DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cước Đạp Lưỡng Thuyền
Quyển 2 - Chương 17

“Đứa trẻ đó đã thành công, giết chết người thân duy nhất của nó, tận mắt thấy lão thống khổ giãy dụa. Lúc ấy nó chỉ mỉm cười. Nó dường như cảm thấy chính mình đã không còn trái tim, người ở đây nghĩ nó điên rồi, nhưng nó không có. Cho dù trả thù thành công kẻ đã hại nó, đứa trẻ đó vẫn cảm thấy không vừa lòng. Nó cảm thấy trống rỗng, trên đời dường như không có gì khiến nó để ý. Nó chỉ có thể tiếp tục mang nụ cười giả dối kế thừa gia tài khổng lồ. Hai năm sau, nó vào học viện quý tộc, vừa học vừa xử lý công việc, vốn tướng mọi ngày sẽ cứ bình lặng như vậy trôi qua, nhưng nó đã gặp một người, người nọ có nụ cười ấm áp, không giống nụ cười của nó, dối trá vô cùng…” Lời nói hơi dừng lại, Hạ Nguyệt Quang cảm thấy có người vuốt ve mặt cậu, tiếp theo lại nghe hắn nói: “Cậu toàn thân cao thấp đều tỏa ra một ánh hào quang ấm áp. Đẹp lắm… Đẹp lắm… Lần đầu, nó có ý niệm muốn giữ chặt một người, nhưng con người ôn nhu kia đã có người yêu. Cho dù có được thân thể của cậu, cậu vẫn như trước nhớ nhung kẻ kia, ngay cả hiện tại… cậu cũng vì kẻ kia mà hao tổn tinh thần… thương tâm…”

Hạ Nguyệt Quang khẽ ho một tiếng, bởi vì người kể chuyện lại hôn cậu. Hắn hôn thật nhẹ… thật nhẹ… Tựa như làn gió lướt qua, làm cậu rốt cục không nhịn được mở hai mắt. Cậu muốn biết… muốn biết người đang nói là ai… muốn biết vì cái gì mà kể chuyện đó với cậu…

Ánh sáng chói mắt làm Hạ Nguyệt Quang khó chịu nheo mắt lại, bóng người trước mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, lọt vào trong mắt, là đôi mắt xanh ôn nhu lại mang chút đớn đau, người nọ đúng là Hi Ân.

Hi Ân kinh hỉ nhìn Hạ Nguyệt Quang hôn mê đã lâu mở mắt, hắn vui vẻ ôm con người gầy yếu kia, không ngừng hôn hai má cậu nói: “Nguyệt Quang… Em cuối cùng cũng tỉnh… Em biết không? Anh cứ lo em sẽ tiếp tục hôn mê như vậy…”

Hạ Nguyệt Quang run rẩy nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Hi Ân, không ngờ bản thân lại khiến người trước mặt mê luyến đến như vậy, vì cậu mà gầy yếu, tiều tụy, thậm chí nói bí mật sâu kín cho cậu. Vì cái gì? Vì sao hắn lại giống Hỏa Tư? Đều rất cô đơn. Cậu muốn trốn tránh, cũng nghĩ bản thân đã trốn được, nhưng không ngờ lại rơi vào trong lưới. Cậu nên làm gì bây giờ? Không muốn trầm mê, lại bị gắt gao bắt lại, nếu cậu rời đi, Hi Ân có giống Hỏa Tư hay không, vì cậu mà điên cuồng mất trí?

“Em đói bụng sao? Anh đi lấy đồ cho em ăn nhé?” Hi Ân mỉm cười buông Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu hỏi con người yếu ớt trước mặt.

Hạ Nguyệt Quang nhẹ nhàng vươn tay chạm vào mặt Hi Ân, nghẹn ngào nói: “Xin anh đừng như vậy… Ít nhất là trước mặt tôi, anh không cần miễn cưỡng cười vui như vậy…”

Hạ Nguyệt Quang vừa nói xong, cả người bị kéo vào vòng tay ấm áp, đôi môi mềm mại bị Hi Ân run rẩy hôn lấy, không phải là nụ hôn nhẹ nhàng, giống như muốn nuốt chửng cả người cậu. Lửa nóng khiến cậu phát run, đầu lưỡi luồn vào miệng cậu thật nóng bỏng, không ngừng khiêu khích lưỡi cậu, làm cậu không thở nổi.

