Đêm khuya, ngoài cửa Huyền Đức của hoàng cung.
“Ngũ hoàng tử tỉnh tỉnh, tới hoàng cung rồi!” Tử Y ở bên tai Tiếu Mạch kêu.
“Ân ~~” Tiếu Mạch hơi mở mắt, trong mắt có chút sương mù “Hoàng cung... Hoàng cung!” Tiếu Mạch đột nhiên thanh tỉnh, động thân ngồi dậy.”Tới rồi sao?”
“Nga!” Tử Y mở cửa xe ý bảo Tiếu Mạch chính mình nhìn xem.
“Ngũ hoàng tử thỉnh xuống xe!” Diệp Minh Hoa nhảy xuống xe ngựa đứng ở một bên khom người nói.
Xốc đệm chăn lên, cầm lấy dây cột tóc đem mái tóc dài tán loạn buộc lại, nhảy xuống xe.”Rốt cục đã trở lại!” Tiếu Mạch thở dài, tâm tình hơi có một loại kích động nói không nên lời.”Rất nhanh là có thể nhìn thấy phụ hoàng, còn có Thanh Nhi, cũng không biết nàng kết hôn đến bây giờ có tốt không.”
“Đứng lại! Tạp vụ không được tiến cung!” Thị vệ trước cửa Huyền Đức ngăn ba người đang vội vã tiến cung lại.
“Tử Y!” Ánh mắt Tiếu Mạch liếc về phía Tử Y ý bảo nàng xử lý, hai thị vệ này là sau khi Tiếu Mạch rời cung mới tiến cung, cho nên cũng không nhận ra Tiếu Mạch.
Tiếp nhận ánh mắt của Tiếu Mạch, Tử Y không có phản ứng, nhưng thật ra Diệp Minh Hoa đã đi lên trước đưa cho thị vệ một cái lệnh bài, thấy lệnh bài, ánh mắt thị vệ nhìn ba người đã biến thành vô cùng cung kính, mở cửa Huyền Đức để ba người tiến cung.
“Phanh!” Cửa Huyền Đức sau khi ba người tiến vào đóng lại.”Ngũ hoàng tử, hiện trời đã tối, ta xem chúng ta vẫn là về Hân Tuyết Viên trước, chờ trời sáng lại đi bái kiến hoàng thượng?!” Tử Y hỏi Tiếu Mạch.
“Ân...” Tiếu Mạch cúi đầu nghĩ nghĩ “Tử Y ngươi cùng Minh Hoa quay về Hân Tuyết Viên.”
“Kia ngũ hoàng tử ngài đâu?” Tử Y hỏi.
“Ta? Ta đến Diệu Hoa Điện, ta muốn đi gặp phụ hoàng.” Tiếu Mạch cười trả lời.
“Tử Y bồi ngài!” Tử Y vội nói.
“Không cần, ta đi một mình, các ngươi về Hân Tuyết Viên trước!” Tiếu Mạch cự tuyệt nói, gặp Tử Y cùng Diệp Minh Hoa vẻ mặt u buồn “Đây là mệnh lệnh!” Tiếu Mạch cường ngạnh nói, bọn họ không phải Thanh Nhi Tiếu Mạch sẽ không có nhiều cố kỵ.
“Vâng!” Tử y cùng Diệp Minh Hoa không thể không nghe theo mệnh lệnh.
Sau khi hai người rời đi, Tiếu Mạch một đường hướng Diệu Hoa Điện đi đến, khi nhìn lại không thấy bọn Tử Y thì đột nhiên dừng cước bộ lại.”Uy! Ảnh vệ tiên sinh, ngươi có thể không cần đi trước hướng phụ hoàng báo cáo được không? Ta nghĩ cho hắn một cái kinh hỉ!” Tiếu Mạch hướng Tuyệt Ảnh tránh ở chỗ tối thương lượng nói “Không nói chuyện ta coi như là ngươi đáp ứng ~~ tạ ơn!” Tiếu Mạch cười nhẹ nhàng tiếp tục nện bước hướng Diệu Hoa Điện.
Uy uy, cái gì là không nói lời nào tức là đáp ứng, nếu đã biết ta là ám vệ thì cũng nên biết ta không thể để người khác phát hiện ra sự tồn tại của ta, như vậy căn bản là ta không thể lên tiếng a! Tuyệt Ảnh ở chỗ tối vẻ mặt dại ra nhìn thân ảnh khoái hoạt của Tiếu Mạch.
