Những tia nắng li ti chiếu rọi vào trong tẩm cung rộng lớn, Hoằng Nhưng đã sớm thức, lòng bàn tay chống nghiêng đầu, miệng cười nhìn Thụ Thanh vẫn đang say ngủ trong lồng ngực.
“Hoàng thượng, xin ngài hãy chuẩn bị, đã đến lúc phải lâm triều.”
Tiếng nói lanh lảnh từ ngoài cửa khẽ vọng vào, Hoằng Nhưng động dậy tấm thân một cách chậm rãi, trìu mến in lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên gương mặt trắng nõn của người yêu, mang theo tinh thần phấn chấn xuống giường thay y phục. Rồi lại sợ nhiều người đến sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng chỉ phân phó mỗi mình Đức công công thiếp thân thị hầu của hắn đem triều phục mang vào, tự vì mình mặc y phục. Đoạn, đi đến bên giường cúi người để lại một nụ hôn nữa ở trên trán Thụ Thanh, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười. Vừa bước chân ra khỏi nội điện, khuôn mặt nháy mắt đã biến thành lạnh như băng, hoàn toàn trái ngược với nét ấm áp vừa rồi, khóe mắt liếc nhìn đến đám cung nữ thái giám chung quanh, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại trở nên lạnh lùng khi hắn thốt ra khỏi miệng: “Tiểu Đức Tử, phân phó thêm, trước khi Thụ Thanh tự mình tỉnh dậy, bất cứ ai cũng không được phép quấy rối.”
Đức công công lĩnh mệnh quỳ xuống đất: “Dạ. ”
“Vào triều.”
“Tuân mệnh! Hoàng thượng khởi....” Từ ‘giá’ còn chưa được cao giọng hô lên, Tiểu Đức Tử liền bị Hoằng Nhưng dùng tay điểm á huyệt.
Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hoàng thượng lộ ra vẻ phật ý, hai bên gò má Tiểu Đức Tử nháy mắt tím tái đi, miệng không thể phát ra âm thanh, hắn bèn quỳ xuống đất khấu đầu vài cái thật vang dội, xem đến Hoàng thượng không có ý muốn truy tội, Tiểu Đức Tử mới dám đứng dậy theo Hoàng thượng đi ra phía ngoài.
Hoàng thượng vừa mới rời khỏi không lâu, thái tử nhân lúc mới luyện xong võ công, một mạch đi đến Hoa Thanh cung, đang định tiến vào nội điện, đã bị hai tên thái giám chạy lên ngăn cản.
Tiểu Thụy Tử cùng Tiểu Minh Tử đồng loạt quỳ xuống thỉnh an Thái Tử xong rồi mới mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, ngài không thể vào được.”
“Tại sao ta không thể vào.” Giọng nói tuy rằng còn mang theo chất giọng thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng sự uy nghiêm lẫm lẫm hàm chứa trong từng hơi thở lại làm cho bất cứ ai cũng không dám khinh thị.
Trên trán hai thái giám bắt đầu tuốt mồ hôi lạnh, nhưng vì muốn bảo vệ thủ cấp của mình, đành vẫn phải tiếp lời: “Hoàng thượng đã phân phó nô tài, trước khi Triệu đại nhân còn chưa tỉnh, dù là bất cứ ai cũng không được phép vào..”
Giọng điệu lạnh lẽo mất kiên nhẫn truyền ra từ miệng vị thái tử nhỏ tuổi: “Ta sẽ giải thích lại với phụ hoàng.”
Nghe thấy sự khác biệt trong khẩu khí của chủ tử, bắt đầu biến chuyển theo xu hướng không tốt, hai người ở lại trước cửa tẩm cung chờ đợi thị hầu lại khó mà phân xử: “Thái tử, thấy ngài như vậy bọn nô tài không biết phải làm thế nào để lựa lời công đạo trước mặt Hoàng Thượng cho phải…”
Ghét nhất người khác ngỗ nghịch mình, Viêm Hồi tâm tình xấu chau mày, khẩu khí phát ra lại càng thêm lạnh: “Cút.”
“Dạ, Thái Tử.” Di truyền gương mặt cùng khí chất uy nghiêm từ Hoàng Thượng làm hai người bị dọa đến chân như nhũn ra, chỉ còn nước vội vàng lùi khỏi phía ngoài điện.
“Hừ!” Viêm Hồi phất ống tay áo rộng, đẩy ra đại môn hoa lệ, chậm rãi lê bước vào phòng trong, liếc thấy sư phó còn đang ngủ trên giường, ngũ quan lạnh như băng của Viêm Hồi nháy mắt trở nên ấm áp hơn rất nhiều, hiện ra dần biểu tình mà tuổi này của hắn lẽ nên có.
Bước nhanh đi đến trước giường, dùng ngón tay thon dài hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, chọc chọc hai má của Triệu Thụ Thanh, “Sư phó.”. Nhìn sư phó luôn luôn ôn hòa của mình vẫn còn đang nhắm chặt mắt, chưa có vẻ gì là sắp tỉnh, Viêm Hồi tâm tình không vui mấp máy miệng, nhưng trông sư phó ngủ ngọt ngào đến nỗi, đủ khiến một người thường xuyên ngủ không đủ giấc như y cũng sinh chút ý mệt mỏi, không nói hai lời lập tức cởi y sam của mình, nhấc chăn trên người Thụ Thanh lên, nhìn thân mình sư phó trần trụi hoàn toàn, còn mang theo những vết hồng loang lổ trải dài. Tuy tuổi y còn nhỏ, nhưng vừa nhìn lập tức đã biết, vẻ mặt loáng thoáng có chút kỳ quái.
