Ngày thứ hai sau khi Nhạc Thần tỉnh lại, Lý Lực hướng cậu nói lại tình huống lúc này.
Hiện tại bọn họ chuyển đến trong Ninh Vương phủ, là Hoàng đế đem cậu đến đây, còn phái ngự y tốt nhất trong Thái y viện đến xem bệnh cho cậu.
Ở trong lòng Lý Lực, ý tứ này của Hoàng đế đương nhiên là đối với Nhạc Thần tình cũ chưa quên, thậm chí còn không truy cứu tội hai người chạy trốn, vẫn là đối Nhạc Thần quan tâm có thêm.
Tuy rằng được Hoàng đế để mắt nhìn đến cũng không phải ý tứ Nhạc Thần muốn, thậm chí cậu còn không có ý nguyện này, nhưng là, có thể có được đãi ngộ hiện tại, có đại phu tốt nhất đến chữa bệnh, mà không phải trừng phạt, đây đã là tình huống phi thường tốt, cậu cũng không mong đợi nhiều hơn nữa.
Nhạc Thần hiểu được phải tiếp thu những đạo lý này, vì thế tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ cần không miên man suy nghĩ, tâm tình tốt, chứng đau đầu tự nhiên sẽ giảm bớt, đại bộ phận thời gian thậm chí cũng không phát tác, tinh thần cậu liền có thể hảo hơn rất nhiều.
Sở Thái y nhìn đến Hoàng đế đối với Nhạc Thần chiếu cố cẩn thận như vậy, thậm chí tự mình đưa y đến trong Ninh Vương phủ an bài, chỉ có thể nói rõ ràng người này là người trong lòng của Hoàng đế, nên mới có thể kim ốc tàng kiều như vậy, bản thân gã phải hảo hảo chăm sóc mới được.
Vì thế gã đối đãi với Nhạc Thần càng thêm cẩn cẩn thận thận, khi vội đến xem bệnh cho Nhạc Thần thái độ cũng cực kì hảo.
Buổi sáng, hắn cùng Nhạc Thần nói về bệnh tình của cậu, cũng cường điệu với Nhạc Thần muốn đôi mắt nhìn lại quang minh, tiêu trừ đau đầu, phải nghe chỉ thị của hắn, không cần lo lắng, không cần phí đầu óc suy nghĩ sự tình, phải phối hợp trị liệu.
Nhạc Thần nhất nhất đáp ứng, phi thường thuận theo.
Nhạc Thần ở Tang Hỗ thành hiển nhiên là gầy, nhưng trên mặt còn có chút thịt, một đường ngồi thuyền đến kinh thành, thịt trên mặt cũng bị tiêu hết, thoạt nhìn, thật sự chỉ thấy đáng thương, cũng không còn bao nhiêu mỹ cảm, Sở Thái y ở trong cung đảm nhiệm chức vụ, hậu phi nam sủng của Hoàng đế gặp qua không ít, vị này cũng không thể so là có tư sắc, bất quá, hoa nhập vào mắt, Hoàng đế thích, cho dù là xấu, người khác cũng không dám nói.
Nhạc Thần rất phối hợp trị liệu, cho dù dược đắng cũng không oán giận một câu, châm cứu rất đau cũng không có một chút nhíu mày.
Bình thường cũng không như mỹ nhân nhược bệnh vẫn nằm trên giường, cậu thường xuyên để Lý Lực dìu cậu đi lại ở trong phòng trong viện, còn dùng phương thức dưỡng thân luyện khí rèn luyện thân thể.
Đánh đàn hội họa đều đã ba ngày không luyện nên hơi ngượng tay, Nhạc Thần lo lắng tài nghệ tỳ bà của mình lùi bước, nên để Lý Lực đi hỏi quản gia Ninh Vương phủ, tìm đến một cái tỳ bà, tuy rằng không hảo như trước kia, nhưng là, cũng coi như không tồi, mặc dù thời tiết lạnh, ngón tay đều như đông cứng, cậu vẫn như cũ mỗi ngày cần cù luyện hai canh giờ, này giống như đã là cuộc sống làm việc ăn cơm bình thường của cậu.
