Trên long sàn điêu long tứ trụ, đá ngọc sánh đôi, Nhạc Thần được buông thả trên đó mà nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Gia Tường lại nâng Nhạc Thần, trải hết gối đầu rồi mới để cậu nằm xuống.
Y kết bị giải khai, áo quần rộng thùng thình nhẹ nhàng cởi, bả vai Nhạc Thần xinh đẹp trắng ngần lộ ra, cần cổ thon dài, da thịt thản nhiên đỏ ửng.
Ngu Gia Tường nhìn đến miệng khô lưỡi nóng, hạ xuống hôn môi hôn cổ cậu, nhẹ liếm mút vào, cần cổ trắng nhanh chóng hiện ra đóa hồng xinh, Nhạc Thần lại cảm thấy trên cổ rất ngứa, đang muốn lên tiếng Ngu Gia Tường đã chuyển đến bờ vai.
Nhạc Thần nhìn Ngu Gia Tường phục trên người mình, khóe miệng gợi lên ý cười hạnh phúc, vươn tay cởi áo tắm của Ngu Gia Tường, y kết rất nhanh đã bị cậu cởi, vén lên xiêm y, chạm đến thắt lưng bụng giữa Ngu Gia Tường mà thấy cơ bắp mềm dẻo buộc chặt, tựa như nhung tơ. Bởi vì mới tắm nên còn vương giọt nước, lạnh lạnh trơn trượt, Nhạc Thần yêu thích không buông mà lướt tay lần vuốt.
Ngu Gia Tường bị đôi tay Nhạc Thần linh hoạt kích thích dục vọng, đạp rơi guốc gỗ trên chân, bò lên giường.
Nhạc Thần nằm đó, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, song đôi ngươi lại chứa ý cười, đuôi mắt cong lên, chuyên chú nhìn cực kì khiêu khích.
Ngu Gia Tường chống tay phục lên thân Nhạc Thần, chăm chú nhìn mặt cậu, mày cậu, mũi cậu, bờ môi, sườn tóc ẩm ướt mồ hôi và chiếc cằm tinh xảo….. Tất cả đều làm Ngu Gia Tường yêu thích không thôi.
Vọng vào thật sâu trong mắt hắn, giờ phút này, thời gian tựa như dừng lại, thế gian chỉ còn hai người hòa vào nhau.
Hai mắt Nhạc Thần nhìn Ngu Gia Tường đầy thâm tình, trong lòng ngọt ngào vạn phần, kích tình dâng lên chỉ cảm thấy cả người lửa nóng, hai tay đặt lên bờ vai hắn, nâng chân ma sát đùi trong của Ngu Gia Tường, từ dưới lên trên, chậm rãi cọ vào bắp đùi.
Ngu Gia Tường bị Nhạc Thần cọ xát mà dục hỏa đè áp không xong, vật trong khố hạ ngẩng đầu đứng thẳng, vừa tắm xong bên trong vốn không mặc gì, áo tắm lại bị Nhạc Thần cởi bỏ, vật kia liền không còn gì kháng cự, Nhạc Thần gắt gao nhìn chằm chằm, ánh mắt trong suốt cười, mị hoặc câu nhân.
Nhìn vật kia của Ngu Gia Tường run rẩy, càng thêm tinh thần.
Ngu Gia Tường áp trên người Nhạc Thần, hung ác hôn môi cậu, trằn trọc mút vào đoạt lấy tư vị tuyệt ấy, mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi linh hoạt kia chơi đùa, Nhạc Thần bị hắn hôn đến mờ mịt, đầu óc không đủ không khí, ngón tay bám víu bả vai Ngu Gia Tường bấu vào, lúc này hắn mới buông cậu ra, tiến đến bên tai áp xuống âm thanh nói, “Thật không có biện pháp! Đừng trêu chọc trẫm! Sẽ không nhịn được!”
Nhạc Thần còn chưa hoãn khí nghe được lời hắn, trên mặt lại cười phi thường mị hoặc, vươn tay vuốt ve sau lưng hắn, chờ tĩnh khí trả lời, “Không muốn sao? Cũng đã xúc động rồi!”
dương v*t dưới khố hạ Ngu Gia Tường cực nóng ma sát giữa hai chân Nhạc Thần, cảm giác nóng như vậy làm Nhạc Thần cảm thấy vừa kích thích vừa dâm mỹ, ôm lấy cổ Ngu Gia Tường, ngẩng đầu hôn môi hôn cổ hôn tai hắn, ghé vào mà nói, “Muốn không! Dùng mặt sau!”
