Hàn Trọng phái võ tướng tâm phúc thống lĩnh cấm vệ trong cung để bảo đảm an toàn cho hoàng đế. Tân hoàng đăng cơ, có rất nhiều việc phải quan tâm, mấy ngày qua Hàn Trọng đều nghỉ lại trong cung, ai dè vừa về tới vương phủ đã hay tin Tiểu Giang ngủ trên nóc nhà bị nhiễm phong hàn.
Tiểu Giang ít khi sinh bệnh nên Hàn Trọng rất lo lắng, lập tức cho mời danh y đến chữa trị, trong phòng toàn mùi nước thuốc. Lúc trước mê man một năm sau tỉnh lại đã phải uống không ít thuốc, tiểu Giang uống đến phát hoảng, nay vừa nghe đến lại uống thuốc liền chuồn mất.
Hàn Trọng tìm y khắp vương phủ, một tay bưng chén thuốc một tay cầm mứt hoa quả, dụ dỗ: “Tiểu Giang ngoan, uống một mạch xong ta sẽ cho em ăn mứt hoa quả, nuốt một hơi là không thấy đắng đâu.”
“Không cần!” Tiểu Giang núp trên cây quế, rầu rĩ nói vọng xuống.
“Ngoan, em xuống rồi ta đút cho em uống được không?” Hàn Trọng vẫn ôn nhu như cũ. Tiểu Giang cân nhắc nửa ngày mới nhảy xuống, quàng hai tay qua cổ Hàn Trọng. Hàn Trọng ngậm một ngụm thuốc trong miệng, hôn lên môi y, đầu lưỡi thăm dò đi vào, nước thuốc đắng ngắt theo đầu lưỡi chảy vào, mặt Tiểu Giang nhăn thành một đống, ôm Hàn Trọng càng chặt. Sau một lúc lâu hai người mới tách ra, say đắm nhìn nhau, mấy ngày qua nhiều chuyện xảy ra như vậy, đừng nói hôn môi, đến cả nắm tay còn chẳng được mấy lần.
Hàn Trọng dẫn y trở lại phòng ngủ, đưa tay vuốt ve nhè nhẹ gương mặt Tiểu Giang, lướt qua hàng mày thanh tú, lông mi dài dài, chóp mũi lành lạnh, lại dừng trên đôi môi non mềm của y, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Vì sao?” Tiểu Giang cảm thấy thực khó hiểu.
Hàn Trọng lắc đầu, thấp giọng bảo: “Tiểu Giang, cho ta thêm chút thời gian nữa, đến lúc đó em muốn đi đâu ta sẽ đi cùng em, chân trời góc biển vĩnh viễn đều bên em, sẽ không để em gặp nguy hiểm gì.”
“Ừm.” Tiểu Giang dùng sức gật đầu, dẩu môi nói: “A Trọng, còn muốn thân thân.”
Y đang mắc bệnh nên Hàn Trọng vẫn cố nhẫn nhịn nhưng không ngờ tay y lại thò sang sờ soạng một trận, thậm chí chân cũng vắt qua. Tiểu Giang vừa hôn qua quýt Hàn Trọng vừa cởi bỏ xiêm y, trên khuôn ngực đơn bạc là đầu nhũ phấn nộn đang dựng thẳng.
Trong mắt y không hề che giấu dục vọng: “A Trọng, huynh sờ sờ ta.”
Hàn Trọng suýt nữa không kiềm chế nổi, giọng nói trở nên khàn đặc: “Tiểu Giang ngoan, em đang sinh bệnh, chờ em khoẻ rồi muốn thế nào ta đều đáp ứng hết, được không?”
“Vậy ta sờ sờ huynh được không?” Tiểu Giang nói xong, luồn tay vào bên hông hắn, theo bụng hắn mò xuống dưới…
Hai người ở trong phòng triền miên, Trần Tra có việc bẩm báo đến ngoài cửa vừa vặn nghe được bèn rời đi.
Mấy nha hoàn cũng lanh lẹ làm việc: “Đi phân phó bọn họ nấu nước ấm, người trong phòng nhất định cần đến đó.” Nói xong lúc lắc đi mất, lưu lại mấy người đỏ mặt cười hì hì.
Hàn Trọng hầu hạ Tiểu Giang tắm gội thay y phục, lại dặn dò y ngoan ngoãn không được chạy loạn để trúng gió, hắn phải tới thư phòng phê duyệt văn thư.
Tiểu Giang ngoan ngoãn đợi trong phòng, cùng nha hoàn bóc nhân hạch đào. Nha hoàn ngồi bên cạnh dùng cây kẹp tinh xảo kẹp vỏ hạt hạch đào, lấy ra nhân cho y ăn, thế nhưng vẫn không kịp tốc độ ăn của y.
