Màn đêm dần dần hạ, trong ngoài điện đều được thắp nến, đèn lồng các nơi trong cung cũng sáng lên, duy chỉ Sùng Huy cung vẫn tối ôm như cũ.
Trong phòng truyền ra tiếng cười đùa, các cung nữ hiểu được cũng không dám đi vào đốt nến chỉ có thể đứng ngoài lẳng lặng.
Ngu Gia Tường vuốt ve vùng nổi lên trước ngực Nhạc Thần, liếm từng tấc từng tấc trên lưng cậu.
Thân thể Nhạc Thần nhẹ nhè run run, tay phải chống tháp chèo chống cơ thể, vết thương vai trái vẫn chưa hoàn toàn tốt, cánh tay thoáng dùng sức thì sẽ đau như cũ, chỉ có thể đơn giản gập ngón tay phớt phát trên chiếu tre ngà voi mát lạnh, bởi vì Ngu Gia Tường đùa đến phát hỏa, tim đập có chút thất thường, đầu óc mơ hồ, hạ phúc cũng một phen thiêu đốt, nóng lạnh trộn lẫn cảm giác không tốt lắm, vừa ngứa ngứa vừa giống như thế nào cũng không thể gãi đúng chỗ.
Trên người nóng lên bắt đầu đổ mồ hôi, hơi thở Ngu Gia Tường hầm hập phun trên lưng, sau đó đầu lưỡi không ngừng liếm láp làm Nhạc Thần càng thêm khó chịu.
Ngu Gia Tường vừa hôn vừa lưu luyến vùng xương con bướm, Nhạc Thần gầy yếu, tay dùng sức chống thân thể, vùng xương càng nổi lên tuyệt đẹp, Ngu Gia Tường mê luyết mút vào làm Nhạc Thần cảm thấy đau đớn nhưng lại ngứa đến tận đáy lòng, muốn ngăn Ngu Gia Tường đừng như vậy mà âm thanh phát ra là mềm nhũn, “Ngu Gia Tường, ngươi đừng hôn chỗ đó……”
Ngu Gia Tường cười một tiếng, quay thân thể Nhạc Thần rồi hôn môi hôn tai cậu, ánh mắt nhìn đến vết sẹo bên vai Nhạc Thần vảy kết đã muốn bóc ra, phần thịt hồng nhạt khác với những chỗ trắng nõn khác, vết sẹo hiện lên hình dạng hồ điệp.
Mỗi lần Ngu Gia Tường nhìn đến vết sẹo này sẽ đau lòng một phần mà hôn khẽ chung quanh vết sẹo vài cái, Nhạc Thần cảm thấy nơi đó so với chỗ khác lại càng ngứa, “Đừng chạm vào chỗ đó!”
Một tay Ngu Gia Tường kéo Nhạc Thần, một tay nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh vết thương trước ngực, mang theo đau tiếc mà hỏi, “Đau không?”
Nhạc Thần lắc nhẹ, quay đầu nhìn Ngu Gia Tường, trong mắt che một tầng hơi nước ướt sũng cực kì mê người, hai má và trán đều hồng một chút, trên trán còn chút mồ hôi, thanh âm mềm mại, “Ngươi vuốt không đau, động xương mới đau.”
Ngu Gia Tường ôm cậu đối mặt với chính mình, một tay ôm thắt lưng, một tay vuốt ve hai má, ánh mắt dịu dàng như nước, xấng lên hôn môi cậu, bởi vì Nhạc Thần sinh bệnh mà thời gian trước đều phải phân phòng ngủ, không chỉ mình Ngu Gia Tường khát vọng thân thể Nhạc Thần, Nhạc Thần cũng mơ hồ chờ đợi vui vẻ với hắn.
Ngu Gia Tường chủ động, Nhạc Thần đáp lại, hai người cực kì khớp nhau, chỉ chốc sau hai má Nhạc Thần lại càng đỏ, có chút khó thở đẩy Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường lui lại khẽ vuốt lưng để cậu thông khí, đồng tử trong mắt Nhạc Thần nhộn nhạo như ánh trăng vừa sâu vừa sáng, đáy lòng Ngu Gia Tường tựa dịu dàng thương tiếc cũng kịch liệt nắm giữ, nhìn môi Nhạc Thần đỏ hồng, cuối cùng vẫn là dịu dàng thương tiếc chiếm thế, hôn môi khóe mắt hai má, thân thể thì lui một chút.