Ngu Gia Tường đực ra mà nhìn Nhạc Thần một trận, Nhạc Thần cười không ngừng nhìn hắn, tay di trên người không ngừng đốt lửa. Đột nhiên Ngu Gia Tường từ trên người Nhạc Thần đứng lên, xuống giường mặc áo tắm, tay buộc áo cũng run lên, buộc nửa ngày mới buộc được, lê guốc gỗ đi ra ngoài, bước ra lại bước về, cúi người hung hăng hôn trên mặt cậu, Nhạc Thần nghĩ Ngu Gia Tường là muốn rời đi, có chút tức giận lại có chút thương tâm, trừng mắt đang muốn oán hận Ngu Gia Tường thì nghe hắn nói, “Trẫm ra ngoài để bọn họ chuẩn bị, trẫm không muốn làm ngươi bị thương.”
Ngu Gia Tường nói xong đã bay nhanh ra ngoài, vòng qua bình phong trong nháy mắt đã trở về như có công phu.
Nhạc Thần nhìn đến trợn mắt há mồm.
Ngu Gia Tường ngồi lại bên giường hôn môi hôn má Nhạc Thần, vừa hôn vừa sờ, tay lại cầm tay Nhạc Thần, đem mỗi đầu ngón tay cậu đều vuốt đều hôn, ở lòng bàn tay lại lưu luyến không buông, Nhạc Thần bị hắn đúa đến tim đập gia tốc, mặt đỏ tai hồng, lòng bàn tay ngứa ngáy thì thôi, ngứa ngáy nơi đó thẳng đến đầu tim, lại chuyển qua hạ phúc, làm cậu vừa khó chịu vừa khát vọng, song ánh mắt mang theo quang mang nhiệt liệt khát cầu nhìn Ngu Gia Tường.
Phía dưới Ngu Gia Tường cứng rắn ngẩng cao trong áo tắm, mắt nhìn Nhạc Thần khô đến độ hồng quang nhưng cũng chỉ như cũ ngồi mép giường không hơn.
Nhạc Thần đang muốn hỏi Ngu Gia Tường rốt cuộc muốn làm cái gì, chợt nghe thanh âm ngoài cửa xin chỉ thị, Ngu Gia Tường trả lời, “Tiến vào!”
Trong tay Tạ Vân Trình bưng cái khay, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đi đến bên giường, tuy rằng không nhìn phía trước nhưng cước bộ rất nhanh, làm cho cao thủ khinh công đều phải tán thưởng không thôi.
“Hoàng Thượng, mọi thứ đều chuẩn bị tốt!” Giọng Tạ Vân Trình hơi cao lại mang theo ý cười.
Ngu Gia Tường khụ khụ điều tiết hạ giọng, tay không nắm tay Nhạc Thần chỉ bàn trà cạnh giường, “Để xuống đi ra đi!”
Tạ Vân Trình đặt tốt rồi đi ra ngoài, Nhạc Thần ở trên giường từ đầu đến cuối đều thấy ý cười tinh quái trong mắt hắn.
Cậu cũng chẳng quản nhiều làm gì, kéo Ngu Gia Tường đến bên giường, khí lực Nhạc Thần quá nhỏ nên thân thể hắn chỉ khẽ động.
Nhìn Nhạc Thần vội vàng Ngu Gia Tường chỉ cười, ở trên môi Nhạc Thần hôn hôn trấn an, thâm tình nói, “Thân ái, chờ một chút!”
Nhạc Thần bị câu ‘Thân ái’ của Ngu Gia Tường kích khí lạnh từ cột sống xuống thẳng vĩ chuy, nghẹn mặt cười, vội vàng vừa rồi cũng tan không ít.
Kéo thảm tơ tằm, ngồi dậy lấy khay gì đó trên bàn trà bên giường.
Bên trong một hộp nhung có ngọc thể từ màu tím đến màu xanh đến màu trắng lại đến màu hồng, màu không đậm, lớn nhỏ bất đồng, nhưng đều cho thấy thợ làm rất tinh tế, trên mặt còn có long văn mờ nhạt, nếu không làm thành hình dương cụ Nhạc Thần cảm thấy vật này còn có thể trưng bày ở bảo tàng để dân chúng thưởng thức.
Trong khay còn để hai lọ màu xanh bạch ngọc, chỉ cỡ lòng bàn tay, Nhạc Thần không chạm vào ngọc thể kia, vươn tay lấy lọ bạch ngọc, trên lọ khắc hoa văn phức tạp, mở ra nắp đậy là hương vị ngọt ngây tươi mát, màu oánh bạch, mịn mịn trong suốt.
“Là dầu bôi sao?” Nhạc Thần ghé vào ngửi ngửi, nhìn về phía Ngu Gia Tường hỏi.
Trong tay Ngu Gia Tường cầm ngọc thể màu tím, lấy lại bình nhỏ tay Nhạc Thần, “Không cần dùng cái này, bây giờ thân thể không chịu được.”
Nhạc Thần nhìn Ngu Gia Tường thả bình nọ về khay, hỏi, “Bên trong có thuốc thúc tình?”
