“Tiểu gia hỏa trở về từ khi nào,
hoàng huynh gởi thư nói thời gian đại khái là còn hai ngày nữa đi?” Ly Nhật Diệu hỏi giống như nghi hoặc cũng giống như trách cứ, ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt tràn ngập tình yêu mê muội nhìn Tiếu Mạch trong lòng ngực, ngón tay thưởng thức mái tóc dài mềm mại của Tiếu Mạch, mỗi khi Tiếu Mạch ngẩng đầu hướng nhìn hắn, lại lấy tốc độ cùng tự chủ vượt xa người thường đem tình yêu thu hồi vào tận sâu dưới đáy mắt.
“Đêm qua đến!” Tiếu Mạch nhu thuận trả lời, mặc cho Ly Nhật Diệu thưởng thức mái tóc của chính mình, không có chút gì phát giác hành động của hắn cùng Ly Nhật Diệu hiện nay đã siêu việt vượt qua phạm vi của tình phụ tử thân mật, cũng không hề biết bức tranh này của bọn họ đặt ở trước mặt người khác xem ra là cỡ nào tối. Tiếu Mạch chưa từng thể nghiệm qua tình cảm phụ tử thân tình bình thường, còn cho rằng đây là hành động thân mật bình thường của phụ tử.
“Tối hôm qua?!” Ly Nhật Diệu như trước ôn nhu ôm ấp Tiếu Mạch, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại quét về phía Tuyệt Ảnh ở chỗ tối, khiến Tuyệt Ảnh trốn nơi bóng tối bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt đó là đang chất vấn trách cứ hắn vì sao không hướng chính mình bẩm báo.
“Ta một đường trở về hoàng cung liền đến Diệu Hoa điện, vốn là muốn cấp cho ngươi một cái kinh hỉ cho nên không cho người hướng ngươi bẩm báo, bất quá không nghĩ tới ngươi không ở Diệu Hoa điện, hại ta đợi một buổi tối.” Tiếu Mạch nói xong ngữ khí có chút oán giận cùng ảo não.
“Là lỗi phụ hoàng, nếu biết tiểu gia hỏa ngươi về đến đây hẳn là phải ở lại nơi này.” Ly Nhật Diệu nói như vậy nhưng đối với Lam phi bất mãn lại càng thêm sâu sắc, bởi vì đêm qua Ly Nhật Diệu vốn là đã muốn về Diệu Hoa điện, kết quả lại chịu không được Lam phi cầu xin mà lưu lại, bị cặp lam mâu tương tự với Tiếu Mạch kia nhìn chăm chú, thái độ của hắn liền không thể cường ngạnh đứng dậy.
“Nếu tiểu gia hỏa đã trở lại, đó là không phải chứng minh này... Đã muốn không việc gì.” Bàn tay to ấm áp đặt lên ngực Tiếu Mạch, nghĩ đến hình ảnh Tiếu Mạch khi đó mê man bất tỉnh, Ly Nhật Diệu trong lòng sợ hãi vẫn như cũ.
“Ân, lão... Thần y nói chỉ cần thân thể đừng quá mệt nhọc, cảm xúc đừng quá kích động trên cơ bản là sẽ không tái phát tác, bất quá......” Tiếu Mạch nhíu mày.”Bất quá mỗi ngày vẫn phải uống thuốc.”
“Chính là nói cũng không có hoàn toàn bình phục, phải không?” Tương tự lời nói chính hắn đã nghe qua một lần ba năm trước đây, sợ hãi lại nhìn đến Tiếu Mạch bị tử vong bao phủ, khiến Ly Nhật Diệu không khỏi ôm chặt Tiếu Mạch.
“Này, bệnh tim... Ân tâm tật là vô dược khả y, thần y nói chỉ có thể tỉ mỉ điều dưỡng, khống chế bệnh tái phát.” Tiếu Mạch lặp lại thần y Quý Nhàn Hoài nói, nhưng bản thân hắn vốn rõ ràng hơn ai hết đó chính là cho dù có điều dưỡng như thế nào cũng không thể tránh được ngày trái tim chịu đựng không nổi mà ngừng đập, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi, điểm ấy hắn quyết định sẽ không nói cho Ly Nhật Diệu.