Tiểu Giang nhíu mày: “Chậm quá.”
Nha hoàn cười nói: “Người chờ một chút, hạch đào này cứng lắm, kẹp mà đau cả tay.”
Tiểu Giang nghiêm túc nghẫm nghĩ: “Ta kẹp, ngươi giúp ta lấy nhân ra.” Nha hoàn bèn đưa cây kẹp qua nhưng Tiểu Giang tỏ ý không cần, y lấy từ trong chén ra năm hạt hạch đào, xếp lần lượt trên bàn, sau đó đưa tay vỗ một cái, cuối cùng còn đắc ý chỉ chỗ hạch đạo đã vỡ nát: “Thế nào? Nhanh không?”
Mấy nha hoàn đều hé miệng cười: “Vỏ với nhân đều dập nát cả rồi, làm sao lựa ra được chứ, còn nữa, không cần dùng lực mạnh vậy đâu, đánh cho vỏ ngoài vỡ thành mấy khối là được.”
Thời điểm Hàn Trọng và Trần Tra trở về thì thấy Tiểu Giang đang đập hạch đào, Trần Tra cười ha ha bảo: “Đệ đấy, ăn uống có bản lĩnh thật.”
Hàn Trọng lườm Trần Tra một cái, nói với Tiểu Giang: “Đừng đập, cẩn thận ngày mai tay đau, ta giúp em kẹp.” Hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Giang một mặt kẹp hạch đào một mặt ra vẻ thuận miệng bảo: “Nghe nói Bắc Tấn cùng Tây Tề gần đây muốn thông hôn, mục đích của Bắc Tấn rất rõ ràng, lần này thông hôn thành công thì nhất định sẽ cùng Tây Tề hợp mưu ngóc đầu trở lại.”
“Thông hôn?” Trần Tra nghi hoặc: “Công chúa Tây Tề tuổi còn nhỏ, lấy ai thông hôn?”
“À” Hàn Trọng chậm rãi nói: “Bắc Tấn có tập tục thú nam thê, nghe nói từ khi hoàng đế Bắc Tấn đăng cơ tới nay vị trí chủ nhân hậu cung vẫn để trống lại thêm chưa có con nối dõi, nói không chừng cũng thích long dương, Tây Tề dùng hoàng tử Liên Yên thông hôn cũng được. Nhưng hoàng đế Tây Tề lại không có nhiều hoàng tử, nghĩ tới nghĩ lui, luận thân phận, luận nhân phẩm, quốc cữu gia Cận Hải Đường là thích hợp nhất.”
Sắc mặt Trần Tra hơi đổi.
Hàn Trọng cầm một miếng hạch đào nhét vào miệng Tiểu Giang xong mới nói tiếp: “Hoàng đế Vân Thác của Bắc Tấn nghe nói là kẻ ăn lông ở lỗ lại giết người như ngóe, Cận Hải Đường trông dáng vẻ thư sinh mềm yếu như thế không biết rơi vào tay hắn sẽ có kết cục thế nào. Aizz, thật đáng thương mà.”
Trần Tra đứng phắt dậy, cũng không quay đầu lại đã xông thẳng ra ngoài.
Tiểu Giang thấy hắn vội vàng rời đi bèn hỏi: “Tra Tra làm sao vậy? Sắc mặt thấy không tốt lắm.”
Hàn Trọng cười khẽ: “Hắn dám để em đứng mũi chịu sào, muốn thoải mái không dễ thế đâu.”
Bóng đêm như mực, vầng trăng nơi chân trời cong cong tỏa sáng, những ngôi sao nho nhỏ bị lấn áp, thoắt ẩn thoắt hiện. Từ sân luyện công truyền đến tiếng gió thổi vù vù. Trên giá binh khí nơi mép sân bày mười tám loại binh khí, còn bên kia đặt hai cọc mộc nhân. Hai người thiếp thân giáo úy đứng trước binh khí hầu hạ. Một người trong đó trộm ngáp, ngửa đầu ngắm ánh trăng phía chân trời xong quay sang thì thầm với đồng bạn: “Gia mấy ngày nay trúng tà gì vậy? Với sức mạnh của gia tấn công Bắc Tấn chẳng phải thắng chắc rồi sao?”
Nhìn Trần Tra ở giữa sân điên cuồng luyện võ, trường thương như độc xà xuất động, nhảy múa trong gió. Dưới sắc trời lạnh căm mình trần diễn luyện, trên cánh tay từng bắp thịt của hắn hằn rõ cả dây gân.
Giáo úy không khỏi nhếch miệng: “Ta thấy sức mạnh của gia… Cứ như muốn đâm chết ai vậy? Ai chọc ngài ấy à?”
