Dạo trong ngự hoa viên đầy hoa nở rộ, Đức Ngưng âm thầm liếc mắt nhìn về phía Hàn đại nhân, mặc dù tuổi xấp xỉ nhưng lại là người khô khan không thú vị, trong lòng nàng thầm trút một hơi thở dài, ‘Hàn đầu gỗ’ này theo sau nàng đã hai ngày mà không hề mở miệng nói chuyện lấy một lần. Lần này thật vất vả mới có thể tiến cung đến ngự hoa viên ngắm hoa, chẳng những không thấy Hoàng Thượng, tên ngốc cứ bám dai phía sau kia vẫn giữ thái độ im lặng như vậy, quả thật rất nhàm chán.. Chưa kịp nghĩ ra biện pháp cắt đuôi Hàn Mộ Sinh, một tiểu thái giám bỗng bất ngờ xuất hiện vội vàng hướng nàng hành lễ, chờ nàng gật đầu mới dám chạy đến trước mặt Hàn đại nhân bẩm: “Hàn đại nhân, mẫu thân ngài nhờ ta gửi tin đến, phụ thân ngài đột ngột lâm nguy, mong đại nhân ngài sớm về thăm.”
Vừa nghe người nhà gặp chuyện không may, Hàn Mộ Sinh sắc mặt chớp mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy: “Công chúa, trong nhà thần có chuyện, xin đi trước một bước. Nửa canh giờ sau thần sẽ phái gia phó tới đón người.”
“Ân!” Đức Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn bộ dáng sốt ruột của Hàn Mộ Sinh, đánh giá của Đức Ngưng đối với y cũng có chút thay đổi, là người làm con theo lý nên tận đạo hiếu, những tưởng rằng kẻ luôn mang bộ mặt trơ trơ như Hàn đại nhân thì bất cứ chuyện gì cũng không thể làm cho y biến sắc chứ.
Nhìn thân ảnh Hàn đại nhân vội vàng rời đi, Đức Ngưng nhàn nhạt cười, phân phó hai cung nữ đang đứng bên cạnh: “Chuẩn bị cho bản cung chút điểm tâm, bản cung hơi đói bụng.”
Hai nàng nhìn nhau: “Vậy công chúa không nên đi lung tung, nội cung rất rộng lớn, nô tỳ sợ không cách nào tìm được công chúa.”
Đức Ngưng mỉm cười gật đầu, thấy hai người bên cạnh cuối cùng cũng rời đi, trong lòng mừng thầm, lơ đãng nhìn về phía nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt cực kỳ giống nàng đang ngắm hoa cỏ ở đối diện cách đó không xa, ý cười bên miệng Đức Ngưng hiện lên thấy rõ.
Chậm rãi đi đến bên cạnh nam tử, Đức Ngưng giả vờ bất cẩn làm rơi chiếc khăn xuống trước mặt Triệu Thụ Thanh, làm bộ hoảng hốt la to: “Khăn tay của Bản cung!”
Bị tiếng la làm hoảng hồn, Thụ Thanh theo phản xạ nhìn lại, thấy khăn tay bay tới trước mắt, vươn tay tiếp lấy, dùng một chiếc khăn tay khác của mình phủi đi cánh hoa dính trên quần áo, rồi đứng thẳng dậy đi đến gần bên người Đức Ngưng: “Khăn tay của người đây.”
“Ôi trời, cám ơn ngươi.” Tiếp nhận chiếc khăn tay màu hồng phấn của mình, Đức Ngưng nhẹ nở cười với Thụ Thanh.
Thụ Thanh trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Không cần khách sáo, vậy ra người chính là Đức Ngưng công chúa của Hạo Vẫn quốc.”
“Chính là Bản cung.” Giả vờ tỏ ra tò mò đánh giá Thụ Thanh một lát, đoạn mở miệng nói: “Vậy các hạ nhất định là Triệu đại nhân, Triệu Thụ Thanh.”
Thụ Thanh gật đầu mỉm cười đáp: “Nghe nói công chúa khí chất tao nhã, ngữ khí ôn nhu. Hôm nay được dịp chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Triệu đại nhân quá khen, lúc bản cung mới đến Long Hãn quốc, nghe nói đến danh tự của Triệu đại nhân, hôm nay vừa gặp, quả nhiên đúng như lời đồn: cử chỉ nho nhã, ngữ khí cao quý.”
Thụ Thanh mỉm cười: “Công chúa quá khen.” Hắn luôn luôn cảm thấy gượng gạo với những lời nói khách sáo như thế này, đang muốn mở miệng cáo từ, Đức Ngưng lại cắt ngang làm cho hắn phải đem lời định nói nuốt vào trở lại.
“Phía trước có cái chòi nghỉ mát, Triệu đại nhân có rảnh cùng bản cung đến bên kia ngồi một chút không?”
Đối với lời mời của đối phương, Thụ Thanh không thể từ chối, đành phải gật đầu đáp: “Đương nhiên có thể.”
Lặng im một hồi, đợi hai người đi vào chòi nghỉ, an ổn ngồi trong đình, Đức Ngưng mới nhìn về phía Thụ Thanh vẫn đứng ở một bên, lên tiếng nói: “Triệu đại nhân, mời ngồi.”
“Tạ công chúa.” Cả người mệt mỏi, Thụ Thanh cũng không từ chối, thuận thế ngồi xuống ghế đá ở phía đối diện công chúa.
“Nghe nói Hoàng Thượng đối với ngươi sủng ái có thừa, ngươi có thể nói cho bản cung, Hoàng Thượng yêu thích cái gì hay không?” Tuy vấn đề giản đơn nhưng lại mơ hồ ẩn giấu một vài hàm ý.
“Công chúa, chuyện này chỉ là lời đồn bậy mà thôi, ta cùng Hoàng Thượng chẳng qua là quan hệ vua tôi bình thường, mà Hoàng Thượng yêu thích thứ gì làm hạ thần như ta thực không rõ ràng lắm.” Thụ Thanh trong lòng thở dài, tuy rằng chuyện hắn cùng Hoằng Nhưng ở bên nhau là cả triều văn võ đều biết, nhưng hắn không muốn vì sự tồn tại của mình mà cản trở việc Đức Ngưng tiến cung làm phi.
“Ngươi không cần để ý nhiều đến lời nói của bản cung, bản cung chỉ là đơn giản muốn hỏi một câu thôi.”
Nghe đối phương vân đạm phong khinh, Thụ Thanh cũng chỉ là mỉm cười không nói.
Đức Ngưng tiếp tục lấy tay nghịch sợi tóc trước ngực, bộ dạng bâng quơ hỏi: “Bản cung cùng Triệu đại nhân bộ dáng giống nhau như thế, Triệu đại nhân có đồng ý cùng bản cung chơi một trò chơi hay không?”
Biết đối phương muốn chơi cái gì, Thụ Thanh đứng dậy lui về phía sau một bước: “Tại hạ có chút không khỏe, thứ cho ta vô lễ.”
“Triệu đại nhân....”
Không biết nên khuyên bảo đối phương như thế nào, Thụ Thanh chỉ có thể lại thở dài: “Công chúa, tại hạ đi trước.”
Thấy Triệu Thụ Thanh đã kiên quyết, đôi mắt to mềm mại của Đức Ngưng nhanh nhảu đảo vòng, ý cười trên môi cũng dần dần hiện lên ở khóe miệng: “Lần sau chúng ta lại tiếp tục trò chuyện nhé.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Tình Thủ Ái
Chương 7
Chương 7