Ngoài thành Hoàng Đô, một chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường, xuyên qua rừng cây rậm rạp, xe ngựa dừng lại trên một bãi cỏ rộng lớn.
Tiếu Mạch dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp nước, cái miệng nhỏ nhắn nuốt xuống lương khô không dễ dàng.
Hiện tại, sợ là phụ thân đã phát hiện ta rời đi, mà phái người đuổi bắt ta đi! Tiếu Mạch nghĩ, biết đây là hậu quả tất nhiên, lại vẫn cảm thấy không khỏi một trận ảm đạm.
Tử Y hẳn là sẽ đến đuổi bắt đi? Dù sao ta ở trước mắt nàng đào thoát, phụ thân tất sẽ giận chó đánh mèo với nàng, bất quá hiện tại phải đem ta truy về, tạm thời sẽ không có chuyện gì đi!
Thực xin lỗi a, phụ thân! Ta cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi ngươi, vì cái gì tình cảm của ngươi lại thay đổi? Bằng không chúng ta nhất định sẽ cùng nhau có cuộc sống khoái nhạc………
Phụ thân…………… Phụ thân hiện tại rất sinh khí đi! Hắn thích nhất tiểu tử kia, thế nhưng chưa nói một tiếng đã ly khai hắn. Bất quá đây là quyết định tốt nhất, chỉ cần ta rời đi, không xuất hiện trước mặt phụ thân. Thời gian lâu, tình cảm của phụ thân đối với ta sẽ chậm trãi trở thành phai nhạt, cho đến không còn tồn tại nữa, có lẽ cần thời gian rất dài, nhưng đến lúc đó ta có thể trở lại ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng đến lúc đó, phụ thân sẽ không yêu thích ta giống như bây giờ, bất quá không có vấn đề gì, chỉ cần có thể tiếp tục bồi ở bên phụ thân cũng là quá đủ.
Khi đó bọn họ có thể trở lại giống như lúc mới bắt đầu, phụ thân cũng chỉ là phụ thân, mà ta cũng chỉ là đứa con của ngươi, có lẽ không thể hưởng thụ thiên luân chi nhạc như người thường, nhưng cũng đã trọn đủ.
Dựa vào đại thụ, Tiếu Mạch ảo tưởng tương lai có thể sẽ hạnh phúc, tuy rằng chính là ảo tưởng nhưng y thực thỏa mãn, bởi vì y kiếp trước ngay cả thời gian ảo tưởng còn không có, trước khi quen biết Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch ngay cả ảo tưởng cũng chưa từng nghĩ đến.
Đối với y mà nói, hoàng cung giống như nhà giam, vì Ly Nhật Diệu mà ở lại, mà rời đi cũng vì tương lai có thể tiếp tục cuộc sống cùng Ly Nhật Diệu.
Ly Nhật Diệu đã hoàn toàn ăn mòn tâm Tiếu Mạch, bất tri bất giác mà tiếp nhận, hiện giờ trọng tâm cuộc sống của Tiếu Mạch là Ly Nhật Diệu, giống như ánh trăng có thái dương mới tỏa sáng, con quay vì Ly Nhật Diệu mà chuyển động.
“Đồ đệ a! Ngươi rốt cuộc cũng chịu bái lão nhân ta làm sư phụ, lão nhân ta thật cao hứng! Nhưng ngươi cũng không cần tất yếu giống như chạy nạn, vội vội vàng vàng liền rời đi hoàng cung, tốt xấu gì ngươi cũng phải cáo biệt cùng hoàng đế lão cha. Hơn nữa, hoàng đế lão cha ngươi đã đồng ý đưa đầu bếp cho ta, vẫn còn ở hoàng cung chưa mang ra na!”
Quý Nhàn Hoài nửa hưng phấn, nửa sầu não trách cứ Tiếu Mạch.
“Lão…….. Sư phó, ngươi là thiệt tình muốn mang ngự trù kia theo sao? Tính cách của ngươi ít nhiều gì ta cũng có hiểu biết một chút, ngươi là người chán ghét phiền toái, nếu thực mang theo, người thứ nhất không kiên nhẫn sợ là ngươi đi! Hơn nữa, nếu không mau đi, sợ sau này muốn đi cũng không đươc.”
Một câu cuối cùng Tiếu Mạch dị thường nhỏ giọng, chỉ có chính y mới nghe được.
“Quên đi, lão nhân ta không cùng ngươi nói nữa, không nói!”
Rõ ràng Tiếu Mạch nói đúng, tự giác thấy mất mặt, Quý Nhàn Hoài tức giận nói.
“A!”
Tiếu Mạch cười cười, lắc đầu không nói, y biết tính Quý Nhàn Hoài, rất nhanh sẽ không có chuyện gì.
Quả nhiên, không bao lâu sau………
“Ha hả! Đồ đệ a, ngươi khi đó dùng năng lực gì a, một chút liền mang chúng ta ly khai hoàng cung, lão nhân ta biết hoàng tộc các ngươi có năng lực kì lạ, bất quá đồ đệ ngươi có thể nói hay không, ngươi làm như thế nào để đến nơi này?”