“Sợ là hỏa nhiệt lớn đấy.” Người kia cười cười nói nhỏ: “Từ khi đi đánh giặc vẫn nghẹn, quay về kinh lại bận bình định phụ tử Cao thị, chẳng có thì giờ tới Câu Lan phường vui vẻ, e là lửa đang hừng hực nha.”
Hai người đều là tâm phúc của Trần Tra, đều từng trông coi Cận Hải Đường, vừa nói đến Loan Châu là tự nhiên nghĩ tới chuyện Trần Tra tối tối ‘Thẩm vấn’ tù binh. Một người chớp chớp con mắt cười nói: “Đánh giặc nghẹn cái gì? Gia mỗi đêm đều miệt mài đến hừng đông, nóc trại cũng suýt thì bay mất!” Hai người một chớp mắt, một che miệng cười trộm, xong còn quay sang điên cuồng vuốt mông ngựa: “Tuyệt! Thương pháp của gia ngày càng tiến bộ.”
Luyện xong một bộ thương, hai người thấy Trần Tra đứng cau mày giữa sân, không lau mặt cũng không rút thương. Cả hai có điểm buồn bực, biết Trần Tra hay cười, cho dù ra trận chém giết vẻ mặt cũng không ngưng trọng như vậy. Hai người bèn tiến lên, cầm xiêm y phủ thêm cho hắn: “Gia lau mồ hôi rồi mặc đồ vào đã, cẩn thận không nhiễm phong hàn mất.”
Mồ hôi chạy dọc theo thái dương, Trần Tra mơ hồ thấy trước mắt hình ảnh một Cận Hải Đường đơn bạc đang tức giận mắng chửi. Thân thể ấm áp, làn da trơn mịn, khi động tình chân mày đuôi mắt đều toát ra phong vị hấp dẫn kẻ khác, dáng vẻ khi xin tha vừa đáng thương vừa đáng yêu, còn có cảnh y quay đầu thúc ngựa rời đi, càng lúc càng xa.
Trần Tra nghĩ thầm, y đối với hạ nhân và quân kỹ đều rất hòa ái, chẳng qua là có sự ngạo mạn của công tử thế gia và chút tri thức hơn người mà thôi. Thế nhưng lòng dạ y cũng rất tốt, trước lúc đi còn lo lắng ta thả y sẽ bị tội mất đầu… Bất quá mới bị ta trêu đùa vài ba lần đã muốn tự sát rồi, vừa yếu đuối lại kiêu ngạo nữa. Mà y cũng biết thức thời, cá nước thân mật rất hoà hợp. Với tính tình như y nếu rơi vào tay người tàn bạo chỉ e qua mấy ngày sẽ như như hoa hải đường sau cơn mưa.
Trước mắt Trần Tra hiện lên một bức tàn hoa, cành lá tiêu điều, đột nhiên hắn hét lớn: “Sớm biết tặng em cho kẻ khác hưởng thụ thì đã không thả em đi! Mẹ nó, người ông đây coi trọng quản chi quốc cữu hay quốc trượng, cứ khiêng về trước rồi nói sau!”
Trường thương trong tay hắn vẽ ra ba đóa thương hoa, hai tay lập tức vặn thương kéo thành một đường, mũi thương sáng loáng cắm sâu gần hai tấc vào cọc mộc nhân một bên, cán thương ánh bạc không ngừng lay động.
Thấy hắn nhấc chân bỏ chạy, hai giáo úy vội đuổi theo, quẹo cua rồi mới cảm thấy không đúng, hắn đang chạy tới nội viện của Bình vương, nhưng lúc này đã khuya lắm rồi!
Lò sưởi trong phòng ngủ tỏa nhiệt khí ấm áp, hai người đang nùng tình mật ý bị làm cho giật mình, Hàn Trọng giận dữ khiển trách: “Biến mau!”
Trần Tra điên cuồng gõ cửa như không nghe thấy: “Gia, là ta! Ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị, không mở cửa là ta xông vào đó!”
Hàn Trọng biết hắn có thể làm thật, luống cuống tay chân kéo khăn lụa lau qua cho Tiểu Giang.
Tiểu Giang gương mặt đỏ ửng tủm tỉm nhìn hắn, Hàn Trọng lại cúi người ngậm hôn đôi môi hồng hồng của y, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì hắn cũng phải đi, cứ để hắn ở ngoài đó ầm ĩ thêm một lúc.”
Còn muốn triền miên nhưng lại nghe thấy thanh âm nha hoàn trực đêm đang cản Trần Tra lại, sau đó vang lên tiếng cánh cửa đổ rầm trên đất, trong chớp mắt tiếng bước chân lẫn tiếng nói chuyện của Trần Tra đã tới trước giường, “Gia, thật sự có việc gấp, người nghe ta nói trước đã!” Trần Tra có gan đạp cửa nhưng không có gan vén màn.