Hi Ân rời khỏi đôi môi mềm mại kia, ôn nhu nhìn Hạ Nguyệt Quang gò má hồng hồng, gắt gào ôm cậu vào trong ngực hòi: “Làm người của anh được không?”

Hạ Nguyệt Quang hổn hển thở rúc vào trong lòng Hi Ân, vừa nghe thấy hắn hỏi như vậy, cậu không khỏi sợ hãi. Đáp ứng, liệu có lần nữa bị thương tổn? Không đáp ứng, liệu người trước mắt có lại lần nữa rơi vào trong bóng tối hay không? Cậu không biết. Nếu có thể, cậu không muốn lựa chọn, đành phải không nói gì đẩy Hi Ân ra, trốn tránh trở về giường.

Hi Ân không miễn cưỡng Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu vỗ về mái tóc mượt của cậu nói: “Anh không vội vã cần đáp án, nhưng anh hy vọng em sẽ suy nghĩ một chút.”

Hạ Nguyệt Quang không nói cầm lấy chăn bông, giống như trốn tránh mà nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Hi Ân, không dám nhìn vẻ mặt nhu hòa của hắn, không dám… tiếp nhận sự săn sóc của hắn.

“Anh đi lấy chút đồ ăn cho em!” Nhẹ thở dài, Hi Ân ngừng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, đứng lên chuẩn bị đồ ăn.

Nghe tiếng chân Hi Ân rời đi, Hạ Nguyệt Quang mới mở mắt nhìn về phía Hi Ân vừa đứng. Xốc chăn lên, cơ thể đứng cũng không nổi, dựa vào vách tường run rẩy bước đến bên cửa sổ, cậu tựa vào cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài. Vươn hai tay, cậu nhìn cánh tay trắng nõn bệnh nhược của mình, gầy đến mức dường như chỉ còn da bọc xương, mạch máu dưới da như ẩn như hiện. Cậu dùng hai tay ôm lấy ôm lấy thân thể mình, làn tóc dài buông xuống, dưới ánh mặt trời tỏa ra quầng sáng ôn nhu.

Xem ra đã nhiều ngày mình buông thả, làm cậu thật sự thiếu chút đến quỷ môn quan báo danh. Ha ha… Là ai khi ra khỏi Hồng Bảo nó sẽ chăm sóc chính mình? Là ai nói dù không có Hỏa Tư cũng sẽ sống thật tốt? Là ai nói… nói sẽ không bước vào cạm bẫy trí mạng kia? Câu chuyện của Hi Ân, làm cậu thấy thật khó khắn, muốn ở bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ chút buồn đau. Chính mình có phải quá ngốc hay không? Vừa bị thương tổn, lập tức lại muốn bị thương tổn thêm lần nữa, mình thật sự điên rồi!

Hạ Nguyệt Quang mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, gió nhẹ thổi vào phòng, hương hoa lài thản nhiên lướt vào phòng không tiêu tan. Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, cậu quay đầu nhìn về phía cửa phòng, thấy Hi Ân cầm một cái khay đi về phía cậu, phía trên có rất nhiều đồ ngọt.

“Sao không nằm trên giường? Ở đó sẽ trúng gió phát sốt đó.” Hi Ân buông khay xuống, đi đến bên Hạ Nguyệt Quang, mềm nhẹ ôm lấy cậu nói.

Hạ Nguyệt Quang thuận theo ôm lấy cổ Hi Ân, để hắn bế đến bên giường, “Tôi có phải lại hôn mê vài ngày hay không?” Cơ thể suy yếu cho cậu biết, cậu nhất định đã ngủ rất lâu, nếu không cả người sẽ không yếu đuối vô lực, còn gầy thành cái dạng không ra người này.