Quý Nhàn Hoài hai mắt sáng lên, một bộ biểu tình ‘cục cưng tò mò’ nhìn chằm chằm Tiếu Mạch.
“Là ngôn linh.”
“Cái gì?”
Quý Nhàn Hoài nghe không thông.
“Ngôn linh, tức năng lực ngôn ngữ, năng lực lấy ngôn ngữ làm môi giới, có thể biến thành sự thật, đây là ngôn linh.”
Đây là lần đầu tiên Tiếu Mạch nói cho người khác biết năng lực của mình, bởi vì nơi này không phải hoàng cung, không cần lo lắng năng lực sẽ bị người khác kỳ thị, do đó mà bị lợi dụng hoặc bị thương tổn. Trọng yếu hơn là, Tiếu Mạch biết người trước mắt này, cho dù biết năng lực của y, trừ bỏ muốn lợi dụng y cứu người sẽ không có ý tưởng khác.
“Nột! Đồ đệ, nói cách khác, có năng lực này, chỉ cần ngươi nói ra sẽ trở thành sự thật a!”
Nghe Tiếu Mạch giải thích xong, Quý Nhàn Hoài vô cùng ngạc nhiên cùng hưng phấn.
“Ân, có thể nói như thế!”
Tiếu Mạch không có phủ nhận.
“Quá tuyệt, như vậy trên đời này sẽ không có cái gì có thể làm khó ngươi, lời ngươi nói ra sẽ trở thành sự thật, ngay cả người chết đều có thể sống lại!”
Quý Nhàn Hoài hai mắt lóe sáng nhìn Tiếu Mạch, thật giống như nhìn linh đan diệu dược trị được bách bệnh, thèm nhỏ dãi.
“Không!”
Tiếu Mạch nhẹ nhàng nói.
“Ngôn linh không phải là vạn năng.”
“Như thế nào lại không, đồ đệ ngươi không phải nói, chỉ cần ngươi nói ra sẽ trở thành sự thật sao?”
Quý Nhàn Hoài kêu, thật giống như vất vả mới tìm được linh đan diệu dược nhưng lại mất đi hiệu lực.
“Lý luận là như thế, nhưng sự thật lại không phải như thế.”
Mới đầu Tiếu Mạch cũng cho rằng như thế, nhưng sau khi luyện tập sử dụng cùng khống chế tốt năng lực này, phát hiện trên thực tế, năng lực ngôn linh không có đáng sợ như y tưởng tượng.
“Năng lực ngôn linh rất mạnh là đúng, nhưng nó cũng không phải vạn năng, nó không thể thay đổi sự thật, càng không thể chống lại tự nhiên.”
“Đây là ý tứ gì?”
Quý Nhàn Hoài hồ đồ.
“Không thể thay đổi sự thật, theo mặt chữ có thể giải thích là không thể thay đổi chuyện đã phát sinh, tựa như thời gian chỉ có thể không ngừng trôi qua, mà không thể đem nghịch chuyển. Một người nếu bị thương, ta có thể dùng ngôn linh chữa khỏi, nhưng không cách nào làm cho hắn hồi phục như lúc chưa bị thương, đó là không thể thay đổi sự thật.
Mà không thể chống lại tự nhiên lại càng đơn giản, xuân hạ luân phiên, sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên. Ta dùng ngôn linh có thể làm cho người sống tử vong, nhưng lại không thể làm cho người chết sống lại, có thể cho băng tuyết tan rã, nhưng không có khả năng thay đổi thành mùa xuân hay mùa hạ.
Thời gian, vạn vật đều có quy luật tự nhiên, một người bệnh sắp bỏ mình, ta dùng ngôn linh chữa khỏi cho hắn, nhưng không có khả năng ngăn được hắn chết, đến giờ hắn vẫn sẽ tử vong, chẳng qua cải biến phương thức mà thôi.
Không thể thay đổi sự thật cùng không thể chống lại tự nhiên, kỳ thật đều là hàm nghĩa giống nhau.”
Tiếu Mạch đạm cười giải thích cho Quý Nhàn Hoài nghe, nói như vậy có lẽ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Tiếu Mạch sở dĩ giải thích nhiều như vậy vì sợ một ngày nào đó, Quý Nhàn Hoài sẽ lôi kéo y đi làm chuyện không thể thay đổi, bởi vì Tiếu Mạch biết, nhìn qua Quý Nhàn Hoài là người tùy tiện, kỳ thật lại là người mềm lòng.
“Quả nhiên trên đời này không có chuyện tốt như vậy, nếu nói cái gì đều có thể trở thành sự thật, đồ đệ ngươi không phải biến thành thần sao!”
Quý Nhàn Hoài hiểu rõ nói.
“Đúng vậy! Ta bất quá chỉ là phàm nhân mà thôi!”
Tiếu Mạch cười khẽ.
Cho nên ta mới vô dụng dùng năng lực linh ngôn chữa khỏi trái tim chính mình, còn tương lai không biết khi nào sẽ tử vong, lại là bằng cách nào tử vong, ít nhất hiện tại trong lòng không cần nghĩ nhiều, chỉ có thể chờ đợi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạch – Thanh
Chương 75: Ngôn linh
Chương 75: Ngôn linh