Hàn Trọng tức sôi máu, kéo chăn phủ kín từ đầu đến chân Tiểu Giang, mặc xiêm y rồi phủ thêm áo choàng sau đó mới vén màn lộ đầu ra. Mắt hổ hung tợn trợn trừng Trần Tra: “Canh ba nửa đêm xông vào phòng ngủ của ta có chuyện gì, nói! Nếu không phải chuyện khẩn cấp, đã có trượng hình chờ ngươi, ra ngoài!”
Hàn Trọng xanh mặt dẫn hắn ra ngoại đường, đến khi ngồi xuống ghế dựa vẫn không kìm được tức giận. Mấy ngày nay ở trong cung bận đến chóng mặt, thật vất vả mới được về nhà ôm Tiểu Giang ngủ thì lại bị cái tên Trần Tra đáng giận này đến quấy rầy. Nha hoàn trực đêm dâng lên trà sữa ấm, vừa muốn đưa cho Trần Tra, Hàn Trọng lạnh giọng cản: “Không cần cho hắn.” Đoạn hắn quay đầu nạt nộ tên phá hoại kia: “Có chuyện gì nói mau!”
Trần Tra một mực tỏ ra ngay thẳng: “Gia đừng tức ta, ta đây cũng vì dân chúng Nam Việt thôi!” Hàn Trọng hừ lạnh một tiếng. Trần Tra lại nói tiếp: “Nam Việt vốn cùng Bắc Tấn và Tây Tề chung sống hòa thuận, từ khi Bắc Tấn hoàng đế Vân Thác đăng cơ mới bắt đầu năm chinh chiến liên miên. Giờ ta cứ trơ mắt nhìn gã với Tây Tề thông hôn, không cần phải nói, chính là muốn mượn trợ Tây Tề mưu đồ bất chính với Nam Việt. Nếu Vương gia không nghĩ đến chuyện tấn công Bắc Tấn thì chúng ta không thể để cho Bắc Tấn cùng Tây Tề liên thủ.”
Hàn Trọng tức giận gầm nhẹ: “Còn cần ngươi nói sao? Trẻ con ba tuổi cũng biết.”
Trần Tra kề sát sang hỏi: “Vương gia, nếu quan hệ giữa Tây Tề và chúng ta tốt hơn liệu ngài có thể thuyết phục trên dưới trong triều cùng Tây Tề ký kết minh ước trăm năm hòa hữu không?”
Hàn Trọng khinh thường liếc hắn: “Đừng ở đây giả thần giả quỷ, có chuyện thì nói thẳng ra.”
Trần Tra sờ sờ đầu cười nói: “Trước mắt chưa dám cam đoan, đầu tiên chính là ngài hãy cho Tiểu Giang theo ta đi Tây Tề.”
“Nằm mơ!” Hàn Trọng không chút khách khí đáp: “Trần Tra, ngươi đang suy nghĩ gì ta rất rõ, khi ký hạ quân lệnh rồi mang Tiểu Giang công thành, suýt nữa khiến em ấy bị… Lỗi đó ta còn chưa truy cứu, lần này cư nhiên lại muốn lôi Tiểu Giang xuống nước? Hừ, muốn người muốn ngựa tùy ngươi chọn lựa, nếu có bản lĩnh gặp được hoàng đế Tây Tề, ta có thể đáp ứng dỡ bỏ lệnh phong tỏa con đường buôn bán giữa Tây Tề với Nam Việt, cũng có thể trả lại hai đảo trên biển cho hắn ta.”
Hàn Trọng thấy Trần Tra vẫn ra vẻ chẳng hề để ý, tức giận quát: “Tân hoàng mới đăng cơ ngươi biết điều thì đừng giở trò gian trá cho ta.” Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn Trọng sợ Trần Tra muốn gây chuyện, nhưng không thể ngờ đêm trước ngày đăng cơ hoàng thượng đột nhiên lại mất tích.
Đám nội thị hầu hạ Hàn Vĩ không ai biết tân hoàng biến mất từ khi nào, chỉ tìm được phong thư đặt giữa long bào và mũ miện.
Trên phong thư đóng kín có ấn của Thái tử, Hàn Trọng mở thư, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ ngay ngắn:
Khi huynh đọc thư này thì đệ đã rời khỏi hoàng cung. Từ khi ban chiếu đăng cơ cho tới nay, đệ luôn trằn trọc mất ngủ, tự thấy vô lực gánh vác trọng trách giang sơn xã tắc. Đệ xưa nay chỉ ở trong bếp, mà dùng tài nấu nướng lại không thể trị quốc, đệ cũng không sợ người đời sau lên án, chỉ lo hại nước hại dân, dồn dân chúng sống vào cảnh sống khốn cùng. Vào lúc huynh cho hay phụ tử Cao Đồng âm mưu bức vua thoái vị, đệ đã hạ quyết tâm, Nam Việt giao cho huynh mới là tạo phúc cho dân chúng. Nơi cất giấu Ngọc tỷ, Hổ phù Tiểu Giang đều biết, đệ chỉ tiếc, hơn hai mươi năm sống trên đời mới quen được một người tri kỷ.