Nhạc Thần thở gấp từng hơi, tay phải khoác lên bên cổ Ngu Gia Tường, hôn môi góc mặt và tai hắn, kề sát vào tai nhẹ nhàng nói, “Chúng ta làm đi!”
Đầu tiên Ngu Gia Tường ngơ ngác một trận rồi sau lại mừng như điên, xong có chút lo lắng, cuối cùng thì cười xấu xa, ánh mắt nhìn Nhạc Thần ánh mắt nói, “Tuy trẫm vẫn luôn muốn được cùng ngươi viếng lễ chu công nhưng thân thể ngươi còn chưa tốt, trẫm lo lắng cho ngươi, nên bây giờ không được, chờ một thời gian thân thể ngươi tốt lên, được không?”
Nhạc Thần bị hắn nói có chút ngượng ngùng, may mắn mặt thân cậu đã đỏ, đỏ thêm một chút Ngu Gia Tường cũng không nhìn ra biến hóa.
“Coi như xong, mỗi lần làm cho ngươi, tay ta cũng đau!” Nhạc Thần làm bộ lơ đễnh nói, muốn với lấy quần áo để một bên mặc vào chỉnh tề.
Ngu Gia Tường cười hôn lỗ tai đỏ lựng của Nhạc Thần, bàn tay di xuống sờ vật bán đứng bên dưới cậu.
Mới vừa đụng một cái thân thể Nhạc Thần thoáng cái run lên, sau đó vươn tay bắt lấy tay hắn, quát, “Đừng chạm vào!”
“Ngươi nói không chạm nhưng ý tứ ngươi cũng không phải như thế, muốn trẫm chạm nó mà!” Ngu Gia Tường nói xong thì dễ dàng cầm lấy bảo bối của Nhạc Thần, Nhạc Thần bị hắn làm cho hít một hơi, đầu cũng tựa trên vai hắn, rầu rĩ nói, “Ngươi rõ ràng nói không cần!”
“Trẫm không cần, nhưng vẫn có thể hầu hạ ngươi, thích không?” Ngu Gia Tường nói, một bên vuốt lưng thuận khí một bên thư giải dục vọng cho cậu.
Nhạc Thần tựa vào người hắn, thân thể hoàn toàn mềm rũ, bởi vì thân nhược nên bắn ra rất nhanh, nhiễm ướt quần và tay Ngu Gia Tường.
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần đỏ mặt vẫn chưa giảm xuống, còn cười nói bên tai cậu, “Không sao, chờ sau này thân thể ngươi tốt thì sẽ không nhanh như vậy.”
Nhạc Thần đương nhiên biết ý tứ lời này của Ngu Gia Tường, chỉ tức giận đến nói không ra lời.
Ngu Gia Tường để nội thị chuẩn bị tốt dục dũng thang hương, bế Nhạc Thần đi tắm rửa, Nhạc Thần mệt mỏi rất nhanh, trở về giường thì tinh thần chống đỡ không được, Ngu Gia Tường vì cậu đắp tốt chăn, nhìn Nhạc Thần nhắm mắt hôn nhẹ lên môi cậu, đi ra cửa.
Ngày hôm sau thì Nhạc Thần ngã bệnh, do nóng ẩm mà cảm, không xuống được giường, cả người mềm rũ đau nhức đổ mồ hôi, còn ho khan chảy mũi sốt nhẹ, sau khi Thái y đến bắt mạch nói cậu do thời gian trước phỏng chừng uống nhiều canh bổ, về sau lượng canh giảm xuống, còn do Sùng Huy cung oi bức, viết đơn thuốc nói cậu dưỡng bệnh cho tốt, rồi rời đi.
Ngu Gia Tường thượng triều xong còn chưa kịp triệu trọng thần thương nghị đã đến xem tình huống Nhạc Thần, Nhạc Thần vì sốt mà cả người đỏ hồng, nằm mềm nhũn ở đó, Ngu Gia Tường đến cũng không có bao nhiêu tinh thần để ứng phó, đã kêu Ngu Gia Tường rời đi, nói chính mình rất nhanh sẽ khỏe.
Buổi chiều Nhạc Thần tắm rửa thật sạch, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái không ít, ngồi xem sách không đến vài tờ đã nghiêng qua tháp mà ngủ.
Được Lí Lực ôm lên giường, chỉ chốc sau cả người đã dính dầy mồ hôi.
