Sơn Trúc tự biết mình lỡ lời, nhưng hắn cũng không có thời gian chán nản mà túm áo Hoàng Huỳnh, kề sát gương mặt anh tuấn, nói: “Ta thấy Hoàng tướng quân cũng chỉ đến thế mà thôi, ngươi thừa biết công tử nhà ta sẽ bị người hại chết, lại vì một câu nói lỡ của một hạ nhân như ta mà thấy chết không cứu, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Sơn Trúc giận đến mặt đỏ bừng, hắn quát một hơi xong thì há miệng thở dốc, hơi nóng phả lên mặt Hoàng Huỳnh. Hoàng Huỳnh nhìn hắn, vừa nãy còn sợ run lên giờ lại cả gan như vậy đúng là rất thú vị.
Thế là một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, tia sáng nơi khóe mắt ấy khiến Sơn Trúc rùng mình, cảnh giác, sợ hắn ta mất hứng sẽ cho mình một chưởng.
Đương nhiên là Hoàng Huỳnh sẽ không đánh Sơn Trúc, hắn ta nói với Chúc Liên: “Điện hạ, chuyện này không phải không thể thương lượng, tuy nhiên… ta thấy người hầu của điện hạ rất thú vị, không biết điện hạ có thể từ bỏ sở ái hay không?”
Chúc Liên không ngờ Hoàng Huỳnh sẽ đưa ra yêu cầu này, với y mà nói Sơn Trúc đã không còn là một người hầu đơn giản như vậy, hắn như là đệ đệ của y, người thân của y.
Chúc Liên phiền não, xem ra không thể dựa vào Hoàng Huỳnh được rồi, như vậy, y sẽ nghĩ cách khác. Đi tới trước mặt Sơn Trúc đỡ hắn dậy, y cũng không có ý giận Hoàng Huỳnh, vì dù sao cũng là do y cầu xin người ta. Nếu như trước đây y chịu nghe lời Mạc Tuyệt dạy, chịu khó lui tới với hắn ta nhiều hơn một chút, thì giờ đã không lâm vào cảnh khó xử thế này.
“Hoàng tướng quân, tuy là Chúc Liên đang gặp khó khăn, nhưng cũng không tới mức phải bán đệ đệ của mình!”
Trong nhất thời Sơn Trúc cũng không thể tiêu hóa được điều kiện của Hoàng Huỳnh, hắn đứng dậy, đầu vẫn còn suy nghĩ ý tứ trong câu nói của đối phương.
Thấy hai người họ định rời khỏi, Hoàng Huỳnh lập tức ngăn lại.
“Dường như điện hạ đã hiểu lầm!” Hoàng Huỳnh đẩy hai người ngồi xuống, nhìn Chúc Liên: “Không phải ta muốn chiếm lấy hắn, chẳng qua, ta muốn hắn hầu hạ ta một thời gian thôi!”
“Hoàng tướng quân!” Chúc Liên giận đỏ mặt: “Ta vốn nghĩ Hoàng tướng quân cương trực công chính, thì ra cũng là như vậy, thừa nước đục thả câu!”
Nghe Chúc Liên nói, Hoàng Huỳnh có chút bất mãn. Nhưng vào lúc này, Sơn Trúc lại nắm chặt tay Chúc Liên, cho y một ánh mắt trấn an, rồi rời tầm mắt sang nhìn Hoàng Huỳnh.
“Không biết Hoàng tướng quân muốn tiểu nhân hầu hạ bao lâu?”
“Đến lúc ta cho rằng ngươi có thể đi mới thôi!”
“Ngươi…” Sơn Trúc cắn chặt răng: “Ba ngày, ta sẽ hầu hạ Hoàng tướng quân ba ngày, công tử nhà ta không thể không có người bên cạnh, hơn nữa hiện giờ trong cung còn đang đầy rẫy nguy cơ, tướng quân phải bảo vệ công tử!”
