Hôm nay ngoài cửa sổ cuối thu khí sảng, sắc trời tốt. Sương bị bắt tĩnh dưỡng mấy ngày chỉ có thể nằm ở tà ghế. Không có đương hoan, y ngay cả đứng dậy cũng không làm được, vô cùng nhàm chán, lại chỉ có thể cắn hạt dưa đọc sách giải buồn.
Bỗng nhiên ngoài cung có một trận ầm ỹ, rất giống như đổ một chén nước lạnh vào chảo, một hơi nổ tung. Muốn đi xem đã xảy ra chuyện gì, thân mình lại miễn cưỡng không muốn động, Sương không vui mà nhíu mày, lúc này mới cảm thấy chuyện không có người bên cạnh để sai bảo quả thực là bất tiện.
Mới còn đang nghĩ ngợi, một cung nữ liền vọt vào, quỳ trước mặt Sương mà nói: “Sương… Sương điện hạ… Tuyết điện hạ người… người…” cung nữ suyễn đến không nói nên lời. Sương vừa nghe Tuyết gặp chuyện không may, bất chấp trên người không khỏe, xoát một cái đứng lên, thẳng hướng Tuyết Phược cung đi đến.
Mới đến Tuyết Phược cung, Sương đã bị vệ binh Thù Nam mang theo ngăn cản. Sương biết những thị vệ này là tử sĩ do Thù Nam đích thân dạy dỗ, trừ bỏ Thù Nam, ngay cả mệnh lệnh hoàng đế cũng không nghe, nhưng y vẫn hô lên:”Làm càn! Đây là cung điện của Đông vương ta, cũng không phải của Chiếu vương gia của các người, toàn bộ tránh ra cho ta.”
Sương không chút nào che giấu sự ngoan lệ độc ác của y, vệ binh cũng không lùi bước, hai bên giằng co không dứt, từ bên trong Tuyết Phược cung liền truyền ra âm thanh uy nghiêm của Thù Nam, “Cho y vào.”
Sương nhanh chóng tiến vào, chỉ thấy Tuyết nằm trên giường, Thù Nam đứng một bên, một thái y do Thù Nam đưa đến đang bắt mạch cho Tuyết.
Sương không dám quấy rầy thái y đang hạ châm, đi đến phía trước Thù Nam, một lòng nghĩ đến Tuyết đang nằm trên giường, vội vàng hỏi: “Tuyết ngươi làm sao vậy? Không khỏe ở đâu.” Lại quay đầu ra ngoài hô to, “Tào Ẩn Bạch đâu? Lập tức gọi hắn đến đây.”
Sương tuy rằng cố gắng trấn định, nhưng lại sớm không che được nội tâm khẩn trương của mình. Đây cũng là lần đầu tiên mà Thù Nam nhìn thấy Sương vĩnh viễn nhàn tản lãnh đạm, vô pháp vô thiên này cũng sẽ toát ra tình cảm nội tâm chân thật.
Vết sưng trên mặt Sương đã sắp tiêu, nhưng vết bầm thì chưa hết, trên khuôn mặt trắng nõn xen lẫn màu xanh màu đỏ trông thật khó nhìn, nhưng Sương như vậy ở trong mắt Thù Nam lại không khiến người khác sinh ghét.
Tuyết chính là mê man không đáp lời được, Sương lo lắng chờ một bên, cho đến khi thái y thu xong châm, đem cánh tay Tuyết đặt vào trong chăn, mới nhẹ giọng hỏi, “Thế nào rồi?”
Thái y không vì vừa nãy Sương vô lý mà tức giận, đầu tiên là thi lễ với Chiếu vương, sau đó thi lễ với Đông vương, chậm rãi nói: “Bị cảm nắng nhẹ, không trở ngại. Nhưng mà nghiêm trọng chính là cái gáy Tuyết điệ hạ bị ngã từ trên mã xa xuống mà va chạm, cần tĩnh dưỡng cẩn thận vài ba ngày mới được.”
“Ngươi…” Sương quay đầu trừng Thù Nam, trong mắt như có liệt hỏa không ngừng cháy, không tiếng động mà trách cứ Thù Nam không chiếu cố chu toàn Tuyết, cư nhiên làm cho người ta bị cảm nắng, còn ngã xuống mã xa.
Thù Nam nguyên bản có vài phần chột dạ, lại thêm Tuyết là bào đệ của Sương, nên cũng không trách tội Sương vô lý. Chỉ hỏi thái y: “Có thể để lại di chứng không?”
Thái y lắc đầu, nói tất cả phải chờ đến khi Tuyết điện hạ tỉnh lại mới có thể xác định được. Thấy cả Sương và Thù Nam sắc mặt đều ngưng trọng, mới an ủi rằng lúc đó mã xa đi chậm, hẳn là sẽ không sao. Cuối cùng còn nói mấy câu Tuyết điện hạ cát nhân thiên tướng vân vân.
Thù Nam nghe đến phiền, phất tay cho thái y lui xuống, thái y lập tức cầm hòm thuốc, lui xuống như trốn đi.
Thù Nam cùng Sương đều không muốn rời khỏi Tuyết, nhưng cũng không chịu nói chuyện với nhau, liền một trái một phải ngồi hai bên giường, dùng ánh mắt bảo hộ nhìn Tuyết.
Ước chừng khoảng một giờ, một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, khóe mắt rủ xuống tay cầm một bình thuốc nhỏ đẩy cửa mà vào.
Thù Nam thấy thế nhướng mày, đang muốn mở miệng nói thì Sương lại giành trước, nhẹ giọng nói: “Ẩn Bạch ngươi đến là tốt rồi, nhanh đến xem Tuyết.”
Thù Nam nhìn về phía Sương, kinh ngạc vì trong ngữ điệu thân mật cùng tín nhiệm của Sương, người này không tin bất luận kẻ nào, ngay cả người hầu hạ bên cạnh cùng không cần, nhưng lại có người thân cận?
Tào Ẩn Bạch không đáp lời y, đem bình thuốc đặt cách giường, chào hỏi Thù Nam rồi nói: “ Khi người tỉnh lại trước hết cho uống một chén thuốc. Thuốc này lạnh không có hiệu quả, mỗi canh sẽ có người đổi.” bình thuốc đặc chế có tác dụng giữ ấm, trong một canh giờ vẫn giống như vừa sắc.
Thù Nam không nói gì mà gật đầu, ánh mắt lại nhìn lên Tuyết ở trên giường. Sương thấy Tào Ẩn Bạch không để ý tới y, lại đứng lên bên cạnh Tào Ẩn Bạch, “Ẩn Bạch, mau xem cho Tuyết.”
Tào Ẩn Bạch liếc mắt nhìn Tuyết ở trên giường, “Không có việc gì.” Tiếp theo hai mắt nhìn chằm chằm vào Sương, trong giọng nói ẩn ẩn khí thế giận dữ: “Theo ta trở về.”
Thấy ánh mắt Sương vẫn nhìn về Tuyết, có vẻ lưu luyến không rời, Tào Ẩn Bạch thân thủ kéo tay y. Sương phải nói: “Đã biết, ta đã biết, đừng kéo.” Đợi Tào Ẩn Bạch buông tay, lúc này mới theo Tào Ẩn Bạch rời đi.
Ánh mắt Thù Nam tuy rằng ở trên người Tuyết, nhưng tai lại nghe không sót đối thoại của hai người, thật không ngờ Sương cũng có một mặt như vậy, lập tức âm thầm nhớ kỹ nhân vật Tào Ẩn Bạch này
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng
Chương 11
Chương 11