Ngây ngốc nhìn một lát, Viêm Hồi không mang theo chút bận tâm mà trèo lên chiếc giường của phụ hoàng và sư phó hắn, đem gương mặt pha lẫn giữa kiên quyết và trưởng thành, gối lên trên cánh tay quang lõa của Thụ Thanh, có loại cảm giác ấm áp khiến cho tiểu thái tử vừa mới sinh ra đã có được quyền cao chức trọng này quyến luyến, khe khẽ cọ vào ngực người nọ, y vốn chỉ định yên giấc, nhưng không biết vì cớ gì, lại không thể dời mắt khỏi mấy điểm da thịt đỏ hồng kia, nhẹ nhàng nhấc lên tấm chăn còn đọng lại trên người sư phó, nghé mắt thêm một lần nữa xem xét kỹ thân thể trưởng thành trắng nõn có cấu tạo giống mình (đều là nam), đột nhiên một luồng khí khô nóng kỳ lạ dâng lên dưới thân, tay cũng theo không tự chủ được mà chạm vào da thịt bóng loáng, xúc cảm tinh tế, làm cho Viêm Hồi còn chưa trải sự đời cả người lại càng thêm bức bách, ngẫm lại lại lần trước bắt gặp cảnh phụ hoàng ôm hôn sư phó, Viêm Hồi vừa mới tròn mười ba tuổi cũng học theo hình ảnh trong trí nhớ, đem môi của mình kề sát lên đôi môi ngọt ngào của người duy nhất từ trước tới nay cho hắn ấm áp, cảm giác trước nay chưa từng có xẹt qua toàn bộ thân thể y, mạch máu bỗng dưng xao động cuồn cuộn trong từng thớ thịt.
Nhận thấy được sư phó hình như sắp tỉnh, Viêm Hồi có chút bối rối thu tay, nhắm mắt, giả bộ đang ngủ, cũng là để áp chế cơn sóng đang sôi trào mãnh liệt trong lòng mình.
Thụ Thanh còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, xoa nhẹ đôi mắt mờ ảo có chút ướt át của mình, phát giác bên cạnh có người, làm hắn có chút kỳ quái quay đầu nhìn sang, giờ này Hoằng Nhưng hẳn là đang thượng triều, vậy người này.. là ai?
Khi vừa thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Thụ Thanh he hé môi dịu dàng cười, khẽ xoa xoa mái tóc Viêm Hồi, nhớ đến lúc hắn tiến cung năm nào, vị thái tử sắp trưởng thành ở trước mặt mình này, vẫn còn là một đứa trẻ kiệm lời, đối với bất cứ ai cũng đều lạnh nhạt. Thời điểm vừa đảm nhiệm chức ngự sư, tình cờ phát hiện Viêm Hồi thường hay gặp ác mộng trắng đêm không dám nhắm mắt, hắn cũng xoa tóc y như vậy, nhìn y chìm vào giấc ngủ. Nhưng là, từ khi cùng Hoằng Nhưng bá đạo kia bắt đầu có mối quan hệ mờ ám, hắn đã không còn dịp nào mà cùng đứa trẻ này ngủ chung một chỗ nữa.
Quay về từ trong trí nhớ, Thụ Thanh ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy trên người mình có chút mát, mới nhận ra thân thể hắn vẫn đang trần trụi, trộm nhìn thoáng qua Viêm Hồi vẫn còn đang say ngủ, âm thầm hắn thở một hơi nhẹ nhõng dài, tuy rằng đều là nam nhân nên không có gì phải ngượng ngập, nhưng từ khi cùng Hoằng Nhưng có chuyện gần gũi da thịt của phu thê, đối diện với chuyện này hắn cũng có chút trở nên mẫn cảm.
Mà hắn vẫn luôn cùng Hoằng Nhưng ngủ chung một chăn, hiện tại lớp chăn kia, đã bị Viêm Hồi nằm đè lên, y bào cũng ở dưới giường, hắn bây giờ không một vật che thân, nên làm như thế nào đây? Nhìn thời gian cách lúc Hoằng Nhưng bãi triều còn đến vài canh giờ, Thụ Thanh mới có chút an tâm, dù sao Hoằng Nhưng nếu biết hắn lõa thể cùng Viêm Hồi ngủ chung nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà nếu cứ để yên như vậy, cũng không phải là cách...
Thử dò xét xem hơi thở của Viêm Hồi, nghĩ đối phương hẳn là đã ngủ say, cũng sẽ không tỉnh lại bất ngờ, Thụ Thanh mới dám lớn gan lõa thân xuống giường vươn tay lấy quần áo sạch sẽ của mình nằm ở cách đó không xa, lúc này chẳng hiểu sao Viêm Hồi vốn nên ‘ngủ say’ lại mở to mắt, nhìn chằm chằm thân hình không mảnh vải của sư phó y...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Tình Thủ Ái
Chương 1
Chương 1