Vùng đất Thục Tây này, kỳ thật cũng không phải là hoàn toàn không có sản vật, tuy rằng không trồng được lúa mỳ, cũng không trồng được củ cải, nhưng có một loại cây đặc thù tên là tiên nhân chưởng, loại cây này có thể chế thành một loại thuốc tê đặc biệt, dùng ở trên người bệnh bị thương hoặc bị chém, khiến cho giảm bớt thống khổ – đây là ở mặt ngoài.
Trên thực tế, phương pháp chế tạo của mỗi người là khác nhau, loại cây tiên nhân chưởng này cũng có thể chế làm thành một loại ‘thuốc phiện’! Loại thuốc phiện này chỉ cần hít vài hơi là có thể cho người ta thư giãn, sinh ra cảm giác khoái hoạt.
Người trong nghề, gọi loại thuốc phiện này là ‘đương hoan’.
Sương nửa nằm ở trên ghế, trong tay nắm một cái điếu, hít một hơi thật sâu, làm cho thuốc phiện tràn ngập phổi của y, sau đó chậm rãi thoát ra từ hơi thở của y, trên mặt, có chút khoan khoái. ở một bên tà y, một nam tử ăn mặc phong cách thái y đang bắt mạch cho y, cẩn thận chẩn bệnh.
“Ta kê cho ngươi chút dược.” Tào Ẩn Bạch buông cổ tay của Sương ra, xoay người khai phương thuốc.
Tuổi của Tào Ẩn Bạch xem ra không lớn lắm, ước chừng trên dưới ba mươi, nhưng Sương cực kỳ nhiệm hắn. Có lẽ là bởi vì Sương cùng Tào Ẩn Bạch có một thời thơ ấu tương tự nhau, cho nên giữa hai người luôn có một sự ăn ý không nói lên lời.
“Chỗ bị thương… cần ta xem một chút không?” suy nghĩ chốc lát, Tào Ẩn Bạch cuối cùng cũng lên tiếng. Tuy rằng khắp phòng đều là mùi của đương hoan, nhưng hắn vẫn ngửi ra một tia huyết tinh.
Sương ngậm điếu, lại là một vòng hấp phun động tác rồi mới nói: “Không cần, dù sao thì vẫn là như vậy.” cũng không phải là chuyện lần một lần hai, chính y đã sớm có biện pháp xử lý, cần gì phải khó xử hắn đi xem bộ vị bất nhã kia.
Tào Ẩn Bạch nghe xong, giật mình ngốc trong hai giây, cúi đầu tiếp tục viết, “Ta sẽ kê dược trị thương cho ngươi, nhớ phải bôi, không thì cũng đừng trách ta tự mình động thủ.”
Ngữ khí thản nhiên, nhưng Sương cũng không dám khinh thường lời Tào Ẩn Bạch nói, phút chốc cảm thấy một trận phiền lòng, rất muốn hét to vào mặt hắn, nhưng chính là lại thực sự không dám hét!
Tào Ẩn Bạch từng nói qua, nếu muốn hắn trị liệu cho Tuyết, Sương cũng phải để hắn trị liệu, nếu Sương cự tuyệt, thì hắn sẽ bỏ đi! Mà Sương thì lại không tin thái y nào ngoài Tào Ẩn Bạch, vì thế ba người liền làm thành một chuỗi dây xích. Tào Ẩn Bạch này rất kỳ quái, bình thường thì không thấy bóng dáng, ngay cả khi Tuyết bị thương muốn tìm hắn, cũng phải tìm đến cả buổi. Nhưng là chỉ cần Sương bị bệnh nhẹ, Tào Ẩn Bạch luôn không mời mà đến.
Sương chưa từng vì bản thân mình mà chủ động đi tìm Tào Ẩn Bạch, lại nhiều lần khó chịu, thẳng đến sau này Sương đã quen thuộc cái thái độ này. Như hôm nay, trời vừa mới hửng sáng, Tào Ẩn Bạch liền tự mình chờ ngoài cửa.
“Ngươi nói thật đi, có phải ngươi hạ cái gì lên người ta không?” bằng không như thế nào ngay cả khi y không bôi dược mà cũng biết.
“Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ,” bỏ ra hai bình thuốc trị thương cùng chẩn đan. Tào Ẩn Bạch thu thập hòm thuốc liền muốn ly khai. Sương dựa vào ghế, vui vẻ hút thuốc phiện của mình, không lưu cũng không tiễn.
Lúc Tào Ẩn Bạch sắp đẩy cửa thì lại dừng lại, “Đồ vật này vẫn là ít hút thì tốt.”
Nói thật Tào Ẩn Bạch nói nhưng cũng không biết Sương có tiếp thu hay không, nhưng thân là thầy thuốc, hắn có nghĩ vụ nhắc nhở.
Sương không quay đầu lại, khoát tay coi như đã biết.
