Thái độ của hắn thành khẩn, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, có một phen tư vị thành thạo trong tuổi trẻ. Thầy giáo Mộ Dung không khỏi thầm than đất nước lại có thêm nhân tài, âm điệu thoáng đề cao: “Các trò nếu có hứng thú với môn học này đều có thể nhớ một chút, bộ sách cần thiết rất nhiều, cơ sở nhập môn cũng rất có ý tứ, đọc nhiều sách cũng không sai.”
Nói, ông nhanh chóng nói ra không ít tên sách, Vinh Tranh nhất nhất ghi nhớ, lại lễ phép chào thầy, cầm sách giáo khoa ra khỏi phòng học.
Tống Tử Võ đi theo sau, hắn đã đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, cá tính của hắn chính là như thế, chuyện bình thường không có gì đặc biệt đều không để ở trong lòng, sống đơn thuần lại khoái hoạt. Tuy rằng nghi hoặc biểu hiện của Vinh Tranh, thế nhưng Vinh Tranh trước mắt hắn đã nhận định làm bạn học, hắn sẽ không làm gì đó.
Vàu ngày kế tiếp dồi dào mà bình thản trôi qua, mỗi ngày lên lớp, tan học, đọc sách học tập. Vinh Tranh ngược lại có điểm trầm mê với cơ giáp chưa từng nhìn thấy qua, nháy mắt đến ngày nghỉ ngơi, hắn bắt đầu ở phụ cận đại học tìm kiếm việc làm thêm.
Một đời này nếu không có di sản và tài chính hắn không thể an nhiên mà học xong đại học. Vinh gia bên kia chỉ cung cấp phí nuôi nấng đến mười tám tuổi, cũng không biết Vinh Tranh thi đậu ĐHTH Liên Bang. Thêm vào đó Vinh Tranh chủ động cắt đứt liên hệ với Vinh gia, hiện tại đương nhiên là cô gia quả nhân, một người ăn no cả nhà không đói bụng, thế nhưng trong tay cái gì cũng không có.
May mà đám sinh viên luôn cần việc làm thêm, Đại học năm nhất không thể lập tức xin học bổng, cũng có rất nhiều người làm thuê trong đại học, cửa hàng cũng cần những sức lạo động sinh viên tương đối rẻ tiền này. Hắn vòng qua mấy ngã tư đường, ở một quán cà phê nhìn thấy thông báo tuyển dụng.
Muốn thuê một sinh viên ở trường bên cạnh, bởi vì là nhân viên phục vụ còn yêu cầu chiều cao cân nặng, không thể thấp quá và béo quá, lại ưu tiên người có vẻ ngoài xuất sắc nhưng không thể mang rắc rối đến cho quán.
Yêu cầu rất toàn diện. Vinh Tranh trầm tư, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nam nhân trung niên ở quầy hàng liền đến hỏi: “Xin hỏi bây giờ còn nhận nhân viên phục vụ nữa không?”
Nam nhân trung niên ngẩng đầu đánh giá hắn một phen, cười nói: “Vẫn chưa tìm được người thích hợp.”
Nga? Này có chút cổ quái, cũng không phải công việc cần kỹ thuật cao, vì sao lại không tuyển được người?
Nam nhân trung niên như nhìn được nghi hoặc của hắn, giải thích: “Là như vậy, gian quán cà phê này của chúng tôi là cửa hàng ba trăm năm cấp 5 sao, danh tiếng rất tốt, cấp bậc tương đối cao cho nên tuyển nhân viên tương đối nghiêm khắc”. Nói xong nam nhân còn tùy ý chỉ chỉ vài phục vụ đang bận rộn.
Vinh Tranh nhìn theo liền thấy, quả nhiên có vài tuấn nam mỹ nữ, tác phong nhanh nhẹn, khí chất xuất chúng, nếu không phải mặc đồng phục của quán, thật khiến người ta liên tưởng đến mấy thần tượng trong phim truyền hình.
Hắn cảm thấy sáng tỏ, nam nhân trung niên buông máy xay cà phê thủ công trong tay ra, chuyển tới trước mặt hắn, nói: “Nhìn cậu tuổi không lớn, là tân sinh năm nay.”
“Đúng vậy.” Vinh Tranh cười rộ lên: “Trước kia cũng làm thuê mấy nơi, cũng làm phục vụ qua, tuy rằng không biết pha cà phê thế nhưng phương diện khác không thành vấn đề.”
