DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 160: Phiên ngoại 2: Phượng viêm thiên (phần 2)

Hồi thứ hai

Phỏng Vấn Người Trong Cuộc

P/s: Phiên ngoại này được tác giả viết khi hoàn quyển 3 nhé 😀

Cho tới hôm nay, Nam Phi ‘Hoặc’ Chủ đã ở cùng mọi người hơn hai tháng, ‘ba’ Hiểu Hiểu cũng đã viết được ba quyển rồi (Tuy là mỗi quyển chỉ 30c…) Sau đây, là phần phỏng vấn người trong cuộc, mở một cuộc khảo sát nho nhỏ giữa Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt, MC là ‘ba’ Hiểu Hiểu Hoan nghênh, vỗ tay.

Lăng Thần Vị Hiểu: “Chào mọi người, ta là Lăng Thần Vị Hiểu, chuyên về hậu cung văn, cho nên mọi người thường gọi ta là ‘Hiểu Cung’, đọc trại ra là ‘Tiểu Công’, tự nhận là phúc hắc công!”

Mỉm cười nhìn hai nam tử một đứng phải một đứng trái bên người mình, Hiểu Hiểu tiếp tục duy trì một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.

Mạc Tuyệt đứng bên phải quay đầu sang nhìn bên trái, Kha Phượng Viêm đứng trái quay đầu lại nhìn sang phía bên phải…

Lăng Thần Vị Hiểu: “Hai người không cảm thấy vậy sao?”

Kha Phượng Viêm: “Ngươi mà là công?”

Rõ ràng là đang chấp nhặt.

Mạc Tuyệt: “Aizz, Liên Nhi cũng có thể công ngươi!”

Lăng Thần Vị Hiểu vẫn giữ nụ cười, tuy là khóe miệng hơi giật giật.

Lăng Thần Vị Hiểu: “Tuyệt Nhi, cho ta ôm một cái…”

Còn không đợi Mạc Tuyệt kịp phản ứng, đã rơi vào một vòng tay. Kha Phượng Viêm ở cạnh bên cũng không nói gì, chỉ là thản nhiên liếc Hiểu Hiểu một cái, nhưng cái liếc mắt ấy cũng đã khiến Hiểu Hiểu ho khan mấy tiếng, buông Mạc Tuyệt ra.

Kha Phượng Viêm: “Còn không bắt đầu? Đừng lãng phí thời gian của ta!”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Vậy cuộc phỏng vấn hôm nay chính thức bắt đầu. Câu thứ nhất: Có thấy bất mãn với tình tiết xuất hiện trong truyện không?”

Mạc Tuyệt: “Cũng được! Nhưng sao cứ luôn ngược ta?”

Ánh mắt ai oán của mỹ nhân đúng là khác biệt, Hiểu Hiểu đau lòng, đưa tay sờ sờ hai má non mềm.

Lăng Thần Vị Hiểu: “Tuyệt Nhi ngoan, sớm muộn gì ta cũng cho con ngược lại nó!”

Mạc Tuyệt: “Sớm muộn là bao lâu?”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Chuyện này… Ha ha, Phượng Viêm, con bất mãn chuyện gì?”

Rõ ràng là lái sang chuyện khác.

Kha Phượng Viêm: “Cảnh diễn của ta quá ít!”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Nhưng con đã là vai chính rồi nha, mỗi lần có nguy hiểm đều là con anh hùng cứu mỹ nhân!”

Trong giọng Kha Phượng Viêm có lẫn chút khinh thường: “Bằng không ngươi muốn cho ai tới?”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Ta tới!”

Kha Phượng Viêm: “Ngươi dám!”

Hai người đang trừng nhau…

Bỗng nhiên Lăng Vị Hiểu cười gian: “Mi chờ bị ngược đi!”

Kha Phượng Viêm: “…Phải không?”

Có thứ gì đó sáng sáng, lập lòe trong tay Kha Phượng Viêm khiến Lăng Thần Vị Hiểu run lên một chút.

Lăng Thần Vị Hiểu: “Con không biết mỗi lần con xuất hiện đều rất là nam nhân hay sao?”

Kha Phượng Viêm: “Ta vốn là nam nhân!”