Hàn Trọng suy nghĩ một lát, trong lòng thầm nói, trên đời người thông minh nhất chính là Thái tử đệ đệ này!
“Hắn thật sự đi rồi sao? Nhưng hắn còn thiếu ta ba bữa cơm mà.” Tiểu Giang biết Hàn Vĩ không chào mà đi liền tỏ ra buồn bực.
Hàn Trọng dỗ y: “Đệ ấy đã nói thì nhất định sẽ làm cho em.”
“Nhưng huynh đi đâu tìm hắn?” Tiểu Giang nói xong không khỏi uể oải.
“Qua một, hai năm, có lẽ ở đâu đó sẽ có một tửu lâu làm ăn mới nổi lên, ai ai cũng biết đến tài nghệ của trù sư nơi đó, nói không chừng chính là đệ ấy cũng nên.” Hàn Trọng cười cười.
Thái tử mất tích, người lên ngôi hoàng đế đổi thành một hoàng tử nhỏ tuổi, Hàn Trọng liền bận đến không thở nổi, ai dè tại thời điểm hắn đang quay mòng mòng, Trần Tra và Tiểu Giang lại cùng mất tích.
Hàn Trọng đương nhiên biết bọn họ đi đâu, nhịn không được đập nát cả phòng khách, sau ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: “Trần Tra, nếu Tiểu Giang thiếu một cọng tóc bổn vương cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Lúc này, trên xe ngựa vội vàng trộm mang Tiểu Giang thẳng đến Tây Tề, Trần Tra hắt hơi liên tục.
Xe chạy liên tục cuối cùng cũng đưa họ tới ải Quan Trung. Trời đông giá rét đang dần trở mình sang ngày xuân ấm áp, phong thổ Tây Tề và Nam Việt có nhiều khác biệt, Tiểu Giang nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ. Hai người đi vào trà lâu lớn nhất thành Quan Trung. Trần Tra cười nói: “Nếu nói nơi hỗn tạp nhất, tin tức nhanh nhạy nhất thì không gì bằng trà lâu tửu quán. Chúng ta ở trong này nghe ngóng xem có tin gì mới không.” Ngồi còn chưa nóng chỗ Trần Tra chợt nghe thấy cách vách có người nhắc tới ba chữ ‘Quốc cữu gia’.
“… Hôn sự của quốc cữu gia thật đúng là môn đăng hộ đối, ha ha.”
“Đúng thế đúng thế, nghe nói là hoàng thượng tứ hôn, thiên kim của Đại Tư Mã. Thế nhưng nghe nói quốc cữu gia thích long dương, vốn là kẻ phong lưu có tiếng, trong nhà nuôi cả đống tiểu tư luyến đồng, bạn thơ bạn văn chen nhau phá cửa.”
“Đó là lúc trước thôi, nghe nói gần đây quốc cữu gia đã giải tán hết đám luyến đồng kia, một năm này chỉ ở trong nhà suy ngẫm về lỗi lầm của bản thân trước đây.”
“Thật sao? Chẳng phải vẫn bảo giang sơn dễ đổi ư. Nói không chừng là hoàng thượng đã sớm thông báo qua, vì chuyện hôn sự lần này nên mới bớt phóng túng lại.”
“Lại nghe đồn hoàng thượng muốn để y đi Bắc Tấn hòa thân, làm nam thê cho cái người man rợ bên kia, e là như thế nên mới bị doạ cho đổi tính.” Kẻ cùng bàn cười vang.
Trần Tra thấy bọn họ châm chọc Cận Hải Đường vốn định ra tay giáo huấn, nhưng nghe đến hai chữ ‘Thành thân’ thì ngây ngẩn cả người, lỗ tai càng thêm dựng thẳng, mơ hồ nghe nói cái gì đã nhận sính lễ, cái gì tháng sau sẽ bái đường thành thân.
Dù trà này có thơm thì Trần Tra cũng chẳng còn tâm tư để uống, ném mấy văn tiền xuống bàn xong liền túm cánh tay Tiểu Giang kéo đi. Tiểu Giang nhét nửa miếng mứt táo vào miệng, vội vàng bốc một vốc đậu phộng rang rồi chạy theo hắn.
