DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạch – Thanh
Chương 8: Nhật Diệu

Ly Nhật Diệu, Nhật Diệu quốc quân vương. Ở thế giới này bất kỳ hoàng tử nào kế thừa  ngôi vị hoàng đế trở thành đế vương, đều phải cải danh, lấy tên nước làm tên của mình, cùng đất nước tồn tại. Quân vương anh minh quốc gia phồn thịnh, đất nước càng phồn vinh, lực lượng quân vương càng mạnh. Tương tự nếu quân vương hèn kém, quốc gia suy bại, năng lực của quân vương cũng tự nhiên dần yếu nhược. Hiện nay, trong tam quốc, Nhật Diệu là quốc gia hùng mạnh nhất đương nhiên Nhật Diệu quốc quân năng lực cũng cường đại nhất.

Trước mặt người khác, bộ mặt tuấn mĩ của Ly Nhật Diệu vĩnh viễn chỉ có một thái độ ôn hòa, không nhìn ra hỉ nộ. Nếu nói người không thể giả mạo được, thần tử của Ly Nhật Diệu biết rõ quân vương của họ chính là người như vậy. Nhưng chính là thái độ ôn hòa của Ly Nhật Diệu làm sao có thể tồn tại nơi hoàng cung đầy sóng ngầm này, vượt lên tất cả các hoàng tử khác để trở thành đế vương. Phải biết rằng mẫu phi của Ly Nhật Diệu tuy rằng được sủng ái, nhưng chỉ là một tần phi nho nhỏ, xuất thân trong gia đình không quyền không thế. Không có thế lực gì lại có thể trở thành đế vương, lòng dạ, thủ đoạn, trí tuệ tự nhiên  không thể coi thường. Nếu thật là ôn hòa như thế nào có thể đưa Nhật Diệu quốc trở thành quốc gia hùng mạnh nhất?

Ly Nhật Diệu, hắn cũng giống hệt như tên của mình, Nhật Diệu, Nhật Diệu, Nhật Diệu chính là ánh sáng của thái dương. Nhưng thường thường mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của thái dương mang đến ấm áp, lại quên đi ngọn lửa cực nóng của nó, có thể đem tất cả mọi thứ làm nguy hiểm đến sự tồn tại của nó hủy diệt.

Ly Thanh, đứa con bị chính mình bỏ mặc mười năm. Nếu như không phải ngày hôm qua ngẫu nhiên gặp mặt, trẫm có thể vĩnh viễn không hề biết đến sự tồn tại của hắn. Buổi tối, Ly Nhật Diệu ở trong tẩm cung của mình diệu hoa điện, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ  trầm tư.

Hôm qua, khi lâm triều nhìn thấy các đại thần vì một chuyện nhỏ mà khắc khẩu, một đám đều giống như bọn lưu manh, hoàn toàn không còn giống như bình thường ra vẻ thanh cao. Ly Nhật Diệu ngồi ở trên long ỷ xem trò khôi hài, hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào điều giải. Đến khi  bọn họ phát giác chính mình thất thố lúc này mới dừng lại. Sau khi kết thúc lâm triều tâm tình có chút buồn bực, hắn một mình đi đến ngự hoa viên, ở ngự hoa viên một buổi sáng. Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, trong gió đột nhiên thổi tới một mùi dược thảo. Nếu là lúc bình thường Ly Nhật Diệu nhất định sẽ không để ý đến, nhưng hôm nay không biết vì sao hắn lại hướng đến mùi dược hương bay tới mà tìm kiếm. Ly Nhật Diệu theo mùi hương một đường đi đến bên hồ nước, nhìn thấy ngồi bên ngọn giả sơn là một thiếu niên. Thiếu niên kia chính là Tiếu Mạch, mùi dược thảo kia chính là trên người Tiếu Mạch bay tới. Bởi vì Ly Thanh bị sinh non, thân thể không tốt, cơ hồ là uống dược lớn lên, trên người tự nhiên cũng bị ám mùi dược thảo.

Đứng ở bên hồ nước, Ly Nhật Diệu nhìn thấy thiếu niên kia từ từ nhắm hai mắt tựa hồ đang cảm thụ làn gió nhẹ. Thiếu niên đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, lại có vẻ mờ ảo cùng hư vô như vậy. Thân thể nhỏ bé kia ngồi ở bên hòn giả sơn, gió thổi qua làm lay động  mái tóc cùng quần áo, khiến cho Ly Nhật Diệu có cảm giác giống như  hắn sẽ theo gió mà bay đi, là như vậy sao? Thiếu niên ngồi ở kia, giống như cùng với cảnh sắc chung quanh hợp nhất thành một thể. Một ý nghĩ xúc động muốn tới gần, Ly Nhật Diệu từng bước đến gần thiếu niên.