“Ngươi đang mặc cả với ta?” Hoàng Huỳnh không nổi giận, mà nâng cằm Sơn Trúc lên.
Chúc Liên kéo Sơn Trúc qua, nói: “Theo ta về!”
Sơn Trúc đứng yên không nhúc nhích, nhìn Hoàng Huỳnh: “Tướng quân sẽ có bao nhiêu hứng thú với một hạ nhân, chẳng lẽ ba ngày còn chưa đủ để người ngán tiểu nhân hay sao?”
Bị những lời của Sơn Trúc chọc cười, Hoàng Huỳnh càng cảm thấy người này rất thú vị: “Vậy cứ tính ba ngày trước, chờ sau khi điện hạ vượt qua kiếp này, ngươi sẽ phải cố mà bồi thường cho ta!”
“Sơn Trúc, theo ta về!” Chúc Liên giận đỏ mắt, trước đây do y nhu nhược cho nên mới để Kỳ Cảnh ngược đãi Sơn Trúc, giờ y nhất quyết không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa.
“Vậy phiền tướng quân phái người đưa điện hạ an toàn hồi cung, đồng thời cũng phải cam đoan trong ba ngày tới điện hạ an toàn!” Dường như đã quyết tâm, Sơn Trúc không hề quay qua nhìn Chúc Liên, dáng vẻ đoạn tuyệt ấy rơi vào mắt Hoàng Huỳnh lại giống như đang lao tới pháp trường.
Hoàng Huỳnh nhíu mày, nhìn Chúc Liên đang lo lắng đứng một bên: “Ngươi nên nói với điện hạ trước đi, ta thấy điện hạ không muốn cho ngươi ở lại đâu!”
Nói xong câu đó, Hoàng Huỳnh đi nhanh ra ngoài, cho hai người họ một không gian riêng.
‘Bốp’ một tiếng, Chúc Liên cho Sơn Trúc một bạt tai: “Rốt cuộc thì ngươi có theo ta về không?”
Sơn Trúc ôm nửa bên mặt, ủy khuất nhìn Chúc Liên: “Công tử, người đành lòng đánh Sơn Trúc sao?”
“Ngươi có biết Hoàng Huỳnh có sở thích kỳ quái gì không mà đã nhận lời? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa?” Càng ngày, y càng cảm thấy hôm nay tới tìm Hoàng Huỳnh là một quyết định sai lầm.
Nhưng Sơn Trúc lại không để ý, cọ cọ trán mình vào trán Chúc Liên, giống như đang làm nũng: “Hoàng Huỳnh nhìn cũng khá lắm, trông cũng không giống người có sở thích kỳ quái gì, công tử yên tâm đi, ba ngày sau chúng ta sẽ an toàn!”
“Ngươi muốn chọc ta tức chết à?”
Thấy y thật sự tức giận, Sơn Trúc tiếp tục cọ cọ người y: “Mấy năm qua ta theo công tử, có sóng gió gì chưa từng trải qua? Lúc ở Kha triều có Mạc công tử che chở cho người, hậu cung hiểm ác, nhưng chúng ta cũng đã học được cách tự bảo vệ mình. Khi đó công tử còn nhỏ, vừa sợ hãi vừa tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng hôm nay người trưởng thành rồi, lại còn nổi cáu với ta, đúng là hiếm thấy thật!”
Dứt lời hắn còn dùng cái mũi nhỏ của mình cọ cọ lên chiếc mũi tinh tế của Chúc Liên: “Lúc công tử nhu thuận là hấp dẫn nhất!”
Những lời đó khiến mắt Chúc Liên đỏ lên, nhiều năm ngụy trang, y phải chịu bao nhiêu vất vả e là chỉ có mình Sơn Trúc biết.
“Trước mặt Kỳ bệ hạ, công tử ngoan ngoãn như một con mèo con, Kỳ bệ hạ rất thương người. Lần này nếu chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa thì tốt, còn không thì phải cố kéo dài tới lúc bệ hạ về, như vậy, trước đó công tử nhất định phải bình an!”