“Tiểu tử cậu lớn lên không sai a.” Nam nhân trung niên tán dương: “Chỉ dựa theo lời nói, ta nên nhận cậu vào làm. Ta ở trong này nhiều năm, thời khoa biểu của Đại học ta cũng tinh tường. Ngày thường lúc nào cậu có thể đến làm?”
Vinh Tranh thận trọng nghĩ nghĩ: “Buổi tối mỗi ngày đều có thể đến hỗ trợ, hai ngày cuối tuần cũng có thể.”
Nam nhân suy nghĩ xong gật đầu đáp ứng: “Cậu có thể đến thử xem, khoảng thời gian khai giảng này khách tương đối nhiều. Nơi này thật sự rất cần nhân viên. Bình thường, buổi tối mỗi ngày làm hai giờ là được. Hai ngày cuối tuần từ giữa trưa 1h đến 8h tối. Nơi này có thể cho cậu hai bữa cơm chiều hai ngày đó. Tiền công thì dựa theo giờ tiêu chuẩn tính gấp đôi, này là quy củ của quán.”
“Nếu đồng ý thì hôm nay đu làm luôn, thế nào?”
Khoảng thời gian này coi như dư dả, tiền cũng không ít. Vinh Tranh đáp ứng, ông chủ tự giới thiệu, nói họ là Hanks. Rất nhanh mang hắn đi phòng thay đồ nhận đồng phục.
Chờ hắn mặc đồng phục đi ra, ánh mắt mọi người đều sáng lên. Đồng phục này mô phỏng áo bành tô đen trắng gọn eo tôn mông, người bình thường mặc đều hiển lộ tinh thần, Vinh Tranh vừa mặc vào người càng trẻ thêm mấy tuổi, cơ hồ giống học sinh vừa lên trung học. Không chỉ như thế còn có hương vị ưu nhã lắng đọng khó có được, eo lưng rất nhỏ, mông kiều chân dài, phá lệ cám dỗ.
Hanks có chút vừa lòng, lúc này cất thông báo tuyển dụng ở cửa đi. Vinh Tranh đầu tiên là quan sát người khác phục vụ, rất nhanh liền quen thuộc công tác nơi này. Không qua bao lâu hắn đã biểu hiện giống như người làm lâu năm.
Trong trường đại học, người trẻ tuổi rất nhiều, quán cà phê sở dĩ muốn tìm người có tướng mạo dễ coi đến làm cũng là có ý tứ bán manh. Chung quy anh đẹp trai quán cà phê nào đó đối với các nữ sinh thích xem phim thần tượng có lực hấp dẫn rất lớn.
Vì thông báo với mọi người có anh đẹp trai mới đến, ông chủ gọi Vinh Tranh đứng ở cửa đón khách vài ngày, lúc khách hàng muốn vào thì cúi người hô một tiếng, hoan nghênh quang lâm. Vinh Tranh vừa đứng ngoài cửa, từ xa xa một thân ảnh có chút quen thuộc đến gần, trong chớp mắt đến cửa, bất chấp những thứ khác, hắn cúi người cười nói: “Hoan nghênh quang lâm.”
Nam nhân thân hình cao lớn mặc áo dài màu đen, đội mũ kéo thấp vành đi vào, nhợt nhạt “Ân” một tiếng, trầm thấp nói: “Tôi đã đặt trước phòng số 3.”
Phòng số 3 là gian phòng đơn có cửa sổ tốt nhất trên lầu hai, ánh nắng tươi sáng, bên ngoài chính là đài phun nước trung tâm quảng trường Đại học, chung quanh là cây xanh, là nơi lý tưởng đi dạo của phần đông những cặp đôi. Mà từ phòng số 3 nhìn xuống dưới, tất cả những sự tình phát sinh trên quảng trường đều nhìn thấy hét.
Vừa rồi Hanks đã bảo một phục vụ thu dọn sạch sẽ phòng số 3, Vinh Tranh sớm ghi nhớ rõ từng khu vực trong lòng, hắn lễ phép mỉm cười nói: “Xin mời đi theo tôi.”
Tiếng bước chân bên cạnh rất có quy luật, như là tiết tấu thói quen nào đó. Hắn hoảng hốt cảm thấy như đã từng nghe ở đâu, một bên mở cửa phòng số 3, đưa menu lên. Nam nhân vào phòng bỏ mũ xuống, Vinh Tranh lập tức cả kinh.
Người này dĩ nhiên là Phù Chính!
