Hoa rơi phiêu linh theo dòng nước chảy. Một loại tương tư, hai nơi nhàn sầu. Tình này không cách nào rũ bỏ, mới hạ mi, lại hiện lên trong tâm trí.
Từ ngày ấy, có một số việc dường như thay đổi.
Trúc Ngâm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có tuyết rơi trắng ngần, gió lạnh, mây bay, chung quanh tịch mịch. Không có thân ảnh hắn……
Sợ là hôm nay sẽ không đến đây.
Bọn họ đều sợ hãi, sợ một ngày sự việc bại lộ.
Cả ngày che che giấu giấu, không dám công khai gặp mặt. Nhưng lại không tránh được lời đồn đại của đám hạ nhân.
Bọn họ nói tiểu thiếu gia chưa bao giờ là người an phận như vậy, tại sao khi đụng tới Trúc Ngâm cô nương lại mềm lòng?
Giữa càn khôn, tuyệt đối không thể nhân đạo với ai.
Trong lòng Khinh Dương lo lắng, tương lai phải đối mặt với phụ thân như thế nào? Nếu một ngày kia Trúc Ngâm vẫn hầu hạ phụ thân hàng đêm, bản thân mình có thể chịu nổi hay không? Mối quan hệ giữa bọn họ sao có thể duy trì?
Nhìn bức họa trên bàn nét mực chưa khô, Khinh Dương khẽ lắc đầu
Ta họa không nổi tâm tư ngươi, có lẽ, ngươi không phải là người ông trời ban cho ta.
Trúc Ngâm cũng không thể giải thích, vì cái gì ta lại gặp ngươi sau?
Có lẽ, sớm chia tay, xa nhau, chúng ta cũng sẽ không vì thế mà yêu.
Gác bút, nhìn cây quạt trên bàn, huyết hải thâm thù của ta, một ngày nào đó sẽ chấm dứt, nếu khi đó cả hai ta đều có thể toàn vẹn mà bước ra……
Sáng hôm sau……
“…… Tiểu Ngâm…………”
“Dương ca!”
Trúc Ngâm kinh ngạc, trong lòng có vui có buồn, trên mặt bỗng nhiên bay lên hai rặng mây đỏ.
“Muốn ta?”
“Không……”
“Ta đi đây……”
“Ngươi! Ngươi đi đi, chạy nhanh đi, ta không bao giờ … muốn gặp ngươi nữa, nhìn thấy ngươi thật phiền……………”
“Phiền còn lải nhải nói nhiều như vậy, luyến tiếc ta chứ gì……”
“Ai thèm………… Ân…… Ô………… Cánh cửa………… Ân…………”
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị chặn lại, đầy bụng tương tư, hóa thành từng cử chỉ ôn nhu, nhưng cũng vô cùng chua xót.
Đợi khi nụ hôn dài chấm dứt, sắc mặt hai người đều ửng đỏ, hơi thở rối loạn.
Trúc Ngâm vùi đầu trong lồng ngực Khinh Dương, không dám nhìn vào mắt hắn. Bởi lẽ sợ khi nhìn thấy, lại là một đêm vô miên.
“Ngươi sao lại chạy đến khi trời sáng, lỡ đâu người ta thấy……”
“Thấy thì sao, đây là nhà của ta, bất quá……”
“Cái gì!”
“Ngươi không muốn ta đến ban ngày, ta về sau sẽ đến vào buổi tối, còn có thể làm thêm vài lần……”
“Ngươi…… Không biết xấu hổ! Mau cút đi, ta ghét ngươi……”
“Ta làm sao lại khiến ngươi chán ghét? Ngày hôm qua ai đã nói yêu ta đến chết………… Ô… Ô ô………”
Trúc Ngâm xấu hổ đến nỗi, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng, đồ chết tiệt, từ lần đó, càng lúc càng lớn mật, ngày thường động tay động chân với y, hôm nay lúc lên giường lại trêu đùa nữa…… Thật sự là tức muốn chết……
Khinh Dương một tay ôm thắt lưng Trúc Ngâm, một tay nhẹ nhàng nâng tay y, đem đầu ngón tay trắng nõn ngậm vào trong miệng……
“Ân……”
Trúc Ngâm vội rút tay về, nhưng chút phản ứng này chỉ là vô ích.
“Ngươi…… Ngươi buông ra, ta sẽ giận đấy!”
Khinh Dương hệt như đứa nhỏ bướng bỉnh, liếm ngón trỏ Trúc Ngâm, rồi kéo tay y đặt trên ngực mình.
“Ngươi giận cả đời, nơi này của ta sẽ rất đau……”
“Đau chết ngươi đi, nơi đó của ngươi nếu không trống rỗng thì cũng đen tối!”