Trần Tra không kịp đợi mật thám báo tin, hỏi thăm ông chủ quán trọ vị trí Cận gia, sau đó dùng một số tiền lớn mua mặt nạ da người cải trang cho mình và Tiểu Giang rồi mới xuất môn, qua hai ba góc cua tại sâu trong một hẻm nhỏ vắng vẻ mới tìm được toà nhà Cận Hải Đường đang ở. Hắn tiến lên gõ cửa, lát sau đại môn két két mở ra, đứng ở cửa là một tiểu đồng tuấn tú chừng mười ba mười bốn tuổi trong tay ôm một trái cầu mây, nó chớp đôi mắt to tròn với hai người họ: “Các ngươi là ai? Vì sao gọi cửa?”
Tiểu đồng này tuy nhỏ tuổi nhưng rất xinh xắn, Trần Tra bĩu môi nghĩ thầm, về sau trong phủ chỉ có thể dùng nha hoàn, tất cả tiểu tư trưởng thành sẽ xách gậy đuổi hết, hừ. Trong lòng bất mãn nhưng trên mặt lại ra vẻ hiền lành: “Bọn ta từ Nam Việt tới, giúp người mang lời nhắn cho Cận Hải Đường công tử.”
Tiểu đồng ngây thơ liền tin tưởng: “Vậy sao, để ta nói một tiếng với công tử.”
Trần Tra đang thầm đắc ý lại thấy từ trong sảnh lớn một lão ông râu tóc bạc trắng vội vàng chạy lại, khẽ nạt tiểu đồng: “Miên Nhi, sao lại tuỳ tiện mở cửa.”
Tiểu đồng tên Miên Nhi vội vàng giải thích: “Con ra ngoài nhặt cầu thì nghe thấy người này gõ cửa, không có tùy tiện mở, bọn họ bảo có lời nhắn gửi cho công tử.”
Ông lão xụ mặt hù doạ nó: “Công tử không phải đã nói rồi sao? Ngoại trừ người của trong phủ thì không được mở cửa cho ai khác, mau quay về nội viện đi, mấy đứa nếu không nghe lời lại chạy tới cửa phủ đá cầu nữa ta sẽ nói với quản sự, lần sau tái phạm liền phạt đánh năm mươi gậy.” Miên Nhi cũng không sợ hãi, nó làm mặt quỷ rồi vui vẻ chạy đi.
Ông lão nhìn Trần Tra và Tiểu Giang từ trên xuống dưới: “Đây là ngoại trạch, công tử nhà ta không ở đây.” Nói xong liền đóng cửa.
Trần Tra nóng nảy, vươn tay ngăn lại: “Khoan đã, khoan, ta biết Cận công tử ở trong trong đó…” Cánh cửa lớn vẫn nặng nề khép lại. Trần Tra đứng ngoài híp mắt ngẫm nghĩ, nhãn châu xoay động, hướng Tiểu Giang ý bảo trèo tường vào.
Tiểu Giang nhún mình nhảy lên đầu tường, vừa muốn kéo Trần Tra lên, đại môn ken két một tiếng lại mở ra, tiểu đồng xinh xắn lúc nãy đi ra nhìn xung quanh một vòng liền thấy Trần Tra đang định trèo lên đầu tường. Trần Tra ho nhẹ một tiếng, nhảy xuống đất, sắc mặt vẫn thong dong như cũ.
Tiểu đồng vẫy tay, cười tủm tỉm nói: “Hai người đi theo ta.” Ông lão vừa rồi cũng đứng đằng sau nó, sắc mặt có vẻ không vui.
Trong nội viện đặt một giả sơn, trên hành lang treo rất nhiều tranh vẽ tinh xảo dị thường. Theo đường đi các hoa đủ loại đua sắc, rạng rỡ tựa như gấm vóc, sau hàng rào trúc nuôi dưỡng khổng tước, hươu sao. Tiểu Giang thích thú mở to mắt, không nhịn được dừng chân vuốt ve đầu chú hươu con. Trần Tra sợ y ham chơi bị lạc liền nhanh tay lôi y đi theo. Dọc đường cây cỏ xanh ngắt một màu, bọn họ xuyên qua khoảnh sân nhỏ, lại đi qua cửa vòm, lát sau đã đứng đối diện với một bức tường gỗ chạm trổ đẹp mắt, từ đằng sau truyền đến tiếng cười trong vắt của thiếu niên.
Đá sỏi rải trên mặt đất được sắp xếp thành những hoa văn lạ mắt, trong viện có mấy cây đại thụ cao vút hai người ôm không xuể đang ngả bóng vào đầu tường cao cao, trên cành treo một chiếc xích đu xinh xắn, bọn tiểu tư đang xúm lại bên chiếc xích đu ấy. Tiểu Giang trong lòng thích lắm, thầm nghĩ sau khi về nhà nhất định phải nói Hàn Trọng làm một cái.