Từ ngày ấy đem Nhạc Thần tiến nhập vào Ninh Vương phủ, sau đó Hoàng đế liền không thấy tới nữa.
Cuộc sống dưỡng bệnh của Nhạc Thần phi thường tốt, hảo ăn hảo uống hảo đại phu hảo điều dưỡng, nghĩ Ngu Gia Tường vĩnh viễn không đến thì tốt rồi, tốt nhất là sau khi hai mắt của mình chữa khỏi và chứng đau đầu cũng hết, hắn phóng chính mình tự do.
Đôi khi Nhạc Thần cũng sẽ làm cái mộng tưởng hão huyền, nghĩ một chút khả năng, sẽ lộ ra tươi cười thật tình, sau đó tươi cười kia sẽ dần dần biến thành cười khổ, biểu tình trên mặt cũng ảm đạm xuống dưới, cậu không rõ Ngu Gia Tường đem chính mình an bài trong này là có ý tứ gì, chẳng lẽ người này đột nhiên biến thành người tốt, đến đối với mình làm hảo sự, hiển nhiên loại giả thiết này chỉ là khôi hài không có khả năng là thật.
Nhưng Ngu Gia Tường rốt cuộc có ý tứ gì, Nhạc Thần thật sự nghĩ không rõ.
Mấy ngày hôm trước hạ qua một hồi đại tuyết, sau vẫn còn những trận tuyết nhỏ phiêu phiêu, thời tiết theo ngày đó bắt đầu lạnh hơn rất nhiều, Nhạc Thần cũng không còn ra cửa nữa.
Trong phòng để vài cái noãn lô, cũng không quá nóng, cả gian ấm áp nên Nhac Thần chỉ mặc áo lót bên trong, bên ngoài thì mặc áo kép cùng một kiện ngoại bào là đủ rồi.
Đem cửa sổ mở ra một chút, không khí thanh tĩnh lãnh liệt tiến vào, hồng mai trong viện cũng đang nở rất nhiều, mùi thơm hương mai theo không khí tràn khắp gian phòng.
Nhạc Thần thỏa mãn hít một hơi không khí mới mẻ, làm tinh thần thông thấu.
Bài trí trong phòng cậu đều đã thăm dò qua, điều này làm cậu có một loại cảm giác thật an tâm, giống như khi cậu vẫn còn thị giác, loại cảm giác thích ý nói không nên lời, cậu thích hoàn cảnh quen thuộc, cho nên, cậu dần dần thích căn phòng này, còn có một sân mai bên ngoài.
“Thần ca, không thể để trúng gió!” Lý Lực chạy tới như bay đem cửa sổ đóng lại, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ.
Nhạc Thần nhún vai lơ đễnh cười cười.
Nhạc Thần trải qua hai mươi ngày điều dưỡng, mỗi ngày sống an nhàn sung sướng, tinh thần thả lỏng, thân thể khôi phục tốt lắm, ít nhất cũng dưỡng được vài cân thịt trở lại, hai má nở nang một ít, hơn nữa còn có huyết sắc.
Sở Thái y nhìn Nhạc Thần lúc này, với bộ dạng mỹ nhân mới gặp ban đầu, nghĩ có lẽ nếu là người của Hoàng đế, quả nhiên sẽ không quá kém.
Tuy rằng Hoàng đế chưa có tới Ninh Vương phủ xem qua Nhạc Thần, nhưng lại qua hai ngày sẽ kêu Sở Minh Triệt đến hỏi tình huống Nhạc Thần, hỏi cậu dùng dược, hỏi tiến triển bệnh tình, cùng tình trạng thân thể của cậu.
Hoàng đế để bụng như thế, bởi vậy Sở Minh Triệt đối đãi với Nhạc Thần càng thêm tận tâm, không có chậm trễ.
