Nói thật, Nhị công tử của Vô Cực sơn trang Triệu Trường Hữu là bị bụng đói miễn cưỡng mà tỉnh lại.
Bởi vì, ở nơi không ra gì Lí Hưu Dữ mới hướng y vươn tay thì, y cũng thực mất mặt mình mà hôn mê bất tỉnh.
Trong mùi hương khí quen thuộc, Triệu Nhị công tử của chúng ta, ba ba mở to mắt, đầu tiên là thấy đỉnh lều rách ám vàng, rồi mới là trong lỗ hổng nóc nhà lộ ra sắc trời đã tối.
Mơ mơ hồ hồ, bằng vào bản năng nhìn về chỗ mùi thực vật kia thổi tới…….
“A…..”
Triệu Trường Hữu lớn tiếng kêu lên, là ma đầu kia bắt mình.
Chỉ thấy người nọ canh giữ bên cạnh lửa trại, hé ra gương mặt giống như ngọc ánh lên màu đỏ của lửa, lại óng ánh sáng long lanh. Một đôi mắt phượng dài nhỏ hơi chuyển chút, ba quang lưu ly. Ngay cả ở chỗ cũ nát như vậy, cũng nhờ hắn tồn tại mà trở nên hoa lệ hơn.
Triệu gia công tử không khỏi nhìn đến ngây người….
Lúc Trường Hữu hoàn hồn thì, một đôi nhuyễn giày gấm ánh vào mi mắt y, một bàn tay trắng nõn trong suốt, nâng cằm y lên, người nọ cau tế mi giống như lấy bút lông phác lên, không hờn giận nói:
“Nghe nói Vô Cực trang chủ anh hùng cái thế, thế nào sinh ra đứa con xuẩn như thế!”
“Ngươi, ngươi….”
Triệu Trường Hữu lúc này mới nhớ tới là người trước mắt bắt mình đi, lắp bắp uy hiếp nói:
“Ngươi, ngươi, mau, mau, thả, ta, bằng không….”
“Bằng không như thế nào?!”
Lí Hưu Dữ nhẹ nhàng cười.
“Ta, ta, ca ca, cùng cha ta, là, là sẽ không bỏ qua ngươi!”
Lúc Triệu Trường Hữu nói đến cha mình, có thể nói thanh âm so với ca ca nhỏ chút, y dù ngu cũng biết, y nếu thật sự trở về được, cha y không đánh y nửa năm bị bẽ mặt trên giường, cũng là y ngày thường tích đức làm việc thiện, cho nên không dám nêu tên cha y ra uy người.
“Ha hả, ca ca ngươi?!”
Giống như bình thường không có nghe thấy y nói qua Triệu Cực, Lí Hưu Dữ ngồi ở đối diện Triệu Trường Hữu, đầu hơi hơi nghiêng, phong tình vạn chủng hỏi.
“Không sai, ca ca ta!”
Nói đến ca ca mình, Triệu Nhị công tử vừa mới thân mình còn rất run rẩy lập tức cứng lên.
“Vô Cực đao của ca ca ta chính là rất lợi hại, ta khuyên ngươi lập tức thả ta ra, bằng không nếu ca biết, là ngươi bắt ta, chính là sẽ không dễ dàng buông tha ngươi! Nhất định cho ngươi khó coi.”
Xem ra Lí Hưu Dữ nói Triệu Nhị công tử này xuẩn, đều có điểm quá để lại mặt mũi, Triệu Nhị công tử của chúng ta một chút cũng không hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
Nhưng dường như cũng không thể trách y, nghĩ xem y trừ bỏ ăn uống chính là chơi đùa, nếu không liền thích cướp cô nương xinh đẹp của nhà người ta, một chút bản lãnh thật sự cũng không có, chỉ đối Lí Hưu Dữ cao thủ trong cao thủ như vậy, còn có thể có suy nghĩ muốn dọa dũng khí của Lí Hưu Dữ, cũng dùng danh hào Triệu Cực của cha y.
Lí Hưu Dữ cũng không sinh khí, chính là chậm rãi trả lời.
“Nga, ca ca ngươi lợi hại như thế!”
“Kia là, ca ca ta có thể cùng ngươi người ăn no không có việc gì, chõ mõm vào bất đồng!”
Thật đúng là nghĩ đến Lí Hưu Dữ đã có chút nhận định Triệu Nhị công tử, không khỏi đắc ý lên.
Ha hả…..
Xem đi, đem ca ca ta nói ra, đã bắt đầu hối hận bắt ta, hừ, bổn thiếu gia nhất định cho ngươi phong phong quang quang (vừa nhanh vừa vẻ vang) đem ta đưa về.
Ôi chao đáng tiếc khuôn mặt kinh vi thiên nhân này, nếu là nữ tử nên hảo bao nhiêu.
Lí Hưu Dữ nhìn Triệu nhị công tử một bộ dạng ngu xuẩn, không biết y lại nghĩ chút sự tình xấu xa gì, đành phải cố ý xem nhẹ biểu tình ngu ngốc kia.
“Ngươi không nói, ta còn thực đã quên, tại hạ vừa vặn dùng qua cơm, không có chuyện để làm, cho nên…..”
Triệu Trường Hữu hoảng sợ nhìn Lí Hưu Dữ khóe miệng hơi lộ vẻ bạc tình một chút một chút chậm rãi truyền đi, ý cười dần dần hiện lên gương mặt xinh đẹp kia, đó là cái tươi cười làm cho người ta tim đập nhanh hơn.
Chính mình cũng rất rõ ràng nghe thấy răng nanh va chạm với nhau, phát ra tiếng cười khanh khách giòn vang, toàn thân không thể động.
Chỉ có thể nhìn hai tay thon dài kia duỗi hướng cổ áo đã muốn mở của mình…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
Chương 4
Chương 4