Tiếu Mạch một đường thông suốt đi vào Diệu Hoa điện, nguyên bản còn lo lắng thị vệ ở Diệu Hoa điện sẽ giống như thị vệ thủ ở cửa thành không cho mình vào thế nhưng Tiếu Mạch ngoài ý muốn phát hiện trong Diệu Hoa điện nhưng lại không có một bóng người.
“Phụ hoàng không ở a!” Tiếu Mạch thất vọng buồn bực ngồi trên long sàn. Diệu Hoa điện vì chưa đốt đèn nên trở nên hắc ám, Tiếu Mạch ôm ấp gối mềm đợi một hồi lâu nhưng thủy chung vẫn không thấy được thân ảnh Ly Nhật Diệu.”Phụ hoàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a, hắn không buồn ngủ sao không? Khuya như vậy còn chưa quay về......” Chính là đang oán giận, Tiếu Mạch bỗng nhiên nghĩ đến một trường hợp phi thường có thể.”Phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không là ở chỗ phi tử nào qua đêm đi?! A...” Tiếu Mạch kêu to, nhẹ buông tay, gối mềm rơi xuống một bên.”Ta như thế nào lại không nghĩ đến đâu? Sớm biết sẽ không phải một mình chạy tới đây, lãng phí thời gian cùng tinh lực của ta.” Căm giận kéo cái chăn đắp lên người.”Lần sau, lần sau ta sẽ không bao giờ … nữa làm chuyện lấy lòng này, thật là! Nói cái gì cấp cho phụ hoàng một cái kinh hỉ, ngây thơ! Tiếu Mạch ta như thế nào lại nghĩ đến phải làm loại chuyện ngây thơ này chứ? Mệt chết người, ngủ, ngủ...”
“Này, nghe nói đêm nay hoàng thượng lại ở chỗ Lam Thủy Viên của Lam phi nương nương đi?” Hai thái giám phụ trách túc trực ở hoàng cung ngủ không yên đang tán gẫu.
“Thiết! Đó còn gì là nghe nói!”
“Như vậy là thật sự đâu!”
“Vô nghĩa, ngươi không thấy vẻ đắc ý của người trong Lam Thủy cung.”
“Kia còn phải nói, bọn họ sao không đắc ý được a! Chính là cái gọi một người đắc đạo gà chó thăng thiên thôi! Ai bảo chủ tử của bọn họ được sủng ái đâu!”
“Cũng đúng, lại nói tiếp ta ở trong cung cũng có một ít năm, chưa từng gặp qua hoàng thượng đối với người phi tử nào sủng ái như vậy, nghe nói liền ngay cả lúc trước khi hoàng hậu nương nương tiến cung, hoàng thượng cũng không có giống như vậy, phải biết rằng hoàng thượng đã hơn nhiều tháng không thị tẩm các nương nương khác.”
“Kia những nương nương khác còn không ghen tị chết, hoàng thượng không sợ các nàng làm ra chuyện gì khác người?!”
“Sợ, như thế nào không sợ! Cũng không phải tất cả nương nương đều hiền lành giống hoàng hậu nương nương như vậy, nam nhân đều bị người khác thưởng còn có thể làm như không có gì. Ngươi không thấy mấy ngày nay hoàng thượng đem một đống thị vệ phái đến Lam Thủy cung, nhân sâm, lộc nhung, những dược liệu quý báu đều hướng Lam Thủy cung đem đến, chính là phòng ngừa Lam phi nương nương có cái gì ngoài ý muốn đâu!”
“Như ngươi nói như vậy xem ra hoàng thượng thật là thực thích vị Lam phi nương nương này.”
“Này còn phải nói, mỹ nhân giống Lam phi nương nương như vậy, ai không thích, liền ngay cả ta......”
“Ngươi, ngươi cái gì? Đừng quên ngươi chính là một cái thái giám, huống chi Lam phi nương nương chính là nữ nhân của hoàng thượng, chúng ta là người có thể nghĩ muốn sao không?! Bất quá...Lam phi nương nương kia thật là rất đẹp, tựa như thiên tiên......”
“Thiết... Còn nói ta! Ngươi xem ngươi như vậy.”
“Chính là ngẫm lại thôi! Mỹ nhân giống Lam phi nương nương như vậy, cả đời này có thể nhìn được bao nhiêu, nhất là ánh mắt của Lam phi nương nương, quả thực giống như có thể câu hồn người.”
“Kia còn nói, hoàng thượng chính là bởi vì ánh mắt của Lam phi nương nương mới phong nàng là Lam phi thôi! hoàng thượng còn nói ngay cả ngọc bích xinh đẹp nhất trên đời đều kém cặp mắt màu lam xinh đẹp của Lam phi nương nương.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạch – Thanh
Chương 48
Chương 48