“Vô dược khả y... Sao?” Nhìn Tiếu Mạch không chút nào để ý nói ra lời này, mắt Ly Nhật Diệu tối sầm lại đem Tiếu Mạch ôm càng chặt.”Không, sẽ không! Sẽ không!” Vì cái gì tiểu gia hỏa có thể dễ dàng nói ra miệng, hắn liền một chút cũng không lo lắng cho thân thể mình sao không? Hay là nói hắn vốn đối với thế gian một chút cũng không lưu luyến, ngay cả trẫm cũng... Không “Tiểu gia hỏa, trẫm sẽ không cho ngươi rời đi khỏi bên cạnh trẫm.”
“Ngươi nói cái gì? Phụ hoàng!” Tiếu Mạch hỏi, câu cuối cùng của Ly Nhật Diệu nói rất nhẹ, hắn không nghe rõ.
“Không có gì, trẫm là đang muốn nói tiểu gia hỏa ngươi nên về Hân Tuyết Viên trước, mấy ngày nay hoàng hậu cũng rất nhớ ngươi.” Ly Nhật Diệu bỗng nhiên đề nghị.
“Nói cũng đúng, ta đây về Hân Tuyết Viên trước.” Cảm thấy được Ly Nhật Diệu nói rất đúng, Tiếu Mạch rời đi Diệu Hoa điện trở về Hân Tuyết Viên.
“Trên đường cẩn thận chút!” Ly Nhật Diệu hướng bóng dáng Tiếu Mạch rời đi nói, lòng ngực không ôm ấp Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu cảm thấy có chút hư không, đứng thẳng dậy ngồi ở bên mép giường, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút chật vật.
“Làm sao bây giờ tiểu gia hỏa? Ngươi không nên trở về a! Trẫm... khống chế không được.” Thanh âm trầm thấp mà áp lực, bất quá là đơn thuần ôm ấp nhưng nó lại dẫn theo dục hỏa mãnh liệt từ sâu trong thân thể thoát ra khiến cho ngay cả chính Ly Nhật Diệu cũng lâm vào kinh ngạc. Chỗ trống gần một năm cùng với niềm vui sướng có lại sau khi mất đi khiến tình cảm đã hơi nguội lạnh của Ly Nhật Diệu lại càng thêm mãnh liệt, không, có lẽ nó chưa bao giờ nguội lạnh, nhìn cách hắn sủng ái Lam phi có đôi mắt giống Tiếu Mạch cũng có thể biết được. Chẳng qua Ly Nhật Diệu chính mình đem tình cảm đối với Tiếu Mạch mạnh mẽ áp chế, mà hết thảy cố gắng của bản thân hắn vào thời khắc nhìn thấy Tiếu Mạch đó đã toàn bộ hỏng mất, ngay cả Ly Nhật Diệu cũng chưa từng phát giác tình cảm của chính mình đối với Tiếu Mạch đã mãnh liệt đến nông nỗi này. Như vậy tình cảm thâm trầm dày đặc sau khi trải qua áp lực lại tái bùng nổ, sinh ra hậu quả mà ngay cả bản thân Ly Nhật Diệu đều bị cuốn đi không thể khống chế. Hơn nữa lúc biết được Tiếu Mạch không biết khi nào sẽ gặp phải tử vong uy hiếp, mà Tiếu Mạch chính mình nhưng lại không thèm để ý, cái loại cảm giác không thể nắm giữ, lo được lo mất lại khiến Ly Nhật Diệu càng thêm mất kiểm soát.
“Ngươi không nên trở về, tiểu gia hỏa, ngươi không nên tái xuất hiện ở trước mặt trẫm, trẫm thật là không thể cũng không muốn tiếp tục khống chế chính mình, tiểu gia hỏa! Trẫm không nghĩ cũng sẽ không tái buông tay, ngươi đã trở lại về tới bên người trẫm, cho dù ngày sau ngươi sẽ hận trẫm, trẫm cũng sẽ không thả ngươi rời đi. Từ nay về sau, chỗ ngươi có thể đi chỉ có thể là bên cạnh trẫm, tiểu gia hỏa! Chỉ có thể, chỉ có thể ở bên cạnh trẫm, tiểu gia hỏa! tiểu gia hỏa của trẫm, tình yêu duy nhất của trẫm!”
vô dược khả y: đại khái là không thuốc cứu chữa đi ^^
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạch – Thanh
Chương 50
Chương 50