Xung quanh đại sảnh bày vô số chậu kỳ hoa dị thảo, dưới cửa sổ treo một lồng chim bằng vàng. Khung vàng khảm bảo thạch, bên trong là một con anh vũ lông trắng tuyền với chiếc mào lớn, trên một chân mang dây xích vàng nối liền cái chiếc khung. Tiểu Giang chưa từng thấy qua chim anh vũ nào lớn như thế, nhất thời muốn lại gần nhìn kỹ.
Đầu chim lắc lư trong chiếc khung sáng chói, xong lại nhoài mổ thức ăn trong lòng bàn tay người đứng bên ngoài. Ánh mắt Trần Tra từ lúc vừa vào sân liền dừng trên mình người nọ.
Tóc người nọ buộc bằng một dải lụa đen, ăn mặc tùy ý, bàn chân mềm mại mang một đôi guốc gỗ, trên thân chỉ khoác một chiếc áo mỏng, khuy nút hững hờ, gió xuân lướt nhẹ, thổi tung đai lưng mỏng manh buộc quanh vòng eo gầy yếu. Trần Tra ngắm nhìn thắt lưng nho nhỏ của y mà nuốt nước miếng ừng ực, thầm nghĩ, sao lại gầy như vậy, eo này e là một cánh tay đã ôm hết.
“Công tử, người truyền lời nhắn đã đến.” Miên Nhi đi trước dẫn đường liền chạy lên bẩm báo.
Đặt cái bát đựng thức ăn cho chim sang một bên, Cận Hải Đường chậm rãi quay người lại.
Trần Tra biết lúc này bản thân chắc hẳn phải cúi đầu tránh đi tầm mắt của y, thế nhưng ánh mắt làm sao cũng không rời đi được.
Làn da mặt và ngực sáng bóng như noãn ngọc, nếu hung hăng mút vào có thể lưu lại thật nhiều ấn ký; đôi môi củ ấu hồng hồng, lúc không cười cũng hơi cong cong, khi bị hôn thì lại đỏ tươi ướt át; đôi mắt xinh đẹp như trái nho nhỏ nhắn, lúc khóc sẽ phủ lên một màn hơi nước khiến người ta chấn động đến không thể thốt lên lời… Ánh mắt Trần Tra lướt nhanh qua gương mặt của y, liền đặt thần sắc cô đơn nhàn nhạt trên gương mặt Cận Hải Đường vào lòng.
Miên Nhi vẫy tay ý bảo hắn tiến lên nói chuyện, Trần Tra lấy lại bình tĩnh bước tới trước.
Cận Hải Đường mỉm cười gật đầu, ánh mắt linh động làm nụ cười càng thêm vài phần diễm lệ, khiến Trần Tra lòng đầy xáo động. Cận Hải Đường ngữ khí ôn hòa hỏi han: “Thứ cho tại hạ trí nhớ kém không nhận ra hai vị, không biết hai vị vượt ngàn dặm đường xa là thay người nào mang lời nhắn đến cho ta vậy?”
Sợ Cận Hải Đường nghe ra giọng nói, Trần Tra đè thấp thanh âm xuống: “Là Giang công tử sai bọn tiểu nhân đến gửi lời nhắn, nói sau khi từ biệt ở thành Loan Châu vẫn rất tưởng niệm ngài.” Hắn vừa nói vừa trộm dò xét sắc mặt Cận Hải Đường, thấy trong mắt y ánh lên tia cười, trên mặt lại tràn đầy vẻ cảm động vui mừng.
“Hóa ra là người đó. Y khoẻ chứ? Không biết hai vị là gì của y, vốn định mời y đến nhà làm khách nhưng lại nghe nói y mới được phong là Trường Tín hầu, chỉ sợ cả đời này cũng khó gặp lại.” Cận Hải Đường thở dài tiếc nuối.
Tiểu Giang thiếu chút nữa không kìm được tiến lên nói cho y biết: Hải Đường, ta chính là Tiểu Giang ta không có làm Trường Tín hầu gì cả, hóa ra ngươi nhớ ta như vậy, ta cũng rất nhớ ngươi, nhà ngươi chơi cũng vui lắm, ta muốn ở lại nha.
Tiểu Giang cảm động, nhưng Trần Tra trong lòng thì lại vô cùng căm phẫn. Lòng thầm nghĩ, cư nhiên y còn nhớ nhung Tiểu Giang, vừa nghe tên Tiểu Giang liền rạng rỡ hẳn lên, hừ, xem ra ta phải dốc toàn lực chấn chỉnh gia phong. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Giang công tử có món đồ muốn chúng ta chính tay giao cho ngài, không biết ở đây có nơi nào yên tĩnh hơn không?” Hắn nói xong quay đầu tìm Tiểu Giang lại phát hiện bên cạnh trống không, nghe thấy tiếng cười thì nhìn theo phía đó, lúc này mới biết người đang đứng trên xích du chơi đùa chính là Tiểu Giang nhà mình.