Tính toán ngày, đã muốn đến trước Tết âm lịch hai ngày.
Ninh Vương phủ tuy là phủ đệ của Hoàng đế khi còn làm Vương gia, mặc dù đến lễ mừng năm mới nhưng cũng vẫn như cũ không quá quy củ, đã bắt đầu công việc chuẩn bị năm mới từ rất sớm, phi thường bận rộn.
Nhạc Thần ở Cẩn Lan viện, bên trong không cho phép ngoại nhân tiến vào, vì thế dị thường thanh tĩnh, mắt cậu nhìn không thấy, lại không thể đi ra ngoài, nên không biết tình huống trong Ninh Vương phủ. Lý Lực cũng không hướng Nhạc Thần nói qua chuyện năm mới trong Vương phủ, cậu lại càng không biết Vương phủ náo nhiệt thế nào, chỉ sống im lặng trong thế giới nhỏ của mình.
Chính là, thời điểm không đánh đàn, một mình vẫn cứ ngồi nhớ những chuyện trước kia khi ở nhà, tình huống người một nhà qua lễ mừng năm mới, khi đó thực náo nhiệt, cậu sẽ hướng rất nhiều người muốn tiền mừng tuổi, sau đó sẽ tiết kiệm, để có thể mua rất nhiều thứ. Càng nghĩ càng cảm thấy trước kia cậu là một đứa nhỏ bốc đồng, phỏng chừng đã làm rất nhiều người tức giận.
Khi đến ngày ba mươi, buổi sáng Sở Thái y vội tới xem bệnh châm cứu cho cậu, cũng hướng cậu nhắc nhở là mùng một mùng hai không thể đến đây, dặn Nhạc Thần phải uống thuốc đúng giờ, thời tiết rét lạnh, phải chú ý giữ ấm, không cần ra ngoài, không cần để trúng gió linh tinh.
Nhạc Thần nhất nhất đáp lời, hướng Sở Thái y nói năm mới cát tường, liền cho Lý Lực tiễn gã ra ngoài.
Nhạc Thần uống thuốc, xong thì ngồi gần noãn lô trong phòng luyện tập tỳ bà, bởi vì tâm tình sung sướng, cậu liền đàn một khúc đơn giản cậu biên soạn, âm luật vô đại biến hóa, lại có vẻ thản nhiên thanh nhàn.
Khóe mắt khóe môi đều hàm chứa ý cười, ý thái thanh tao lịch sự, Ngu Gia Tường vào đến cửa, nhìn thấy Nhạc Thần một dạng này, giật mình, chôn chân đứng cạnh bình phong bước không ra.
Từ trong báo cáo của Tần Trường Canh, hắn tuy biết rằng Nhạc Thần ở Tang Hỗ thành dựa vào đàn tỳ bà mà sống, nhưng lại không biết Nhạc Thần lại là một tỳ bà sư không tồi, nhưng là, nghĩ rằng bản thân vẫn chưa biết rõ tính tình Nhạc Thần mạnh mẽ, nên có thể đàn ra cái gì tốt đều có thể nghĩ đến, vì vậy vẫn không đem tài nghệ siêu quần này của Nhạc Thần để trong lòng, chính là cho rằng Nhạc Thần chỉ dựa vào chuyện tình thấp kém này mà kiếm sống, lúc ấy nhất định chịu rất nhiều khổ, trong tình trạng ánh mắt không thấy, bất đắc dĩ đi làm nhạc công, cho nên, trong tâm ẩn ẩn đau lòng vì Nhạc Thần, ngược lại đối với tài nghệ tỳ bà của cậu không để ý đến.
Lúc này nghe được tiếng tỳ bà huyền âm êm tai tuyệt diệu của Nhạc Thần, nhìn đến bộ dạng thanh nhàn tao nhã vỗ về cầm huyền, cả người thản nhiên tựa như một tiên tử ôn hòa, cùng với Nhạc Thần thần thái tùy ý, đôi mắt tươi sáng như nắng trong trí nhớ phảng phất như hai người khác nhau.
