DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạch – Thanh
Chương 94: Thừa nhận

“Là súc sinh nào làm vậy?!”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Uy! Uy! Uy! Ngươi làm cái gì, trời còn chưa sáng đã đem lão nhân ta từ ổ chăn đào ra, phá giấc mộng của ta, lão nhân ta chính là tuổi lớn, không chịu nổi các ngươi gây sức ép như vậy!”

Cùng thanh âm oán niệm và oán giận, Chấp Ảnh mang Quý Nhàn Hoài tiến vào Diệu Hoa điện.

Buông tay Quý Nhàn Hoài ra, Chấp Ảnh quỳ một gối.

“Chủ nhân! Thần y đưa…..Khụ khụ!”

Lời còn chưa dứt lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Nột nột! Ngươi cũng thật là, bị nội thương nặng như vậy cũng không biết hảo hảo điều dưỡng, thật rảnh đến quấy rầy lão nhân ta, thật là…..”

Quý Nhàn Hoài lắc lắc đầu, thuận tay đưa cho Chấp Ảnh một viên thuốc nhỏ.

“Nột! Lão nhân ta coi như xem ngươi thuận mắt, khỏa dược này liền tặng không cho ngươi!”

“Chấp Ảnh tạ ơn thần y!”

Chấp Ảnh tiếp nhận viên thuốc đưa vào trong miệng, viên thuốc vừa nuốt lập tức có công hiệu, huyết khí dần dần bình phục, khí sắc trong thoáng chốc cũng tốt hơn.

“Ngươi, mau cấp tiểu tử kia trị liệu!”

Nguyên bản Ly Nhật Diệu đối với Quý Nhàn Hoài còn có chút hoài nghi, thấy Chấp Ảnh sau khi uống thuốc có công hiệu ngay liền hạ lệnh.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đây là khẩu khí gì, kêu lão nhân ta cứu ta liền cứu sao, dựa vào cái gì? Ngươi cho ngươi là hoàng đế thì hay lắm hả!”

Ly Nhật Diệu nói chen vào làm cho Quý Nhàn Hoài rất là bất mãn, hơn nữa Ly Nhật Diệu giờ phút này đã trở lại bình thường, Quý Nhàn Hoài cũng không nhận ra hắn vừa nhập ma.

Ngày thường Quý Nhàn Hoài tối chán ghét người khác ra lệnh cho hắn, nên cùng Ly Nhật Diệu bất mãn.

“Ân ~~~”

Ly Nhật Diệu không hờn giận nheo lại mắt, lực lượng vừa bình ổn lại bắt đầu tràn ra. Ngươi dám can đảm kháng chỉ trẫm không cứu trị tiểu tử kia, không thể tha thứ!

“Hoàng thượng bớt giận!”

Thấy Ly Nhật Diệu tức giận, Âm Vũ vội nói ngăn lại, tuy rằng như vậy có thể liên lụy đến hắn.

“Thần y thật là, hoàng thượng, hoàng thượng kêu ngài cứu là ngũ hoàng tử a!”

Âm Vũ vội vàng nói ra thân phận Tiếu Mạch, hắn không tin Quý Nhàn Hoài sẽ mặc kệ đệ tử của mình.

“Cái gì? Đồ đệ lão nhân ta!”

Nghe vậy, Quý Nhàn Hoài kêu sợ hãi chỉ kém không nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn thẳng người nằm trong lòng Ly Nhật Diệu.

“A nha! Thật sự là đồ đệ lão nhân ta a!”

Xác định là ái đồ bị thương, Quý Nhàn Hoài cũng không cùng Ly Nhật Diệu so đo, vội vàng vọt qua.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mới mấy ngày không thấy, đồ đệ lão nhân ta liền biến thành như vậy? Lão cha đồ đệ, ngươi như thế nào chiếu cố đồ đệ của ta, thế nhưng lại chiếu cố y thành như vậy!”

Sắc mặt ái đồ tái nhợt làm cho Quý Nhàn Hoài đau lòng cùng tức giận, đối với Ly Nhật Diệu quở trách một chút.

Đồ đệ của ngươi?! Quý Nhàn Hoài nói làm cho Ly Nhật Diệu thập phần bất mãn, nhưng hiện tại thân thể Tiếu Mạch quan trọng hơn, cũng sẽ không cùng Quý Nhàn Hoài so đo nhiều.

“Mau cứu tiểu tử kia!”

“Còn cần ngươi nói, lão nhân ta so với ngươi còn đau lòng hơn.”

Ái đồ của mình như thế nào lại bị người chiếu cố thành như vậy, Quý Nhàn Hoài tự nhiên đối Ly Nhật Diệu tức giận, thân thủ cầm cổ tay Tiếu Mạch bắt mạch.

“Ân…..”

Tay phải bắt mạch, tay trái vuốt chòm râu, bỗng nhiên Quý Nhàn Hoài trong mắt hiện lên một mạt dị sắc như kinh ngạc.

Cúi đầu suy nghĩ sâu xa, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trên người Tiếu Mạch, ánh mắt đảo qua cổ Tiếu Mạch lộ ra trong không khí, khi mọi người không chú ý, đột nhiên xốc chăn bao Tiếu Mạch lên.

“Này…..Ai làm vậy?!”

Quý Nhàn Hoài rống giận, dưới chăn là thân thể Tiếu Mạch tràn đầy vết thương, làm cho Quý Nhàn Hoài không chỉ có bi phẫn.

“Là súc sinh nào làm vậy?!”

“Là trẫm!”

Ly Nhật Diệu mở miệng trả lời không có chút do dự, không che giấu, không giải thích.

“Ngươi ——– ngươi, ngươi như thế nào….. Ngươi như thế nào có thể…..”

Đáp án vừa rồi làm cho Quý Nhàn Hoài chấn kinh, hắn không ngờ súc sinh thế nhưng chính là Ly Nhật Diệu, càng thật không ngờ Ly Nhật Diệu thế nhưng lại thừa nhận như thế.

“Ngươi như thế nào có thể….. Như thế nào….. Đồ đệ y chính là, chính là….. của ngươi…..Ai…..”

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài, Quý Nhàn Hoài phát hiện, bất luận chính mình nói cái gì đều là phí công, bởi vì ánh mắt Ly Nhật Diệu kiên định như vậy, nhìn không ra có điểm tỉnh ngộ.

“Ngươi, đem đồ đệ của lão nhân ta đặt ở trên giường, lão nhân ta phải kiểm tra thân thể y, còn có, đem bồn nước đến.”

Quý Nhàn Hoài khẩu khí ác liệt ra lệnh với Ly Nhật Diệu, cho dù Quý Nhàn Hoài tính tình cổ quái, cũng hiểu được mà xem xét tình hình, mà hiển nhiên bây giờ không phải thời điểm chất vấn Ly Nhật Diệu, phải tập trung trị liệu cho Tiếu Mạch.

Đọc truyện chữ Full