Hi Ân cầm lấy chiếc khay, đặt lên trên đùi, “Em lại ngủ thêm ba ngày, vừa rồi mới tỉnh lại.” Ôn nhu trả lời Hạ Nguyệt Quang xong, hắn cầm ly ca cao nóng đến bên miệng thổi thổi, rồi mới đưa cho Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang nhận lấy ly ca cao nóng, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống. Có thể là lâu rồi không ăn gì, bụng cậu thấy rất đói, Hi Ân bên cạnh đúng lúc nhéo một miếng bánh mì ấm áp bón cậu ăn, làm Hạ Nguyệt Quang thấy sự săn sóc của hắn thật ôn nhu. Nếu tiếp tục ở chung cùng hắn một thời gian, cậu có thể sẽ thực sự thích hắn, chỉ là… cậu thật sự nên tiếp nhận hắn sao?

Không để ý thần sắc do dự của Hạ Nguyệt Quang, Hi Ân thầm nghĩ khiến con người trước mặt nhanh chóng khôi phục, muốn hảo hảo che chở cậu, cho cậu biết, Hỏa Tư có thể cho gì, hắn cũng có thể!

Mười ngày, đã buông thả mười ngày, cậu nên tỉnh lại, không vì bản thân, ít nhất cũng vì Hi Ân ôn nhu chiếu cố cậu trước mắt, tuy không yêu, nhưng cậu nguyện ý tạm thời ở bên cạnh hắn, giúp hắn xoa dịu nỗi đau.

=. =. =. =. =

Trong nháy mắt, một tháng trôi qua, Hạ Nguyệt Quang cũng đã ở bên cạnh Hi Ân một tháng. Một tháng này, cơ thể cậu cũng dần dần khồi phục. Hi Ân cũng vẫn ôn nhu đối đãi với cậu, mà cậu chỉ lẳng lặng ở bên cạnh hắn, không nói lời nào, không cho đáp án.

Một tháng qua, Hi Ân nhiều lắm thì ôm cậu một cái, hay là hôn môi cậu, cũng không làm ra bất kể hành vi gì quá đáng, cũng không bắt buộc cậu đáp lại câu hỏi của hắn. Hắn thật sự đối với cậu quá tốt, tốt đến mức làm cậu không dám đối mặt với hắn, sợ sẽ thật sự yêu hắn, một lần bị tổn thương đã quá đủ, cậu không muốn thêm lần nữa, cho nên mỗi khi Hi Ân bày tỏ tình cảm, cậu sẽ tìm lý do để nhanh chóng rời đi, hoặc là đổi đề tài. Tuy biết vậy thực ích kỷ, nhưng cậu không có lựa chọn, vì bảo hộ chính mình, cậu không thể không làm như vậy.

Gần đây Hi Ân càng ngày càng lo lắng, hắn tựa hồ rất muốn biết câu trả lời của cậu, hại cậu mỗi ngày đều không dám gặp hắn, không phải nhìn thấy hắn liền trốn, thì cũng là tránh không gặp mặt. Tâm tính cậu thực loạn, cậu cũng không chán ghét Hi Ân, nhưng mà… nhưng mà cậu không biết có nên nhận hay không…

Ngẩng đầu, Hạ Nguyệt Quang tựa vào một cây đại thụ nhìn bầu trời xanh trong vắt. Bầu trời hôm nay thật xanh, xanh khiến người ta cảm thấy thoải mái, giống như ánh mắt Hi Ân. Bất quá gần đây hắn lại phá lệ lo lắng, mất đi bình tĩnh bình thường. Vì sao vậy? Nghi hoặc nhắm mắt lại, hưởng thụ làn gió nhẹ mớn trớn khuôn mặt thanh lương, tính xua đi sự phiền muộn trong lòng.

Từ trong bụi cỏ truyền ra tiếng loạt xoạt, Hạ Nguyệt Quang vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Kim Đế tao nhã bước về phía cậu, miệng hình như đang ngậm cái gì.

“Kim Đế? Sao mày lại chạy đến đây? Không ở cùng chủ nhân mày sao?” Hạ Nguyệt Quang đi đến bên Kim Đế vỗ vỗ đầu nó hỏi, mắt thấy trong miệng nó còn có một vật thể lông nhung màu xám trắng, tò mò lấy tay nắm lấy thứ mềm nhũn đó. Kim Đế nhả ra, để vật thể lông nhung màu xám trắng kia rơi vào tay Hạ Nguyệt Quang.