Nghe nói gần nhất tiền tuyến không có chiến sự, Phù Chính bị gọi về Thủ đô tinh, không nghĩ tới hiện tại còn chưa trở về. Phù Chính đại khái đã quen bị người khác nhìn, đối với tầm mắt Vinh Tranh cũng không để ý, chỉ nói: “Mang cho tôi một ly nước trắng.”
Đến quán cà phê chỉ uống nước trắng không cũng không phải không có ai…..Vinh Tranh đành phải buông menu, chuẩn bị ra ngoài mang nước lại đây. Phù Chính lại hơi kinh ngạc.
Y đi ra ngoài không nhiều, luôn bị một đống người nhận ra rồi xin ký tên, chụp ảnh chung, hỏi đông hỏi tây. Y là quân nhân chứ không phải minh tinh thần tượng, tự nhiên từ chối hết. Mà y luôn không uống cà phê cùng đồ uống gì đó, chỉ cần một cốc nước trắng đỡ khát, đơn giản mà sạch sẽ.
Phục vụ trước mắt này chẳng những không kinh ngạc hưng phấn giống những người khác, còn bảo trì được thái độ như đối với những khách hàng bình thường khác, đối với yêu cầu chỉ cần một ly nước trắng của y cũng yên lặng vâng theo….Đối với Phù Chính mà nói, đây là lần đầu tiên có người đối xử với y như vậy.
Nếu không phải thân thích của Hiệu trưởng Rhoda buổi chiều hôm nay mới rảnh rỗi, y thật không nghĩ đến nơi này gặp mặt. Từ nhỏ bị quân sự hóa giáo dục mà lớn lên, Phù Chính hoàn toàn không thể lý giải cách giải trí nhàn nhã của người thường, tính tính, đây là lần đầu tiên y đi chỗ gọi là quán cà phê này.
Vinh Tranh đẩy cửa ra ngoài, Phù Chính thu hồi suy nghĩ, không khỏi đoán xem nhân viên phục vụ này có phải giả vờ trấn định không. Nhưng mãi đến khi Vinh Tranh lần nữa vào đưa nước, y cũng không thấy biểu tình ngạc nhiên nào của đối phương.
Có chút ý tứ. Phù Chính nghĩ như thế, nếu nửa giờ sau y và vị thân thích của Hiệu trưởng Rhoda kia không gợi được chút tâm tình của y như nhân viên phục vụ kia, y nghĩ y có thể pass một người nữa.
Ngày đó sau điển lễ khai giảng, y dưới mệnh lệnh của gia gia Phù Chiến đã gặp mặt ba người được chọn có sự tương xứng tương đối cao với mình, tiếc là đều không thành công—–Đương nhiên, là y đơn phương không nổi tâm tư với bọn họ.
Hai nam một nữ, người thứ nhất như một đóa hoa trong lồng kính, gặp mặt liền kích động run rẩy, lắp bắp không ra lời; người thứ hai là Les không có hứng thú với nam nhân, rơi vào rối rắm, đơn giản nam nhân thân gặp mặt nàng lại là Phù Chính; người cuối cùng là nam lại là ngụy ngương, tự nói là thầm nghĩ gả cho lão “công” tốt, vài lần vòng vo hỏi Phù Chính khi nào có thể xuất ngũ về nhà….
Phù Chính cho rằng đối phương là nam hay nữ cũng không có gì, y nguyên bản là song tính luyến. Nhưng ngụy nương lan hoa chỉ đã vượt qua nhận thức về gay mà y biết, gương mặt than nhịn không được muốn hỏng, sau đó quyết đoán nói không thích hợp rồi đi thẳng.
Sau khi rời khỏi địa điểm gặp mặt, y thiếu chút nữa đã muốn hủy đi đầu não trung ương hôn nhân tương xứng.
Mà một người cuối cùng này là Triệu Liên Hằng thân thích của Hiệu Trưởng Rhoda, nghe nói còn trẻ đã là thầy giáo đại học, khoảng thời gian này vừa đi Lân tinh phỏng vấn học thuật, hôm qua mới trở về. Nhân phẩm bề ngoài đều thông qua khảo nghiệm do tự Phù Chiến đảm nhiệm, rất vừa ý.
Nhưng đối với Phù Chính mà nói, bất quá chỉ là người xa lạ có khả năng kết hôn với y mà thôi. Cứ việc là người cuối cùng, Phù Chính cũng không có ý nghĩ khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Gien Hoàn Mỹ
Chương 6
Chương 6