Sơn Trúc rất nghiêm túc, nhìn Chúc Liên bằng ánh mắt kiên định: “Công tử có từng nghĩ tới, nếu như người có chuyện, ta sẽ bình yên?”
Chúc Liên ngây ra, vừa rồi do y quá kích động cho nên vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.
“Cho nên, ta chỉ hầu hạ Hoàng Huỳnh ba ngày thôi, nhưng ba ngày này lại có thể đổi được tính mạng của chúng ta, Sơn Trúc thấy đáng lắm!”
Kế đó, Hoàng Huỳnh liền phái người đưa Chúc Liên về cung, còn Sơn Trúc thì ở lại.
Thấy Chúc Liên đi, trong mắt Sơn Trúc đều là lo lắng. Hoàng Huỳnh đặt tay lên hai vai hắn, kéo hắn xoay qua đối diện với mình. Do ngày ngày đều cầm binh khí nên đôi tay đã chai sạn, chạm vào đôi gò má non mịn.
“Từng có nam nhân chưa?” Hoàng Huỳnh cũng không biết sao mình lại hỏi như vậy, nhưng khi hắn thấy Sơn Trúc che chở cho Chúc Liên, hắn đã muốn hỏi.
Nơi bị vuốt ve hơi nóng lên, dù Sơn Trúc từng trải qua chuyện đó, nhưng khi đó là do Kỳ Cảnh muốn tra tấn hắn, cho nên vẫn chưa từng được hưởng thụ cảm giác vuốt ve như vậy.
Sơn Trúc không biết Hoàng Huỳnh muốn đáp án thế nào, cho nên không đáp. Dường như Hoàng Huỳnh cũng không cần đáp án, hắn đưa tay lên cổ Sơn Trúc, kéo Sơn Trúc qua, bế lên.
“A!” Sơn Trúc hô to một tiếng rồi ôm chặt cổ Hoàng Huỳnh, hắn không ngờ là mình lại bị ôm.
Bên khóe môi Hoàng Huỳnh câu lên nụ cười như đã thực hiện thành công: “Sao vậy? Chưa từng được ôm à?”
Sơn Trúc cắn cắn môi: “Ta đều ôm cô nương nha!”
“Hử? Vậy à?” Tất nhiên là Hoàng Huỳnh không tin, lại còn nhìn xuống phía dưới của Sơn Trúc.
Cái nhìn này hoàn toàn chọc giận ai đó, bất kể là ai, chỉ cần là nam nhân mà bị nghi ngờ nơi đó đều sẽ phẫn nộ, nhưng hắn còn chưa kịp nổi điên lên, lại nghe Hoàng Huỳnh hỏi.
“Không phải người theo hầu hạ nam phi Kha triều đều là thái giám sao?”
Sơn Trúc im lặng, hầu hạ cho nam phi đương nhiên là thái giám, chỉ có thị vệ bên người mới không phải. Nhưng do lúc mới đầu Mạc Tuyệt không đành để hắn làm thái giám, cho nên đã che giấu, về sau lúc hắn tới Kỳ triều, Kỳ Cảnh cũng không gây khó dễ cho hắn về phương diện này. Cái đêm thị tẩm đó, hắn cứ ngỡ là hôm sau hắn nhất định sẽ bị giải đi tịnh thân…
“Tất nhiên là không phải, ta vốn là thị vệ bên cạnh công tử, cho nên mới không có tịnh thân!”
Bấy giờ Hoàng Huỳnh lại càng thấy lạ: “Ngươi biết võ công?”
Sơn Trúc đỏ mặt, trừng hắn: “Ai nói thị vệ phải biết võ công? Thị vệ chỉ cần bảo vệ cho công tử là được!”
“Ngươi sẽ bảo vệ hắn thế nào?” Mới đó đã đi tới phòng ngủ, Hoàng Huỳnh đặt hắn xuống giường, ngồi xuống cạnh bên, như nghiền ngẫm.