“Đây là…” Hạ Nguyệt Quang có chút kinh ngạc nhìn chú chó săn nhỏ vẫn còn nhắm mắt trong tay. Nó nhỏ xíu, còn không ngừng mở chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ kêu, đôi tai bé nhỏ cụp xuống, thoạt nhìn cực đáng yêu.

Hi Ân mỉm cười từ một chỗ khác trong bụi cỏ đi về phía Hạ Nguyệt Quang hỏi: “Em thích chứ?”

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ gật gật đầu, “Anh… Anh sao biết tôi muốn nuôi chó con?” Tuy cao hứng, nhưng không biết vì sao Hi Ân biết cậu muốn nuôi chó, bất quá chú chó này thật đáng yêu, cậu thật sự rất thích.

“Vì em từng nói với tôi em muốn nuôi một chú chó con nha! Nhưng tôi lại không biết em thích giống chó nào, nên thay em mua một chú chó săn Đức. Em còn thích chứ?” Hi Ân ôm lấy khuôn mắt tươi cười khó được lộ ra của Hạ Nguyệt Quang giải thích, ôn nhu hôn hai má cậu, thâm tình nhìn cậu.

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng cúi đầu, ôm chú chó săn nho nhỏ kia nhỏ giọng nói với Hi Ân: “Cảm ơn anh.” Không nghĩ chuyện lâu như vậy, Hi Ân còn nhớ rõ cậu muốn một chú chó con. Hắn thật là người giỏi săn sóc.

“Có nghĩ đến muốn đặt cho chú chó con này tên gì chưa?” Hi Ân vươn tay đem sợi tóc rủ xuống trán của Hạ Nguyệt Quang vén vào sau tai, ôn nhu hỏi cậu.

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ ôm chú chó săn nhỏ, nghiêng đầu mỉm cười nói với Hi Ân: “Gọi nó là Bụi đi. Lông cả người đều xám xám, thực hợp nó.”

Hi Ân mỉm cười hôn xuống môi Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu nói: “Liền kêu nó như vậy đi!”

Đã nhiều ngày hắn bức Hạ Nguyệt Quang thực chặt, nhưng vừa nghĩ đến Hỏa Tư, hắn không thể không tăng nhanh cước bộ, vì hắn biết, Nguyệt Quang vẫn còn nhớ đến Hỏa Tư. Dù cậu không nói, hắn vẫn có thể thấy Nguyệt Quang không thể quên đi Hỏa Tư. Hắn thích Nguyệt Quang, thậm chí yêu cậu. Hắn không thể để Nguyệt Quang rời đi, hắn không muốn hối hận, không muốn giống Hỏa Tư hiện tại, hối hận buông Nguyệt Quang ra. Hắn tuyệt đối không thể để Nguyệt Quang biết Hỏa Tư đang tìm cậu!

“Hi Ân… Anh làm sao vậy?” Hạ Nguyệt Quang lo lắng nhìn sắc mặt có chút xanh của Hi Ân, ôm Bụi đang ghé vào lòng cậu ô ô kêu hỏi.

Hi Ân mỉm cười hôn lên trán Hạ Nguyệt Quang, ôm thắt lưng cậu nói: “Chúng ta về trong bảo đi! Thân thể em mới hồi phục không lâu, đừng lại để phát sốt.”

Hạ Nguyệt Quang không nói nhìn Hi Ân, lập tức cúi đầu không dám tiếp tục nhìn hắn. Người như vậy, bảo cậu làm sao có thể làm như không cảm nhận được sự ôn nhu của hắn. Chính mình còn đang giãy giụa, không muốn lại rơi vào chiếc lưới kia, nhưng cậu biết, câu không còn giãy giụa được lâu, bởi vì cậu đã nhận ra, chính mình dần dần không thể thoát khỏi đôi mắt ôn nhu của Hi Ân. Cuối cùng, cậu vẫn sẽ ngã vào chiếc lưới kia, chiếc lưới tình kia…

Trở lại Bạch Bảo, Hi Ân bị một người hầu ngăn lại. Người hầu kia không biết đã nói gì với Hi Ân, làm Hi Ân vội vàng bảo cậu về phòng, chính mình cùng người hầu kia rời đi.

