâu thấy y không được tự nhiên động động thân mình, cũng không chịu mở miệng, thực sự sợ y bị thương tới bộ vị yếu hại, đã nghĩ vén bộ nữ trang còn đang trên người y nhìn xem.
Ai ngờ, hắn không vén còn may, hắn vén một cái này, dẫn đến địa lôi của Triệu nhị công tử của chúng ta, Triệu Trường Hữu mạnh mẽ từ trên giường nhảy dựng lên, hô lớn:
“Ta, ta, có thể chịu cái gì thương tổn, ta không đem gia khỏa biến thái kia đánh thành tàn phế, hắn sẽ đốt cao thơm!”
Nhìn Triệu Trường Hữu đột nhiên cao cao nhảy dựng lên, Triệu phu nhân cùng Triệu Thanh Khâu bị cả người bị y dọa ở tại chỗ nói không nên lời, Triệu Trường Hữu cũng bởi vì phản ứng thất thần của bọn họ, trên mặt có cái gì sao? Sao lại có bộ dáng thấy quỷ vậy, đảo ngược thân người lại, từ trong đầu giường tối lấy ra ngân kính bình thường y dùng để trang điểm, không đợi hắn chiếu chiếu lên mặt mình.
Tiếng kêu bi ai thê lương thảm thiết lại một lần nữa vang vọng toàn bộ Vô Cực sơn trang!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
Chương 10
Chương 10