“Em?” Vinh Tranh trong nháy mắt cư nhiên có chút khẩn trương, thế nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy chính mình không thể thử xem, bất quá chỉ trong giây lát, hắn hơi mím môi: “Thử như thế nào?”
Phù Chính kỳ thật tâm tình cũng có chút vi diệu. Lúc trước Đại sư Andrew sở dĩ chế tạo một đôi cơ giáp này là vì trên hành tinh thế nhưng phát hiện một loại vật chất đặc thù có thể tự chữa trị, tài liệu vừa lúc chia đều cho hai cơ giáp này. Mà hai cơ giáp này cũng rất cường hãn, năng lực đơn binh(một cái) rất mạnh không nói, còn có kỹ xảo hợp kích cực diệu cùng với khả năng cảm ứng lẫn nhau.
Nếu Vinh Tranh là người sẽ cùng y cùng nhau thao túng cơ giáp chiến đấu, y nghĩ y sẽ rất vui sướng. Này không chỉ cần cơ giáp thừa nhận càng cần hai người ăn ý, tín nhiệm phối hợp với nhau.
Vinh Tranh còn chưa ý thức được những điều này, chỉ là thật sự bị khơi dậy vài phần hưng trí. Lần đầu tiên nhìn thấy Phù Chính điều khiển cơ giáp trên chiến trường, hắn ngoài bị bản thân Phù Chính hấp dẫn, ở sâu trong nội tâm còn có khát vọng đem hết toàn lực ý niệm chiến đấu. Vinh Tranh luôn không phải người ôn hòa, vô hại như vẻ bề ngoài. Bên trong thân thể hắn phảng phất bao vây lấy một dã thú dục cầu bất mãn, chỉ có vô cùng nhuần nhuyễn chiến đấu mới an ủi được hắn. Khi nghe Phù Chính nói những lời này, hắn đồng thời nhen lên ngọn lửa dục vọng khó nhịn.
Hắn nghĩ phải thử một chút.
Phù Chính nhìn đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, cảm thấy đã sáng tỏ. Mang theo chờ mong giống vậy, y từ trong lòng lấy ra hai chiếc chìa khóa được chế tạo từ kim loại đặc thù, đem chiếc chìa khóa màu trắng cho Vinh Tranh. Chính mình mở thang máy bên cạnh, chân kế dùng lực, đi lên.
Thang máy (nó là thê đài nhưng ta k biết dịch ra kiểu gì, ta nghĩ nó giống dạng một tấm kim loại có khả năng lơ lửng trên không trong mấy phim viễn tướng ý) chậm rãi bay lên, khi đến đầu cơ giáp thì dừng lại, Phù Chính linh hoạt mở cơ giáp, cửa khoang thuyền kín mở ra, bước vào, không bao lâu cơ giáp khởi động, thân thể cao lớn lại có thể linh hoạt ngồi xổm xuống, tầm mắt cơ hồ ngang với Vinh Tranh, lời nói rõ ràng quẩn quanh trong gian phòng: “Đi lên.”
Vinh Tranh theo bản năng giơ chìa khóa trong tay, đó là một loại ống nghiệm gì đó, bên trong không biết có chất lỏng gì đang di chuyển, màu đỏ tươi giồng như máu. Hắn học theo Phù Chính, cửa khoang thuyền mở ra, hắn cúi đầu nhìn phát hiện không gian bên trong rất lớn, có thể chứa được vài người.
Ở giữa là chỗ ngồi, thử ngồi xuống, cửa khoang thuyền đột nhiên đóng kín, hắn trong một mảnh bóng tối tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng hít thở của bản thân.
Loại cảm giác này…..
Đen tối tựa hồ duy trì thật lâu, lại tựa hồ chưa đến một phút đồng hồ. Vinh Tranh nhắm mắt lại cảm thụ rõ ràng, chỉ thấy đáy lòng trầm tĩnh như nước, lại có vô tận ký ức chua sót được mở ra. Hắn nghĩ đến khổ, nghĩ đến bi(thương), nghĩ đến rất nhiều gian khổ đã từng trải qua, nghĩ đến ý chí bất khuất, nghĩ đến chính mình không cam lòng, lại nghĩ đến nhiệt huyết phản kháng….Vô số suy nghĩ hỗn loạn vào lúc này hội tụ, có cái gì đó thúc đẩy cảm xúc của hắn, khiến hắn nhịn không được hồi tưởng hết thảy.
Cảnh tượng trong đầu dừng lại ở khuôn mặt tươi cười không rõ ràng không lâu trước đó của Phù Chính, hắn không tự chủ được cũng cong khóe miệng, mở mắt ra, trong khoang thuyền dĩ nhiên sáng rõ. Trước mặt trở nên trong suốt, 360 độ phương vị bên ngoài được hiển thị không sót chỗ nào, các loại số hiệu màu lam nhất nhất thoáng hiện.