Hạ Nguyệt Quang nghe lời chuẩn bị trở về phòng, đi qua khung cửa sổ, cậu thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc. Nhìn kỹ, kia không phải là xe ngựa của Hỏa Tư sao?!

Hạ Nguyệt Quang vội nhìn chẳm chằm vào chiếc xe ngựa ngoài cửa sổ. Từ bên trong đi ra một bóng người quen thuộc, thân hình cao gầy, gương mặt tuấn mỹ tà mị như trước, nhưng mà hắn thật gầy yếu. Tim lại không tự chủ mà đâu, không biết có phải phát giác ánh nhìn chăm chú của cậu hay không, Hỏa Tư thể nhưng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, Hạ Nguyệt Quang còn chưa kịp phản ứng, đã chạm phải đôi mắt ruby kia.

Hỏa Tư kích động nhìn người bên khung cửa sổ, lại thấy cậu sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy, tim trong ngực thực đau giống như bị người bóp nát, hắn quay đầu nhìn Hi Ân vẻ mặt hờ hững đi về phía hắn.

“Nguyệt Quang ở chỗ ngươi đúng không? Nhanh trả em ấy lại cho ta!” Hỏa Tư phẫn nộ nắm áo Hi Ân, gào lên chất vấn.

Hi Ân giữ lấy tay Hỏa Tư, ngữ khí cứng rắn nói: “Em ấy giờ đã không còn là của cậu. Hơn nữa là tự tay cậu đẩy em ấy ra. Cậu căn bản không có tư cách có được em ấy!”

“Nếu không phải ngươi xen vào, ta sẽ hiểu lầm Nguyệt Quang sao? Nếu không phải ngươi thừa lúc Nguyệt Quang say rượu mà xâm phạm em ấy, ta sẽ thương tổn em ấy sao? Tất cả đều là do ngươi!” Hỏa Tư phẫn hận cho Hi Ân một đấm, lồng ngực không ngừng phập phồng, tức giận hét.

Hi Ân đau đớn ôm mặt mình, lạnh lẽo nhìn bộ dạng tức giận của Hỏa Tư, lạnh lùng cười, “Trách người khác không bằng trách chính mình! Là tự cậu buông tay! Là cậu không tin tưởng làm tổn thương em ấy! Hết thảy đều là cậu sai! Đừng đổ lên đầu tôi!”

Hỏa Tư nhịn cơn giận xuống trừng mắt với Hi Ân, thật lâu sau, hắn nói: “Ta sẽ gặp Nguyệt Quang! Em ấy cuối cùng sẽ trở lại bên ta, vì em ấy vẫn còn yêu ta!” Nói xong, Hỏa Tư quay người quay lại bên trong xe. Đôi môi mỏng lộ ra nụ cười thắng lợi, vì hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Hi Ân. Nguyệt Quang vĩnh viễn là của hắn!

Mặt Hi Ân trắng bệch, tống quản đứng bên cạnh định dìu hắn, lại bị hắn một tay hất ra, vội vã chạy vào trong bảo. Hỏa Tư nói đúng, Nguyệt Quang còn yêu Hỏa Tư. Hắn không rõ Nguyệt Quang thích hắn đến đâu, hay là thuần túy muốn làm bạn với hắn, hay chỉ vì thương hại mà yêu, bất an tràn ngập lòng hắn, hắn không muốn mất cậu!

Hạ Nguyệt Quang ngồi ngẩn người trong phòng ôm Bụi ngốc lăng nhìn cửa sổ, trong đầu tràn ngập hình ảnh Hỏa Tư, còn có lo lắng trong mắt hắn. Hắn đến Bạch Bảo làm gì? Để tìm cậu sao? Không có khả năng nha!

