“Các ngươi…..đều đi ra ngoài.”
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Ân ~~”
Không biết mê man bao lâu, Tiếu Mạch mở mắt, ngô! Thật là khó chịu. Tầm nhìn mơ hồ làm cho Tiếu Mạch cảm thấy được, trước mắt mọi thứ đều nhìn không rõ.
Lấy tay mềm nhẹ xoa ở huyệt thái dương, Tiếu Mạch cảm thấy được đại não y như có một cái máy kéo đang làm việc rầm rập, thập phần ầm ỹ, cả người cũng hỗn loạn, thân thể lại nặng nề vô cùng.
Hiện tại là trạng huống gì a, Tiếu Mạch lo lắng sắp xếp lại suy nghĩ. Ân…..
Nhớ rõ là Lam phi đột nhiên chạy tới muốn giết chính mình, sau đó phụ thân trúng độc bị thương, khiến cho chú văn phản phệ, ta nghe Âm Vũ nói xong liền vào Diệu Hoa điện, hy vọng có thể trợ giúp phụ thân, sau đó?
Tiếu Mạch có điểm nghĩ không ra, đầu óc trống rỗng mờ mịt một mảnh. Sau đó đã xảy ra cái gì?
Lắc lắc đầu làm cho đại não thanh tỉnh chút, Tiếu Mạch chống thân thể đứng lên.
“A! Đau quá!”
Bị đau kêu ra tiếng, khó có thể chịu được đau đớn từ hạ thể chạy lên đại não.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nghi hoặc chịu đựng đau đớn ngồi dậy, Tiếu Mạch chăn bị kéo ra, phát hiện thân thể mình trần như nhộng.
Đây là…..
Động tác thân thể đột nhiên ngừng lại, Tiếu Mạch nhìn thân thể chính mình ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Phụ…..hoàng…..”
Ánh mắt dại ra, vô ý thức nỉ non, hình ảnh bị quên quay về trong đầu, trí nhớ khủng bố cùng bi thương.
“Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!”
Bên tai giống như lại vang lên lời kêu gọi tình yêu cùng tình dục kia, thân thể bị xỏ xuyên không ngừng lắc lư, miệng phát ra rên rỉ bất lực, đôi mắt nhiễm lệ của Tiếu Mạch chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo kia.
“Ô! Nôn…..Nôn…..”
Ghé vào bên giường không ngừng nôn khan, Tiếu Mạch chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều quấy lên, dùng hết khí lực nhưng cái gì cũng nôn không ra.
“Ngươi tỉnh, tiểu tử kia!”
Cửa Diệu Hoa điện không biết khi nào bị mở ra, kinh hỉ kia la lên Tiếu Mạch còn chưa kịp phản ứng, liền bị ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Phụ…..hoàng…..”
Tiếu Mạch run rẩy, vòng tay quen thuộc, ấm áp quen thuộc, cũng không thể cho y cảm giác yên tâm. Hiện giờ ôm ấp ấm áp này, chỉ làm cho Tiếu Mạch nhớ lại một đêm khủng bố kia.
“Đừng sợ, tiểu tử kia, có trẫm ngươi cái gì cũng không cần sợ!”
Cảm nhận được thiên hạ trong lòng run rẩy, Ly Nhật Diệu ôn nhu trấn an, lại không ngờ nguyên nhân khiến người trong ngực sợ hãi cũng vì chính hắn.
“Đồ đệ a! Sư phó đến thăm ngươi!”
Cho dù là có thể cũng vô pháp xem nhẹ cái quát to kia, từ xa đến gần, phiêu phiêu bay vào trong tai.
Nghe tiếng, Tiếu Mạch cả kinh, cố không để ý đến thân thể đau đớn, mãnh liệt đẩy Ly Nhật Diệu ra, lui đến bên trong giường, kéo chăn đem bao thân thể trần trụi chính mình thật kín.
“…..”
Thân thể ấm áp mềm mại trong lòng đột nhiên biến mất, Ly Nhật Diệu không hờn giận nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét về phía Quý Nhàn Hoài không thỉnh mà tới.
“Đồ đệ a, ngươi cuối cùng đã tỉnh! Biết không, ngươi hôn mê đã hai ngày, lão nhân ta lo lắng thật nhiều nha!”
Vọt tới bên giường, Quý Nhàn Hoài khoa trương kêu khóc, chỉ kém không đem Tiếu Mạch ôm gào khan vài tiếng.
Tiếu Mạch cúi đầu không nói, y không biết nên dùng loại biểu tình nào đi đối mặt cái người gọi là sư phó. Tiếu Mạch không ngốc, y ít nhiều có thể đoán được chuyện đêm đó, sợ là Quý Nhàn Hoài đã biết hết. Thậm chí, thân thể chính mình được hắn trị liệu cũng không chừng.
“Thần y, tiểu tử kia không muốn gặp ngươi, mời ngươi rời đi!”
Tiếu Mạch trầm mặc, Ly Nhật Diệu tự mình định nghĩa, không chút khách khí đối Quý Nhàn Hoài hạ lệnh trục khách.
Hiện giờ Ly Nhật Diệu đã bất đồng với dĩ vãng, tuy rằng hắn hiện tại thanh tỉnh, nhưng bị chú văn ăn mòn cũng là sự thật.
Nhập ma hay thanh tỉnh cũng đều là vì Tiếu Mạch, có lẽ bình thường không nhìn ra dị thường, nhưng chỉ cần chuyện quan trọng có liên quan tới Tiếu Mạch, nếu lại nhập ma thì không thể hồi phục lại bình thường.
“Hừ! Nói cái quỷ gì! Không muốn gặp lão nhân ta, đồ đệ hiện tại người tối không muốn gặp sợ là ngươi đi!”
Quý Nhàn Hoài trả lời lại một cách mỉa mai.
“A! Điều này sao có thể! Tiểu tử kia có nói qua sẽ không rời đi trẫm, y như thế nào có thể không muốn nhìn thấy trẫm!”
Ly Nhật Diệu không cho là đúng, hôn nhẹ Tiếu Mạch một cái.
“Các ngươi…..đều đi ra ngoài.”
Thanh âm suy yếu vang lên.
“Cái gì?”
Ly Nhật Diệu kinh ngạc.
“Ngươi nói cái gì, tiểu tử kia?!”
“Các ngươi đều đi ra ngoài, ta muốn một mình yên lặng một chút!”
Tiếu Mạch vô lực nói, Ly Nhật Diệu cũng được, Quý Nhàn Hoài cũng được, y hiện tại không muốn gặp ai.
“Tiểu tử kia!”
Kinh ngạc.
“Đồ đệ!”
Kinh ngạc.
“Đi ra ngoài! Các ngươi đều đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Cuốn thân thể lại, Tiếu Mạch kêu to, ngực đau quá, thật là khó chịu, y chịu không nổi, có lẽ cuối cùng chính mình điên mất cũng không chừng! Tiếu Mạch tiêu cực tuyệt vọng nghĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạch – Thanh
Chương 96: Tỉnh lại
Chương 96: Tỉnh lại