Phảng phất có tiếng nói non mịn mềm mềm của một cô bé vang lên bên tai: “Ta là Gerda! Bộ dáng của anh thật đẹp mắt! Bổn tiểu thư thừa nhận anh~! Hãy mau nói tên ra~!”
Ánh mắt Vinh Tranh cong cong, không khỏi mỉm cười: “Xin chào, tôi là Vinh Tranh”
“Vinh Tranh?” Màn hình góc trên bên trái hiện ra một cô bé mặc quần áo công chúa, mái tóc cuộn sóng thập phần khả ái, cô bé cực kỳ nhân tính hóa mà nhíu mày suy nghĩ: “Tên cũng không hay y như tiểu Chính Chính ~! Bất quá này không phải vấn đề ~! Có bổn tiểu thư ở đây, tiểu Chính Chính và gia hỏa Gia Y kia liên hợp cũng không phải đối thủ ~!”
Góc bên trái phía dưới đột ngột hiện ra một cậu bé mặc quần đùi áo ngắn tay, bộ dáng bảy tám tuổi như Gerda, một đầu tóc ngắn rối bời, khuôn mặt mang theo vô hạn khinh thường đấu võ mồm với Gerda: “Là ai ngủ mười mấy năm? Ta cũng không phải như trước kia?”
Gerda chống nạnh giương cằm: “Vậy thì thế nào? Thối nam sinh nhất định không lợi hại như bổn tiểu thư!”
Hai cơ giáp ngươi một lời ta một tiếng bắt đầu cãi cọ. Phù Chính sớm thấy nhưng không thể trách, chỉ thông qua liên hệ giữa hai cơ giáp tiến hành video thông tin cho Vinh Tranh: “Bọn chúng vẫn như vậy, không cần quản.”
Thấy Vinh Tranh tương thích khá tốt,tình huống bên trong ngoài dự đoán, lại nói: “Thử động tác khống chế cơ bản xem, phàm là người được Gerda chủ động tán thành, khả năng đồng bộ sẽ không sai.”
Gerda đột nhiên phục hồi tinh thần, bạo lực một cước đá văng Gia Y, “ba” một tiếng tắt đi video thông tin của Phù Chính, bĩu môi bất mãn nói: “Mới không cần tiểu Chính Chính can thiệp ~! Vinh Vinh anh là người của ta ~! Bổn tiểu thư tự mình đến chỉ đạo anh ~!”
Vinh Tranh hiện tại chỉ có một ý niệm: Trách không được Phù Chính không có sự thừa nhận của tiểu tỷ ngạo kiều này…..Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý đối với tương lai nhất định sẽ trở nên thú vị, hắn còn nhịn không được đổ chút mồ hôi lạnh. Gerda bề ngoài nhìn như một cô bé, trên thực tế đã tồn tại vài thập niên, dù là hắn cũng có chút ăn không tiêu. May mà cô bé thấy chính sự thì phi thường nghiêm túc, chỉ là thời điểm nghiêm trang cũng rất đáng yêu….
Vinh Tranh dưới sự chỉ đạo của Gerda thử qua các thao tác cơ sở: đi đường, nhảy vọt, vận động tứ chi hoàn toàn không có vấn đề. Hưng trí lên, hắn còn làm vài tư thế hợp kích với Phù Chính, cũng vô cùng thuận lợi.
Một ngày này hắn hưng phấn dâng cao, trong sân huấn luyện chơi nửa ngày, cơm trưa tùy ý giải quyết trong nhà ăn quân doanh. Đến buổi tối hắn mới lưu luyến không rời mà rời khỏi cơ giáp, vẫn hưng phấn.
Lúc hai người phải rời đi, Phù Chính chậm một bước đi ra khỏi Gia Y nhìn lướt qua Vinh Tranh đã xuống đến mặt đất, y kết nối với Gerda, trịnh trọng mở miệng: “Gerda, cám ơn ngươi.”
Gerda nâng cao cằm, bên tai ửng đỏ làm lộ cảm xúc thật của cô bé, cô bé dứt khoát quay mặt đi không nhìn Phù Chính: “Mới không phải vì anh mới chọn tiểu Vinh Vinh đâu ~! Là bổn tiểu thư ngủ lâu lắm muốn nhanh chóng theo kịp thời đại ~!”
“Hơn nữa bản thân tiểu Vinh Vinh rất tốt nha ~!” Cô bé than thở lại quay sang nghiêm túc nói: “Ta có thể cảm giác được, hắn là người thích hợp hơn người kia!”
“Bổn tiểu thư không phải người ủy khuất chính mình!”