Đã lâu Hoàng đế không đến hậu cung, mọi người trong cung đều biết cho đến nay hắn đều ngủ đêm ở Sùng Huy cung cùng với tân phong Vinh Ân Hầu, khoảng thời gian trước vì Vinh Ân Hầu trúng độc hôn mê bất tỉnh nên Hoàng đế canh bên, hiện tại Vinh Ân Hầu tỉnh, Hoàng đế vẫn ở đó như cũ, mọi người đều nói vì Vinh Ân Hầu cứu Hoàng đế mà chiếm được chuyên sủng.
Hoàng đế không phải một người dễ đối phó, thậm chí cho đến nay tính tình cũng không tính là tốt, Vinh Ân Hầu được Hoàng đế chuyên sủng người trong hậu cung không dám nói, nhưng trong lòng đều chịu khổ sở, âm thầm ghen ghét người không biết bao nhiêu.
Trên triều đình cũng có người đưa ra nói Vinh Ân Hầu ở trong cung không ổn hẳn là nên chuyển ra ngoài, nhưng Hoàng đế lấy Sùng Huy cung không phải hậu cung nên bác bỏ, thái độ Hoàng đế cường ngạnh, hơn nữa thời gian trước vừa xảy ra sự kiện ám sát trên triều định bị tẩy trừ lớn, lúc này phong ba còn chưa ổn xuống, vì bảo đảm tính mạng, mặc dù các đại thần nghị luận chuyện sinh hoạt cá nhân của Hoàng đế sau lưng nhưng không có người nào dám cướng gián trước mặt.
Hầu như chưa có người nào gặp qua diện mạo tuấn mỹ phong lưu phóng khoáng của Vinh Ân Hầu, vì thế chuyện tưởng tượng lại càng quá hơn nữa, truyền rằng Nhạc Thần là hồ ly tinh chuyển thế yêu mị hơn người, có không ít người đi hỏi Nhạc Diệu về chuyện nhị đệ hắn, Nhạc Diệu nổi danh tính tình quái dị nên tất nhiên sẽ không trả lời.
Khi lâm triều Ngu Gia Tường đề xuất đi hành cung giải nhiệt, để mọi người chuẩn bị công việc.
Nói khi lâm triều, buổi chiều Hoàng hậu bái kiến, loại chuyện đi hành cung giải nhiệt là thường lệ hằng năm, nhưng bình thường đều nói trước với Hoàng hậu, giờ Hoàng hậu đến hỏi cũng là chuyện phải làm.
Thái độ Ngu Gia Tường khá tốt ban tọa cho Hoàng hậu, Hoàng hậu bắt đầu hỏi chuyện này, Ngu Gia Tường chỉ nói không nghĩ mang hậu cung theo sau cho nên không có thông tri cho Hoàng hậu trước, nên Hoàng hậu không cần chuẩn bị.
Hoàng hậu rất kinh ngạc, hỏi, “Hoàng Thượng, ngài không mang hậu cung theo, chẳng lẽ là muốn dẫn Vinh Ân Hầu đi?”
“Hoàng hậu phải biết địa thế trong Sùng Huy cung, trong đó mùa đông âm hàn mùa hè oi bức, thân thể trẫm khỏe mạnh ở nơi đó còn không chịu nổi, thân thể Vinh Ân Hầu suy yếu ở trong đó cũng có thể nghĩ, trẫm đi hành cung nghỉ hè, sao có thể không đưa y theo, chẳng lẽ nhìn y ở đó chịu khổ sao?” Ngu Gia Tường giảng đạo lý nói cùng Hoàng hậu.
“Vinh Ân Hầu ở tại trong cung vốn là không ổn, Hoàng Thượng nên sớm xuất y ra cung, như vậy sao y có thể ở Sùng Huy cung chịu khổ.” Hoàng hậu không chút khách khí vạch trần.
“Y thay trẫm chịu một mũi tên, ở trên giường mê man hơn tháng, trẫm há lại là người vô tình lúc y nguy mệnh mà vứt bỏ y không để ý.” Thanh âm Ngu Gia Tường vừa trầm, Hoàng hậu biết hắn tức giận, nhưng không thể không nói, “Hoàng Thượng sủng hạnh y, thần thiếp không nói, nhưng là Hoàng Thượng làm thế, nô tì không thể không nhắc nhở hai câu……”
“Trẫm tự có chủ trương, Hoàng hậu quản tốt hậu cung là được, không cần lo chuyện tiền điện!” Ngu Gia Tường không đợi Hoàng hậu nói xong đã trách cứ nàng.