Lăng Thần Vị Hiểu (bĩu môi): “Câu hỏi kế tiếp: Có muốn thay đổi gì trong truyện không?”

Kha Phượng Viêm (nhíu mày): “Ngươi có thể đừng sắp xếp nhiều người dòm ngó Tuyệt Nhi vậy không?”

Mạc Tuyệt: “Cũng không nhiều lắm!”

Kha Phượng Viêm: “Chúc Liên, An phi, Ương Thương, như vậy còn chưa đủ nhiều à?”

Lăng Thần Vị Hiểu (lấy sổ ghi chép ra): “Ương Thương đã bị ngươi bức tử, Chúc Liên cũng bị ngươi dâng cho người ta, An phi cũng không có ngày lành!”

Kha Phượng Viêm: “Ương Thương là do Ngụy Ly giết, Chúc Liên là Kỳ Cảnh muốn, còn An phi, nàng ta còn đang ở trong cung kia kìa!”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Đúng là dọn dẹp sạch sẽ thật!”

Vừa dứt lời, Lăng Thần Vị Hiểu lập tức cảm giác được một luồng sát khí! Vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh, Lăng Thần Vị Hiểu liếc xung quanh tìm kiếm nơi nguồn sát khí phát ra, hình như là Kha Phượng Viêm…

Mạc Tuyệt: “Mau hỏi tiếp đi, ta thấy mệt rồi!”

Nghe mỹ nhân nói mệt, Lăng Thần Vị Hiểu lập tức vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân, vẻ mặt thân thiết (*** tà?) nói: “Sẽ xong ngay đây! Câu thứ ba: Hai người có cảm tưởng gì về việc Kha Phượng Viêm mất trí nhớ!”

Kha Phượng Viêm: “Ngươi đúng là thiếu ăn đòn!”

Lăng Thần Vị Hiểu (chỉ mặt Kha Phượng Viêm, phẫn nộ): “Mi có biết cái giá của việc mắng ba không?”

Kha Phượng Viêm (trên mặt là vẻ khinh thường không hề che giấu): “Ba? Ngươi à?”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Hừ!”

Mạc Tuyệt: “Hiểu Hiểu, ngươi… Aizz!”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Hai người đang nghi ngờ năng lực của ta?”

Kha Phượng Viêm (buồn cười): “Chà, ngươi còn biết nha!”

Lăng Thần Vị Hiểu: “…”

Mạc Tuyệt (bất đắc dĩ): “…Aizz!”

Lăng Thần Vị Hiểu (lại lái sang chuyện khác): “Tuyệt Nhi, con mau nói cảm tưởng của con về chuyện Kha Phượng Viêm bị mất trí đi!”

Mạc Tuyệt: “Mới đầu rất thống khổ, nhưng về sau thấy hắn dùng thân phận mới yêu ta, cảm giác cũng không tệ. Tuy nhiên, ta vẫn mong hắn có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ!”

Lăng Thần Vị Hiểu: “Tuyệt Nhi yên tâm, ba sẽ không bạc đãi con!”

Kha Phượng Viêm: “Hừ!”

Lăng Thần Vị Hiểu: (cười gian, hừ, để xem Kha Phượng Viêm còn hung hăng được bao lâu): “Câu hỏi cuối cùng của ngày hôm nay: Mạc Tuyệt từng công Phượng Viêm chưa?”

Nhưng sự thật lại có chút không giống với trong tưởng tượng, Kha Phượng Viêm thì đắc ý, còn Mạc Tuyệt thì xấu hổ và giận dữ.

Kha Phượng Viêm: “Ta và Mạc Tuyệt phân công rất rõ ràng, những chuyện tiêu hao thể lực đó nên để ta làm là được rồi!”

Mạc Tuyệt (đỏ mặt): “Ta về trước!”

Mạc Tuyệt mỹ nhân phất tay áo bỏ đi, theo sau là vẻ mặt thỏa mãn của Kha Phượng Viêm và Lăng Thần Vị Hiểu nghiến răng nghiến lợi nằm đơ trên bàn.

Cuộc phỏng vấn hôm nay tạm kết thúc ở đây, còn nhiều cuộc phỏng vấn khác đang chờ.

Đọc truyện chữ Full