“Răng rắc” một tiếng Phù Chính rời khỏi Gia Y, chậm rãi xuống đất, ánh mắt Vinh Tranh còn dừng trên người Gerda có cảm giác mấy phần mới mẻ. Một đường đi ra vẫn luôn nói đề tài cơ giáp.
Phù Chính suy tư một lát hỏi: “Em có tính toán tham gia quân đội không?”
Vinh Tranh lo nghĩ, khẽ lắc đầu: “Tạm thời không có ý định này. Em nghĩ trước hết hoàn thành việc học đã.”
“Thế nhưng” Hắn nhíu mày “ĐHTH Liên Bang không có chuyên ngành liên quan huấn luyện điều khiển cơ giáp. Em nguyên bản muốn sau học kỳ năm nhất xin vào ban duy tu cơ giáp…..”
Bọn họ đi ra nhà ăn gần đường, Vinh Quy Đốt cũng là ngày đoàn viên, mọi người phần lớn đều về nhà ăn cơm, ngành ăn uống hôm nay lưu lượng khách rất ít. Vinh Tranh lên lầu hai thấy một gian phòng đơn cửa khép hờ, tùy ý ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nhún vai có chút bất đắc dĩ: “Hiện tại xem ra khả năng này không lớn. Quản ủy ĐHTH Liên Bang hiệu suất làm việc cũng quá chậm, nhiều ngày qua đi như vậy vẫn chưa điều tra rõ.”
Phù Chính như có suy nghĩ, Vinh Tranh lại nói: “Chuyện này cho dù qua đi, cái nhìn của bọn họ cũng rất khó thay đổi. Em tuy rằng cảm thấy vì một chuyện gien mà phản ứng kịch liệt như thế thực không có ý nghĩa, nhưng sinh hoạt về sau khẳng định sẽ không thoải mái như bây giờ.”
Làm đương sự, cái nhìn của hắn đã rất khách quan, nhưng là còn xem nhẹ lực lượng thành kiến. Hắn rơi vào trầm tư cũng có chút ý tưởng khác. Không qua bao lâu liền chuyển đề tài. Lúc đang đợi thức ăn, bên dưới lầu truyền đến tiếng vang ồn ào.
Còn có thanh âm nữ nhân và trẻ con khóc nháo, Vinh Tranh hơi cúi đầu nhìn xuống, thấy một đám người vây quanh một nhà ba người, không biết là làm cái gì. Hắn nhìn kỹ chút, liền thấy kẻ cầm đầu không phải ai xa lạ, là bạn cùng phòng buổi sáng mới thấy, Kevin.Deans.
Sau ngõ là ngõ cụt, có hai người dáng dấp như kẻ luyện võ đứng canh ở cửa ngõ, người khác vây quanh một nam nhân trẻ tuổi mà quyền đấm cước đá, người nhìn như vợ của người này ôm đứa nhỏ khóc hô lại không thể ngăn cản đám người này.
Phù Chính nhìn theo ánh mắt Vinh tranh cũng thấy một màn như vậy, y và Vinh Tranh liếc nhìn nhau, nhanh chóng liên lạc với cảnh sát Thủ đô tinh, cảm sát tốc độ rất nhanh chỉ vài phút sau, ba người mặc cảnh phục đi vào hẻm nhỏ, Kevin mặt âm trầm lại không thả người.
Vinh Tranh thậm chí có thể nghe rõ gã nói ra tên tuổi cha mình, may mắn cảnh sát không có do dự, trực tiếp mang mọi người đi. Vài người rất nhanh biến mất, Phù Chính lại cau mày, đột nhiên hỏi: “Điểm trúng tuyển năm nay của ĐHTH Liên Bang là bao nhiêu?”
Thời đại này không có cái gì mà thế lực gia đình hay không có thế lực, Vinh Tranh báo ra một con số không thấp. Phù Chính thâm thâm nhìn hắn một cái, rành mạch nói: “Kevin.Deans lang thang thành tinh, không học vấn, không nghề nghiệp, lại bởi vì là con trai của Tống Đốc Ulysse được đặc cách tiến vào trung học tốt nhất của Borges….Các học sinh trung học khác từng bất mãn liền tục bãi khóa* một tuần, sau đó Ulysse tự mình ra mặt giải thích mới giải quyết được chuyện này, vụ này rất huyên náo.”
bãi khóa* tương tự như đình công ấy, ở đây là học sinh không đến trường.
“Năm đó trên báo tổng hợp của Liên Bang, Thủ đô tinh đặc biệt phái phóng viên đi trước phỏng vấn, sự kiện này chiếm cứ cả một trang báo buổi sáng.”
Vinh Tranh kinh ngạc: “Anh nói là tư cách trúng tuyển của gã có khả năng là giả?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Gien Hoàn Mỹ
Chương 15
Chương 15