Khinh Dương cười trộm, ai nói,“Nơi này của ta không hề trống rỗng, ngươi cũng biết mà, lại càng không đen tối ……”
Nói xong kéo tay Trúc Ngâm ấn vào hạ thân mình.
“Ngươi! Ngươi!!! Ngươi là đồ hạ lưu bại hoại!! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!!!”
Lại một trận vui đùa ầm ĩ, Trúc Ngâm nghiêm mặt nói
“Ban ngày ban mặt, ngươi, ngươi nghiêm chỉnh đi, nếu lần này nghe ta, buổi tối ta sẽ tự trộm đến tìm ngươi……”
Nói xong tự mình cũng đỏ mặt. Gì chứ, sao lại hứa với hắn điều này……
“Ân…… Vậy ngươi không thể đổi ý…… Hơn nữa……”
“Lại làm sao vậy……”
“Hơn nữa nơi này của ta…… Đã muốn…… Ân…… Cái kia……”
“Ngươi! Ngươi tưởng muốn là được sao! Không có chuyện gì khác thì cút đi!”
“Ôi chao! Ôi chao! Ôi chao! Bảo bối đừng nóng giận, ta có chuyện khác, có!”
“Chuyện gì, nói mau, nói xong lập tức cút!”
“Đừng tuyệt tình như vậy, xem ta mang gì đến cho ngươi này……”
Khinh Dương kích động chạy ra cửa, mang một cái rổ to đến gần……
“Đoán xem là cái gì……”
“À…… Trứng gà……”
“Ngươi ngốc à, ai quy định chỉ có trứng gà mới được đựng trong rổ, huống chi ta đưa ngươi trứng gà làm cái gì!”
“Vậy, là 1 con gà mái?”
“Ngươi ngốc muốn chết!”
“Ngươi! Hừ, ta không đoán nữa! Ngươi không muốn cho thì thôi! Việc gì cứ phải trêu đùa người khác!”
Khinh Dương thấy Trúc Ngâm dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên mắng, không khỏi mặt mày hớn hở dỗ dành.
“Này, xem đi, mới vừa hái xuống thôi ……”
Trúc Ngâm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong rổ đầy ắp những trái anh đào đỏ hồng trong suốt……
“Này…… Thời gian này sao lại có thứ này?”
“Thích không?”
“Thích…… Chính là, trái cây này ta mới chỉ thử qua ở quận Úc Lâm, hơn nữa, không lớn như vậy, lại chỉ có vào cuối mùa xuân……”
“Hừ, cái này ngươi không biết đâu…… Đến đây, thử xem hương vị có giống nhau không……”
Nói xong đem một quả nhét vào miệng Trúc Ngâm.
“…… Dương ca……”
“Ừ?”
“Ta cảm thấy……”
“Ừ………………?”
“Không giống thứ trước kia từng ăn……”
“Không…… Không ăn được?”
“Không phải…………”
“Vậy là……?”
“Còn ngon hơn tất cả những thứ hoa quả tươi ta đã từng nếm qua……”
Trúc Ngâm phun ra một hạt nhỏ màu trắng ngà lại xanh xanh ra lòng bàn tay, tinh tế đoan trang…… Lại quay đầu trưng ra tia nhìn đầy nghi vấn.
“Rốt cuộc ngươi làm cách nào tìm ra?”
“Ngươi đã thích, ta đương nhiên phải có cách tìm bằng được……”
“…………………………”
“A…… Đừng, đừng giận……… Được rồi……… Ta đưa ngươi đi một chỗ…………”
Nói xong không đợi Trúc Ngâm mở miệng, buông rổ, liền kéo y ra ngoài……
Khinh Dương dắt một con tuấn mã trong chuồng, ra phía cửa sau, Đem Trúc Ngâm nhấc lên yên ngựa, chính mình ngồi phía sau y, hai cánh tay chặt chẽ giữ dây cương, hô một tiếng, vun vút lao đi……
Dọc theo con đường nhỏ ra khỏi thành, tuấn mã lướt qua nơi phồn hoa đô hội tới một vùng huỳnh phi cây cỏ hoang vu, rồi ngừng lại bên dòng suối quanh co uốn lượn.
“Dương ca, ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
Khinh Dương mỉm cười, đỡ Trúc Ngâm xuống ngựa. Rồi đưa y tới một nơi đầy thạch bích……
Trúc Ngâm chỉ thấy trên con đường thạch bích trải dài có vài cây tử đằng, trên thân cây là dấu vết của con người để lại, liền tò mò đẩy những dây leo ra.
“Cây sồi……?”
Rõ ràng là một mảnh thạch bích thấp bé mà?
Khinh Dương thần bí nháy mắt, vén dây leo lên để lộ ra 1 thân cây tử đằng khác…… Có ánh sáng mỏng manh lộ ra từ miệng 1 hang động.