Ngu Gia Tường nhìn cậu cười không nói.
Nhạc Thần bĩu môi, “Là một giải pháp rất tốt?”
“Cũng không tốt bao nhiêu!” Ngu Gia Tường đem bình màu đỏ khắc mây đưa cho Nhạc Thần, “Đến, lấy ra một ít bôi lên ngọc thể!”
Ngọc thể màu đỏ rất nhỏ, chỉ lớn hơn ngón út một chút, Nhạc Thần đương nhiên biết tác dụng của nó, mở bình, bên trong là mỡ màu hồng nhạt, mùi so với loại trước nhạt hơn, như ẩn như hiện có mùi cây kim ngân, cây kim ngân có thể giảm nhiệt tiêu sưng, phỏng chừng Nhạc Thần dùng loại này thực rất tốt.
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần chuyên chú bôi mỡ hồng nhạt lên ngọc thể màu tím, động tác tao nhã không chút dâm mĩ, Ngu Gia Tường lại nhìn đến dục hỏa đốt người, trực tiếp xả quần Nhạc Thần xuống, vươn tay bán ôm thân thể cậu, ngón tay từ xương sống lần dọc xuống, dọc từ rãnh mông đến huyệt khẩu, nhẹ nhàng nhu ấn, lấy chút hồng cao bôi loạn chung quanh đó, ngón trỏ chậm rãi tiến vào, vừa đi vào thân thể Nhạc Thần đã run rẩy, tuy rằng không cự tuyệt Ngu Gia Tường nhưng động tác hắn cũng tự động chậm lại, không có tiến vào bao nhiêu, cầm ngọc thể trong tay Nhạc Thần, để Nhạc Thần tách hai chân ra nhếch mông tựa vào giường.
Loại tư thế này vạn phần nan kham, Nhạc Thần đỏ mặt đến bên tai, nhắm mắt lại vẫn là theo lời Ngu Gia Tường nằm úp sấp.
Ngu Gia Tường nhẹ hôn bên tai Nhạc Thần, dùng ngọc thể khai phá sau huyệt, cảm giác dị vật lạnh lạnh tiến vào làm cho người ta khó chịu, ban đầu cũng không thấy đau, chỉ có cảm giác trướng trướng là lạ, trong lòng có chút không kham nhưng sau vào sâu lại có chút đau đớn.
Nhạc Thần nhắm mắt đột nhiên nhớ đến lần thứ 2 khi phát sinh quan hệ với Ngu Gia Tường, khi đó chỉ có thống khổ. Ai kêu bị đặt ở cổ họng muốn kêu cũng kêu không được.
Lúc này cũng đau nhưng so với lúc trước nhẹ hơn rất nhiều, cậu cắn răng mồ hôi đầy đầu, trí não có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy Thích Ngân, đã thật lâu cậu không còn nhớ đến Thích Ngân nữa, lúc này Thích Ngân ở trong tà dương sắp lặn, chỉ còn bóng dáng, càng chạy càng xa, tại nơi trời chiều dần dần không thấy.
Ngón tay Nhạc Thần nắm chặt đệm giường, tâm có chút đau, dục vọng cũng hạ xuống.
Ngu Gia Tường cũng đầu đầy mồ hôi, nhìn tiểu huyệt hồng nhạt phun ra nuốt vào ngọc thể màu tím hắn liền thầm khát ngọc thể kia là thực tiễn của mình.
Không nghe Nhạc Thần kêu đau tiếng nào, nghĩ đến Nhạc Thần dễ dàng tiếp nhận ngọc thể, thời điểm ôm lấy mới thấy trán cậu đầy mồ hôi, trên cánh môi cũng là dấu răng.
“Khó chịu à?” Ngu Gia Tường hôn trán Nhạc Thần hỏi.
Nhạc Thần mở mắt lắc đầu, “Vừa rồi đâm có chút đau, bây giờ thì không có gì!”
Ngón tay Ngu Gia Tường vòng quanh huyệt khẩu để cậu thả lòng, Nhạc Thần nằm tựa trên vai hắn, vòng tay ôm chặt lưng.
Cảm nhận được phía dưới Nhạc Thần mềm mại, Ngu Gia Tường đau lòng không ngừng hôn tai cậu, “Trẫm muốn, nhưng lại sợ ngươi đau!”
Nhạc Thần cười cười, nghiêng đầu nhìn mắt Ngu Gia Tường, vươn tay nắm lấy vật nóng kia, “Thực dong dài, muốn làm thì làm, là tự nguyện, cũng không phải bắt ép.”
Lúc mới đầu Ngu Gia Tường cảm thấy Nhạc Thần có chút khác, nhưng lại không biết khác chỗ nào, nghe câu ‘bắt buộc’, hắn mơ hồ tìm được mấu chốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 51: Hoan tình
Quyển 2 - Chương 51: Hoan tình