Ngay khi Hạ Nguyệt Quang đang miên man suy nghĩ, Hi Ân thần sắc kích động chạy vào trong phòng, cũng không nói gì mà ôm Hạ Nguyệt Quang vào lòng, thực làm cậu quá bất ngờ.

Hạ Nguyệt Quang buông Bụi ra, ôm lại Hi Ân hỏi: “Hi Ân… Anh làm sao vậy?”

Hi Ân hơi buông cậu ra, “Nguyệt Quang… Đừng rời xa anh được không? Em đáp ứng anh nhất định không rời xa anh được không?” Hắn cúi đầu hôn môi Hạ Nguyệt Quang, sốt ruột hỏi, trong lòng sợ hãi người trong lòng sẽ rời hắn đi.

Hạ Nguyệt Quang gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Đừng ép tôi. Tôi… Tôi không biết nên trả lời như thế nào…” Cậu không cố ý không cho Hi Ân đáp án. Chỉ là… Chỉ là cậu còn không rõ địa vị của Hi Ân trong lòng cậu, cậu cần một ít thời gian để suy nghĩ.

Hi Ân buông tay, thống khổ nắm lấy vai Hạ Nguyệt Quang ép hỏi: “Em còn yêu hắn ta đúng không? Vì sao em không thể quên hắn ta đi? Nhẽ nào em không biết, mỗi khi em nhìn thấy một người khác qua anh, lòng anh đau khổ đến mức nào. Vì sao em không thể yêu anh? Em trả lời anh đi!”

Hạ Nguyệt Quang liều mình lắc đầu, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, “Đừng ép tôi! Van anh đừng ép tôi!” Hai tay ngăn trước ngực Hi Ân, giọng run run khóc nói.

Nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay Hi Ân, làm hắn đang mất trí thanh tỉnh trở lại, “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Anh rất lo lắng, sợ em rời đi trở lại vòng tay Hỏa Tư, anh không cố ý ép em…” Gắt gao kéo Hạ Nguyệt Quang vào trong lòng, không ngừng hôn lên nước mắt cậu nói.

Hạ Nguyệt Quang bị ôm trong lòng Hi Ân không ngừng khóc. Cậu chỉ không muốn bị tổn thương lần nữa, chứ không phải không muốn đáp lại hắn. Cậu thật sự sợ, sợ sẽ bị tổn thương.

Hi Ân nhẹ nhàng hôn trán Hạ Nguyệt Quang, lau nước mắt cậu, ôn nhu nói: “Em nghỉ ngơi đi! Anh còn chút việc phải xử lý trước.”

Hạ Nguyệt Quang rưng rưng nhìn về phía Hi Ân, thân ảnh hắn thoạt nhìn thật cô đơn, cơ hồ theo bản năng gọi: “Hi Ân…”

Hi Ân dừng lại, xoay người nhìn về phía Hạ Nguyệt Quang vừa khóc sướt mướt, thở dài bước trở lại, ôm lấy Bụi trên đùi cậu để vào trong rổ nhỏ, kéo cậu vào lòng.

“Thực xin lỗi. Vừa rồi anh nóng nảy ép buộc em. Đứng khóc, amj sẽ không bắt em trả lời anh.” Hi Ân ôn nhu hôn lên hai má đầy nước mắt của Hạ Nguyệt Quang nói.

Hạ Nguyệt Quang cúi đầu, từ từ nói: “Tôi… Tôi không phải không muốn trả lời anh, chỉ là tôi…” Cậu còn chưa nói xong, đã bị Hi Ân hôn lấy.

Nhẹ nhàng hôn lấy môi cậu, mỉm cười nói: “Đừng nói nữa, anh không miễn cưỡng em phải cho anh đáp án. Anh sẽ chờ. Nhanh nghỉ ngơi đi! Đừng để bị mệt.” Hi Ân mềm nhẹ ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, lập tức buông cậu ra nói.

Hạ Nguyệt Quang thấy Hi Ân định rời đi, kích động kéo tay hắn lại. Thấy ánh nhìn khó hiểu của Hi Ân, cậu e lệ cúi đầu, hạ quyết tâm nhỏ giọng nói: “Ôm em…”

Đọc truyện chữ Full