“Đến rồi……”
Trúc Ngâm bị Khinh Dương nắm tay, kéo vào hang động.
Đường không dài không ngắn, chỉ là có chút vòng vèo, tựa hồ càng xuống dưới, không khí xung quanh càng ẩm ướt, lại tản mát ra một cảm giác tươi mát đặc biệt. Hệt như hơi thở mùa xuân vừa trải qua trận mưa phùn bỗng nhiên ngời sáng, Trúc Ngâm nheo mắt lại.
Sau rồi dần thích ứng, từ từ mở mắt, không khỏi hít mạnh một hơi.
“Dương ca…… Nơi này…… Nơi này……”
Phía cuối hang động, lộ ra một vùng xanh ngắt, mấy khỏa anh hồng ngẫu nhiên tô điểm cho những tán cây, tinh xảo đặc sắc, trên mặt đất ngập tràn loài hoa dại không tên, vách đá khép lại như một chiếc ống trúc, đem này hang động kì dị bao vây trong đó……
“Có một nơi như vậy sao……”
Khinh Dương ôm Trúc Ngâm,“Ngươi đi hái một quả cho ta ăn, có được hay không?”
“Ừ…………”
“A……”
“A…………”
Khinh Dương mở lớn miệng, không ngờ thứ quả nho nhỏ vừa đưa đến bên miệng, đã bị Trúc Ngâm nhanh chóng bỏ vào miệng mình, y còn tặc lưỡi gật đầu, một lần lại một lần hé miệng khen.
“Ngươi thật là…… Đưa ta!!!”
Nói xong đuổi Trúc Ngâm chạy quanh khu rừng..
Hai thân ảnh màu trắng tựa như những cánh bướm chơi đùa, dập dờn dập dờn, một mùi hương thơm ngát quẩn quanh.
“Đưa ta!”
“Ân………… Ô………… Ô ô………… Ân………… Ân ân…………”
Cuối cùng hai người song song ngã trên đồng cỏ, Khinh Dương đưa lưỡi khuấy đảo trong miệng Trúc Ngâm, chạm đến quả anh đào còn chưa nuốt hết, cướp lấy rồi nuốt luôn cả hạt……
“Ô ân………… Ân hừ…… Ân…… Ngươi…… Ngươi chết đi!”
“Ngươi, con gái vừa ra khỏi cửa, đã rủa tướng công chết đi là sao!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Khinh Dương liền hối hận ……
Sắc mặt hồng nhuận của Trúc Ngâm tức khắc nhiễm một tia u buồn…… Đem thân mình vùi trong ngực Khinh Dương, y hi vọng, có thể dứt bỏ chuyện xưa, cũng không suy nghĩ đến sau này nữa. Chỉ mong giây phút này là vĩnh cửu.
“Tiểu Ngâm, ngươi có biết vì sao nơi này có rừng hoa anh đào không?”
Khinh Dương có chút đăm chiêu hỏi.
“Chẳng lẽ không phải là hoang dại?”
Hắn lắc đầu, khẽ nâng tay, để Trúc Ngâm tựa sát hơn.
“Nơi này nguyên bản là một sơn cốc bốn mùa trường xuân…… Trừ cây sồi chỉ có thạch bích kì dị trải dài bốn phía. Mà những cây anh đào đó, là sau này phụ thân sai người mang từ Nghiệp Thành về đây.”
“Nghiệp Thành……?”
“Ừ, nương ta, là người Nghiệp Thành…… Khi còn sống, bà đặc biệt thích anh đào. Đáng tiếc sau này lại theo phụ thân tới Kiến Khang, đành phải chờ mùa xuân hàng năm, phái người mang đến từ quê nhà, nhưng cũng không thể giữ tươi, hơn nữa đa số lại bị hỏng trên đường. Sau đó có người phát hiện sơn cốc này, phụ thân liền mua nó, vì nương mà tạo ra 1 vườn anh đào nở rộ bốn mùa.”
“Thật sự là dụng tâm khổ cực……”
“Bởi vì cha thực yêu nương …… Đáng tiếc, bà mất sớm……”
Trúc Ngâm vuốt ve khuôn mặt Khinh Dương,“Nếu ngươi cũng có thể yêu ta như vậy, ta chết cũng không hối hận ……”
“Tiểu Ngâm ngốc……”
Khinh Dương véo chóp mũi y.
“Ngươi sẽ không giống như nương ta, ngày nào đó, ta muốn ngươi mặc vào một chiếc áo màu anh đào đỏ tươi, đường đường chính chính là thê tử kết tóc của Dương ca, đời đời kiếp kiếp, bạch đầu giai lão……”
Phải không…… Trúc Ngâm nghe được, cơ hồ rơi nước mắt, Khinh Dương muốn cùng y, đời đời kiếp kiếp, bạch đầu giai lão……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Đào Truyện
Chương 11
Chương 11