Sơn Trúc lập tức rống to: “Dùng hết khả năng của ta bảo vệ công tử!”
Hoàng Huỳnh gục xuống cổ hắn hít mấy hơi rồi vươn lưỡi ra liếm khẽ: “Ngay cả thân thể?”
Sơn Trúc run lên, chịu đựng hơi thở nóng rực phun vào cổ mình: “Đúng vậy!”
Hoàng Huỳnh chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười: “Vậy ngươi hãy dùng hết những gì mà ngươi có cho ta xem, xem ngươi sẽ bảo vệ điện hạ thế nào!”
Sơn Trúc đẩy Hoàng Huỳnh ra, híu sâu một hơi, sau đó từ từ cởi cúc áo của mình. Ba ngày, chỉ cần chịu đựng ba ngày là được. Bất chợt, hắn nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.
“Hôm nay có thể tính là một ngày?” Cái này cần phải hỏi cho rõ nha.
Đúng là vật nhỏ tính toán chi li! Hoàng Huỳnh cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại nhìn như không có gì: “Tính!”
Sơn Trúc thở phào một hơi, cởi áo ngoài ra. Hoàng Huỳnh cũng không vội, mà ngồi trên giường xem từng động tác của Sơn Trúc.
Thấy Hoàng Huỳnh nhìn mình chằm chằm, Sơn Trúc lóng ngóng tay chân, mặt đỏ bừng. Thấy hắn như vậy, Hoàng Huỳnh biết ngay là hắn không có kinh nghiệm, chẳng hiểu tại sao, mỗi khi nghĩ tới đó hắn ta lại thấy khoái trá vô cùng.
Cởi xong quần áo, để lộ khung ngực gầy yếu. Phải mất một hồi lâu Sơn Trúc mới buông đôi tay đang túm quần áo che ngực mình ra.
Hoàng Huỳnh cũng không khách sáo nữa, sờ soạng lên khung ngực mê người: “Quả nhiên là thân mình sống sung sướng, coi bộ, điện hạ cũng nuôi ngươi khá lắm!”
Sống sung sướng sao? Sơn Trúc quay mặt đi, không dám nhìn người nọ.
Hoàng Huỳnh cũng không làm khó nữa, mà nâng mặt hắn lên, hôn xuống. Tự dưng bị hôn bất ngờ, Sơn Trúc vung tay giãy giụa, ngay cả chuyện hứa sẽ hầu hạ Hoàng Huỳnh ba ngày cũng quên mất.
Ở trong mắt Hoàng Huỳnh, chút giãy giụa đó của Sơn Trúc chẳng là gì, hắn ta kéo Sơn Trúc qua, đè lên lên người Sơn Trúc. Sơn Trúc bị đặt dưới thân người nọ không thể nhúc nhích, cảm thấy sợ hãi vô cùng, hắn mở to đôi mắt ra nhìn người sắp sửa càn rỡ trên người mình, hy vọng tìm ra cách gì đó để hắn ta tỉnh táo lại.
Hoàng Huỳnh nhìn thấy vẻ cầu xin trong mắt Sơn Trúc, nhưng hiện tại hắn ta không thể nhân từ với Sơn Trúc được, bởi vì nơi nào đó của hắn đang rất khát vọng vật nhỏ này.
“Ngoan, ta sẽ yêu thương ngươi!” Hoàng Huỳnh ngẩn đầu lên nhìn Sơn Trúc, đó không phải là cưỡng ép mà là dịu dàng, ôn hòa, giống như đang trấn an người yêu của mình.
“Ưm…” Sơn Trúc than nhẹ một tiếng, nghênh đón một nụ hôn sâu.
Một đêm này, Hoàng Huỳnh rất dịu dàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 147: Dâng tặng sơn trúc
Chương 147: Dâng tặng sơn trúc