Ly Nhật Diệu đứng bên phải thiếu niên, nhìn thấy sườn mặt hắn. Sống mũi cao cao, khéo léo cái miệng, hai mắt nhắm chặt hé ra đôi lông mi thật dài mềm mại, gương mặt chỉ có thể xưng là thanh tú. Không xuất chúng, lại làm cho người xem cảm giác thực thoải mái, mặc kệ xem bao lâu cũng không chán.

Đến gần rồi, Ly Nhật Diệu hiện tại cùng thiếu niên cách nhau chưa đến một thước, nhưng hắn vẫn là cảm thấy được thiếu niên giống như là gió không thể bắt được, tựa hồ lúc nào cũng có thể biến mất. Loại cảm giác này thực xa lạ. Từ nhỏ đến lớn đối với hết thảy mọi thứ đều rõ như lòng bàn tay, Ly Nhật Diêu nắm trong tay  hết thảy nhưng đối với thiếu niên trước mặt lại có cảm giác như dùng tay múc nước, múc không được cũng không thể nắm giữ được.

Hắn là ai vậy? Nhìn thấy thiếu niên sườn mặt Ly Nhật Diệu xúc động muốn gọi hắn tỉnh lại, rồi lại sợ hắn thật sự chính là ảo ảnh, nếu kinh động sẽ biến mất vô tung vô tích. Vì thế, Ly Nhật Diệu cứ như vậy đứng bên cạnh thiếu niên nhìn hắn, chờ chính hắn mở mắt ra.

Đợi một hồi lâu, ly Nhật Diệu thấy thiếu niên chậm rãi mở mắt, hắn tự nhiên không có phát hiện một loại cảm xúc tên là hưng phấn vừa ở trong lòng hắn nảy sinh. Nhưng rất nhanh cảm xúc hưng phấn đó đã bị thất vọng  vùi lấp, thiếu niên giống như không có phát hiện sự tồn tại của Ly Nhật Diệu, chính là chỉ nhìn chăm chú vào phía trước. Theo thiếu niên ánh mắt, Ly Nhật Diệu chỉ nhìn thấy một cái đầm nước ao. Chẳng qua là một cái đầm nước ao, hắn vì cái gì xem chuyên chú như vậy?! Ly Nhật Diệu rất là bất mãn. Ly Nhật Diệu chưa từng bị bỏ qua hiển nhiên không biết, loại cảm giác này bị xưng là không cam lòng. Hưng phấn, thất vọng, không cam lòng, ngắn ngủn vài phút, Ly Nhật Diệu đã cảm thụ những tình cảm mà hắn hai mươi tám năm qua chưa bao giờ từng có.

Đối với thiếu niên không nhìn hắn, Ly Nhật Diệu phản ứng lại chính là  tiếp tục chờ tại đây. Chờ, xem thiếu niên khi nào thì phát hiện chính mình. Ly Nhật Diệu không biết chính mình lại hạ cái quyết định có tên là thỏa hiệp. Đổi lại, nếu trước đây có người như thế không nhìn hắn, chỉ sợ hiện giờ đã không còn tồn tại.

Mặt trời chiều ngã về tây, Ly Nhật Diệu đã bồi  thiếu niên được một chút, rốt cục hắn phát hiện thiếu niên có phản ứng. Hắn phát hiện chính mình  sao không?! Không đợi Ly Nhật Diệu kịp hưng phấn, tâm tình hắn đã bị một cái có tên là đố kị chiếm cứ. Bất quá Ly Nhật Diệu hiện giờ cũng không biết được, hắn chỉ biết là chính mình thực phẫn nộ, chưa bao giờ từng phẫn nộ như vậy, chính là phẫn nộ này không phải nhằm vào thiếu niên không nhìn hắn, mà là đối với thứ đã chiếm cứ ánh mắt thiếu niên

“Ngũ hoàng tử Thanh Nhi tới đón người, mau cùng nô tỳ trở về đi.” Một câu nói làm cho Ly Nhât Diệu vốn tràn ngập lửa giận một phút chuyển sang không thể tin. Nàng, nàng xưng hô vị thiếu niên kia là cái gì? Ly Nhật Diệu ngây dại. Ngũ hoàng tử, nàng gọi thiếu niên là ngũ hoàng tử. Nhìn thấy bóng dáng thiếu niên  trong lòngLy Nhật Diệu phong ba mãnh liệt. Hắn! Thiếu niên, là đứa con  —— của trẫm.

Đọc truyện chữ Full