Nhạc Thần mang theo một loại mị lực động lòng người nói không nên lời như vậy, Ngu Gia Tường trầm mê trong đó, không muốn tiến đến quấy rầy.
Lỗ tai Nhạc Thần linh mẫn, nghe được tiếng bước chân đi vào, tiếng bước chân rất nhẹ, cậu tưởng là Lý Lực đang cẩn thận không ảnh hưởng đến cậu, vì thế ngừng tay, giương mắt nhìn hướng bình phong cách cửa phòng, thanh âm mềm mại mang theo điểm khẩn cầu làm nũng, nói, “Tiểu Lực, ta muốn uống chút cháo ngọt, vừa rồi uống thuốc, hiện tại vị đắng vẫn không tan.”
Không nghe tiếng Lý Lực hồi âm, Nhạc Thần càng ra sức khẩn cầu, ánh mắt tuy rằng không còn sáng rọi, nhưng vẫn như cũ tựa như có thể nói, một khối ôn nhu thật sâu, trong lơ đãng làm cho người nhìn như si như túy đắm chìm bên trong, “Ta biết uống thuốc này phải tránh đồ ngọt, nhưng là, chỉ uống một ngụm cháo thôi, không có vấn đề gì, Tiểu Lực, cho ta uống một ngụm đi! Thật sự rất đắng, còn có chút chát…”
Nhìn Nhạc Thần mềm giọng nũng nịu như vậy, không hiểu sao, trong lòng Ngu Gia Tường dâng lên một cơn sóng gió động trời giống như ngọt ngào đem những thứ ý thức khác của hắn bao phủ toàn bộ, ngọt ngào này làm tâm hắn ẩn ẩn phát đau, ánh mắt thậm chí có chút xót, đây là loại cảm giác kỳ diệu cỡ nào, hắn trước kia chưa từng thấy qua, chưa bao giờ hội được, loại này hỉ cực mà cũng đau đến vô cùng.
Trước kia Nhạc Thần chưa bao giờ làm qua vẻ mặt này, cho dù muốn thứ gì cũng sẽ không mềm giọng nghĩ cầu, chỉ biết mặt dày mày dạn nâng tay muốn.
Ngu Gia Tường vươn tay áp chế nhịp đập gia tốc của tim mình, trên mặt lộ ra một chút ý cười ôn nhu.
Nếu như là Nhạc Thần trước kia làm cho hắn muốn trêu đùa thưởng thức, thì Nhạc Thần hiện tại làm cho hắn muốn ôm cậu vào ngực kinh ngôn mật ngữ mà yêu thương.
Ngu Gia Tường không có trả lời, phóng nhẹ cước bộ vào phòng, ở trên bàn nhỏ lấy cái chén đổ vào chút trà sâm, bưng đi đến bên người Nhạc Thần, cầm tỳ bà trên tay cậu một phen phóng lên trên bàn, đem trà sâm trong tay đưa đến trong tay Nhạc Thần.
Thời điểm bị cường ngạnh lấy đi tỳ bà trong tay, Nhạc Thần theo phản xạ tính ôm chặt, còn vươn tay muốn cướp tỳ bà về, cùng lúc đó một cái chén được thả vào trong tay, hơn nữa còn được bàn tay to nhẹ nhàng bao bọc, Nhạc Thần ngây ngẩn cả người, Lý Lực hiển nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Nhạc Thần ngẩng đầu nhìn người này, cho dù nhìn không thấy cũng có thể cảm giác được cường thế áp bách người khác của hắn, hé miệng muốn gọi, nhưng cuối cùng lại không có phát ra thanh âm nào, biểu tình thản nhiên trên mặt biến mất đổi thành mất tự nhiên, mang theo khẩn trương cùng không biết làm sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 19: Dưỡng bệnh
Quyển 2 - Chương 19: Dưỡng bệnh