Từ xưa đến nay đế vương các triều đều có nam sủng sủng thần, hiện tại Hoàng đế sủng hạnh một người nam nhân không xem là ngạc nhiên, đối với Hoàng hậu có con, Ngu Gia Tường sủng hạnh nam nhân so với sủng hạnh nữ nhân yêu diễm trong cung so với nàng mà nói cũng ưu việt hơn.
Một nữ nhân đã hai mươi bảy tuổi, dựa vào tuổi trẻ mỹ mạo tranh thủ sủng ái đế vương trong hậu cung thì thân thể dung mạo mị lực còn lại bao nhiêu, huống hồ thời nàng tuổi trẻ xinh đẹp Hoàng đế cũng không thích nàng nhiều, cho nên, ở thời điểm nàng nhận mệnh không chờ đợi sủng ái đế vương, mà toàn bộ tâm trí nàng đều đặt vào địa vị Hoàng hậu và việc nuôi dạy nhi tử.
Đối với chuyện Hoàng đế sủng hạnh Vinh Ân Hầu, nàng chỉ vì chức trách mà đến khuyên hai câu, bị Hoàng đế trách cứ mặt mũi cũng tổn thương, nhưng đối với công đạo trong hậu cung trong lòng nàng thậm chí không có cảm giác ghen ghét, chỉ giống như hoàn thành một chuyện bình thường mà nhẹ nhàng thở ra.
Hoàng đế đối nhân rất ít biểu cảm cư nhiên lại đối một người nam nhân sủng hãnh đến tận mức này, làm Hoàng hậu không khỏi tò mò.
Sau khi từ trong ngự thư phòng đi ra, Hoàng hậu cho người nghe ngóng rồi hướng Sùng Huy cung mà đi.
Tuy rằng tổng quản thái giám Sùng Huy cung khó xử nhưng cũng không dám ngăn trở Hoàng hậu, chỉ có thể để nàng đi vào, một bên cho người đi báo cáo chuyện này đến Tạ tổng quản.
Lí Lực đánh thức Nhạc Thần, thời điểm nói Hoàng hậu đến thăm, Nhạc Thần còn đang mơ mơ màng màng đau đầu. Sốt làm cậu toàn thân cậu trở nên bủn rủn không chút khí lực, dùng nước ấm lau mình thật tốt, thay đổi xiêm y, sau rửa mặt chải đầu sửa sang một phen mới từ nội thất đi ra bái kiến Hoàng hậu.
Nhạc Thần một thân áo trắng bao lấy thân thể gầy cao của cậu, sắc mặt bởi vì vừa sốt cũng vừa tỉnh ngủ mà hơi hơi đỏ, hai má gầy gò có chút lõm xuống, một người thật tuấn tú, nhưng tuyệt đối không tính là đại mỹ nhân.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Hoàng hậu với Nhạc Thần.
Không có mị thái, rất sạch sẽ, điều này làm cho ấn tượng của Hoàng hậu chính tông đoan trang là nàng đối với cậu cũng không xấu.
Hoàng hậu đã gặp trước một vị Ti Thiên Nhai thiếu giam Nhạc Di đại nhân Nhạc gia, còn từng gặp Nhạc Lê đại nhân, dáng người đều gầy teo cao cao, thuộc người thanh nhẹ đạm nhạt, nói không nhiều lắm, có thời điểm người còn có chút si, cảm giác thứ hai Hoàng hậu đối Nhạc Thần là điều này, nàng xem điều này trở thành hình thái của tất cả mọi người Nhạc gia, người bình thường đối Nhạc gia đều tràn đầy tình cảm sùng kính, cho nên cảm giác của Hoàng hậu đối Nhạc Thần cũng không xấu.
Sự thật là Nhạc Thần quá gầy, dường như bệnh rất nặng, thời điểm đi đường có nội thị nâng, tiến đến bái kiến tinh thần cũng không tốt, sau khi ngồi xuống thì ho vài tiếng.
Nhạc Thần bệnh đến khó chịu, đối với Hoàng hậu đến thăm trong lòng cũng không đặc biệt thoải mái, cảm giác giống như người thứ ba bị lão bà người khác đến bắt.
Bởi vì từ nhỏ Nhạc Thần tiếp xúc nữ tính nhiều hơn nam tính, hơn nữa bởi vì có mẹ và chị gái nên trời sinh đối với nữ nhân cũng ôn nhu phong độ, đối với Hoàng hậu xem như khách khí lễ phép.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 47: Quan hệ hậu cung
Quyển 2 - Chương 47: Quan hệ hậu cung