Tiểu Giang khom gối dùng sức, hai chân nhún lên, đu cao vượt qua chóp tường. Bọn tiểu tư vỗ tay ầm ầm, hò hét y cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa… Rơi xuống chỗ nghỉ tạm, Tiểu Giang cư nhiên lộ vẻ cười đắc ý với Trần Tra, quả thực khiến hắn tức méo mũi, trong lòng thầm mắng: Tiểu Giang ngu ngốc, chẳng phải nói gạt Cận Hải Đường đến nội đường rồi ra tay giữ chặt y, dẫn người nhảy vèo cái qua tường là ngon rồi, dứt khoát gọn gàng biết bao, bé ngốc đệ cư nhiên còn ở đây chơi đùa.
Cận Hải Đường bước xuống bậc thang, trên miệng khẽ cười: “Các người lặn lội đường xa vất vả rồi, uống chén trà giải khát trước đã, nơi này bàn chuyện không tiện, ngươi theo ta vào nội đường, ta sẽ cho tùy tùng lui xuống, có chuyện cần hỏi ngươi kỹ càng.” Trên người y phảng phất mùi hoa mai nhẹ nhàng, Trần Tra tham lam hít sâu vào, cả thần hồn đều điên đảo.
Cận Hải Đường một mặt mời Trần Tra vào trong, một mặt phân phó tiểu tư dâng trà. Trần Tra dùng sức cho Tiểu Giang vài cái ánh mắt ám chỉ, nhưng y mải chơi đến quên trời đất nên không nhìn thấy được, hắn lại bất đắc dĩ không thể cao giọng gọi y, đành phải theo Cận Hải Đường vào nội đường trước.
Nội đường bài trí tinh xảo, giá bên tường bày đầy sách vở, đỉnh ngọc thoang thoảng toả hương.
Trần Tra vừa vào đã trông thấy một người tiểu tư có vẻ quen mặt, nhìn kỹ thì đúng là Mãn Nhi mà Cận Hải Đường thường mang theo bên cạnh. Mãn Nhi kính cẩn dâng lên trà bánh, Cận Hải Đường nâng chung trà lên nói: “Trà bất quá tầm thường, nhưng điểm tâm lại là sở trường của đầu bếp phủ ta, ngươi trước uống chén trà rồi hãy nếm thử điểm tâm.”
Y mềm giọng nói xong, Trần Tra bưng lên chén uống ngay vài hớp, Mãn Nhi lại ân cần châm thêm nước trà. Trần Tra thấy Tiểu Giang sau một lúc lâu còn chưa tiến vào thì có chút sốt ruột, bèn bước ra bên ngoài nhìn một vòng. Cận Hải Đường cười nói: “Mấy đứa nhóc của ta trời sinh bướng bỉnh, hay thích ức hiếp người khác, không ngờ lại chơi với tiểu huynh đệ kia vui vẻ đến vậy.” Tạm dừng đôi chút, y hỏi: “Tiểu Giang khoẻ chứ? Tính ra đã gần một năm. Vài ngày trước ta gặp được một trò mới lạ, còn đang nghĩ y nhất định sẽ thích nhưng lại không có cách gửi tới tay y, nay ngươi tới vừa khéo, đi theo ta, ta đưa cho ngươi thứ này, rồi ngươi nói lại lời nhắn cho ta.”
Trần Tra vừa nghe y tâm tâm niệm niệm chỉ là muốn gặp Tiểu Giang, còn có món đồ muốn tặng cho Tiểu Giang thì nhịn không được cầm bánh ngọt nhét vào miệng hung hăng nhai.
Trên một bức tường gỗ chạm trổ, Cận Hải Đường nhẹ ấn xuống cuống hoa trên vách đá chạm nổi, cơ quan mở ra, một tấm vách ngầm lật mở, Cận Hải Đường nhẹ giọng dặn Trần Tra đuổi theo.
Trần Tra thấy căn phòng ấy thiết kế quả thật rất tinh xảo, không ai có thể tưởng tượng đằng sau bức tường cư nhiên còn có thêm một gian. Hắn vừa đi qua, tấm vách ngầm chậm rãi trở lại chỗ cũ. Cận Hải Đường thẳng lưng dừng trước thư án, Trần Tra vẫn chờ y lấy món đồ kia nhưng mãi không thấy y có động tác gì, ló đầu xem y đang làm cái gì, chỉ thấy Cận Hải Đường giơ lên một bàn tay, vươn một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay.
Đột nhiên, Trần Tra cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người mềm yếu vô lực, rầm một tiếng liền ngã quỵ trên mặt đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Quân Ghẹo Quốc Cữu
Chương 7
Chương 7