Uống rượu hát ca, đời người được bao nhiêu? Người ta sống trên đời cứ vui vẻ thoải mái là tốt rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như thế? Vẫn là hút thuốc phiện còn chút tốt đẹp.
Túy sinh mộng tỉnh*. Nếu có người nào đó dùng những từ này để hình dung cuộc sống của Sương, Sương cũng sẽ không tức giận, mà thậm chí còn có thể nói như vậy thật là tốt! Cuộc sống như vậy, chính là cái đích hướng tới xa xôi nhất từ thời thơ ấu của y.
*sống mơ mơ màng màng.
Có thuốc phiện giảm đau, ngày thứ ba Sương đã có thể xuống giường.
Mảnh đất Thục Tây này hai người cộng trị. Tuyết phụ trách bộ lễ, bộ lại, bộ binh, mà Sương phụ trách bộ hình, bộ công, bộ hộ. Tất cả những công việc cật lực nhất, Sương đều một mình gánh vác, mà bên trong này, khó quản nhất là hộ bộ! Cái gì gọi là không có bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo còn khó có thể thổi cơm được khi không có gạo huống hồ là một quốc gia?
Y đã ba ngày không vào triều, tấu chương cũng tích ba ngày. Sương một mình đi tới, thủ vệ ven đường hướng y hành lễ, y đều coi như không nhìn thấy mà đi qua.
So với Tuyết lúc nào bên cạnh cũng óc sáu thái giám cùng sáu cung nữ hầu hạ, Sương từ trước đến nay đều là một mình độc lai độc vãng. Thần không biết quỷ không hay! Đây là đánh giá của hạ nhân về Sương.
Y không phải là một vị chủ nhân phúc hậu. Sương hoàng tử không những không phúc hậu khoan dung, mà còn thực thích vô thanh vô tức mà xuất hiện trước mặt những cung nhân đang nói xấu y, sau đó mang theo tươi cười ác ý, làm vẻ mặt “ta bắt được nha!” hạ lệnh, dùng hết các thủ đoạn, không đem người chỉnh đến chết đi sống lại là không cam tâm.
Đó là Sương. Không ai nguyện ý ở bên hầu hạ y, nhưng y cũng vui vẻ chấp nhận bởi vì trời sinh tính thích cô độc.
Sương một mình đi vào thư phòng, rót chút nước vào nghiên mực, cẩn thận mài mực. Y chuẩn bị tốt chu sa, sau đó mới ngồi xuống phê duyệt tấu chương tích tụ đã mấy ngày.
Hôm nay thời tiết tốt, Sương không khép cửa sổ, để cho gió thu từ từ thổi vào thư phòng. Y phê trong chốc lát, mệt mỏi liền ngẩng đầu lên nhìn một mảng thúy trúc ngoài cửa sổ.
Một mảnh xanh ngắt kia trong gió thu vang lên tiếng sàn sạt, nhẹ nhàng đong đưa, có một cỗ nhàn dật không thể tả.
Tuyết yêu sen, cũng giống như sen. Tuyết tựa như đóa sen xanh mọc lên từ bùn mà chẳng nhiễm mùi bùn, là thuần khiết không tỳ vết như vậy, mảnh mai mà chọc người trìu mến.
Sương yêu trúc, cũng giống như trúc. Chẳng qua, hình tượng của trúc ở trong mắt Sương lại rất khác so với những văn nhân khác.
Trong mắt người thường, trúc thanh cao, khiêm tốn, giống như quân tử. Nhưng mà ở trong mắt Sương, trúc lại không phải là như thế.
Loại cây trúc này, lúc không có gió thì thẳng hơn bất cứ thứ gì khác. Giống như y ở trước mặt hạ nhân, cao ngạo không ai bì nổi.
Loại cây trúc này, lúc trời nổi gió, gió muốn nó ngả sang bên nào, nó liền hướng sang bên ấy. Tựa như y ở trước mặt Thù Nam, hoàng đế, chỉ cần ai cho y lợi ích, y liền cúi đầu. Không có nửa điểm tiết tháo!
Còn nữa, ruột trúc rỗng. Người khác nói đây là khiêm tốn, Sương cố tình nói là nó không có tâm! Nó không phải là thứ thành thật, tâm nó trống không. Người như vậy, hay nói dối, một điểm cũng không thể tin!
Y. Cũng thế.
Cuối cùng. Không ai có thể tìm được một loài thực vật khác trong rừng trúc, điểm ấy chứng minh đặc tính của loài trúc này. Ích kỷ, bài ngoại, ghen tỵ, vô đức, khinh bỉ, lại còn thêm luồn cúi bề trên, giẫm lên bề dưới.
Xem đi! Bọn chúng như vậy.
Bên môi Sương mỉm cười, có chút tự giễu, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng
Chương 5
Chương 5