Kha triều.
Mấy ngày qua lo chuyện phê duyệt tấu chương, Kha Phượng Viêm không ăn không ngủ, Lưu Đan ở bên cạnh vô cùng sốt ruột. Khi hắn khuyên Kha Phượng Viêm ăn uống nghỉ ngơi tới lần thứ chín, Kha Phượng Viêm ngẩng đầu lên, nói với hắn: “Lưu Đan, ngươi về tẩm cung đi, không có trẫm triệu kiến, không được tới!”
Những lời này không thể nghi ngờ chính là nói đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa.
Cho dù có ủy khuất nhưng Lưu Đan cũng không thể nói gì, đành phải chắp tay, lui ra ngoài. Kha Phượng Viêm là chân long thiên tử, có thần linh bảo hộ, nhưng e là cũng không thể chịu được cảnh không ăn không ngủ mãi như thế.
Lúc ra khỏi điện, hắn nhìn thấy Phương Tự, thì ra nhiều ngày qua Phương Tự cũng thường xuất hiện ở trước cửa đại điện. Thật ra cũng không riêng gì Phương Tự, còn có rất nhiều nữ phi cũng thường xuyên tới đây, chẳng qua là đã bị Lưu Đan chặn lại. Đám phi tử đó vừa hay tin Hoàng quý quân bỏ đi liền sôi nổi tích cực tranh sủng.
“Thần vấn an điện hạ!” Phương Tự hành sự cẩn thận, lễ tiết chưa hề thiếu.
“Phương Tự không cần đa lễ, hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, ngươi vào phải hầu hạ thật cẩn thận đấy!” Đổi thành người này thử xem, biết đâu chừng có thể khuyên hoàng thượng dùng thiện.
Phương Tự vui mừng, cầm hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị tốt đi vào trong điện.
Trong thư phòng trang nghiêm giờ lại càng phủ đầy hơi thở nặng nề, Phương Tự vừa bước vào đã cảm thấy cả người khẩn trương hẳn. Hắn đứng ở cửa, đặt hộp đựng thức ăn xuống đất, quỳ xuống hành lễ.
“Thần Phương Tự, tham kiến hoàng thượng!”
Kha Phượng Viêm biết có người bước vào, nhưng còn không đợi hắn phát hỏa đã nghe thấy tiếng của Phượng Tự.
Phương Tự? Hắn ta tới đây làm gì?
Kha Phượng Viêm nhíu mày, khẽ ‘Ừ’ một tiếng xem như đáp.
Phương Tự vẫn giữ nguyên tư thế, đứng thì không được mà quỳ thì cũng không xong, hắn không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng, đành phải lẳng lặng quỳ ở đó.
Tiểu Đông Tử đứng hầu hạ một bên liếc nhìn sắc mặt Kha Phượng Viêm, lại nhìn hộp đựng thức ăn bên cạnh Phương Tự, nói khẽ: “Bệ hạ, Phương quý ngự đã quỳ lâu rồi!”
Kha Phượng Viêm ngẩng đầu khỏi đống tấu chương, liếc nhìn Phương Tự đang quỳ trên đất.
“Ngươi tới có chuyện gì?”
Trong thư phòng trống rỗng, câu nói của Kha Phượng Viêm vang lên lại càng khiến người nghe thêm khẩn trương.
Phương Tự siết chặt nắm tay, đáp: “Thần, thần mang tới một ít điểm tâm, muốn dâng cho hoàng thượng nếm thử!”
Chắc lại là chuyện tốt của Lưu Đan rồi! Kha Phượng Viêm thầm thở dài trong bụng. Đã nhiều ngày rồi hắn không có bữa cơm nào vừa miệng, nỗi lo của Lưu Đan hắn cũng để vào trong mắt, nhưng hắn cũng hết cách rồi, hắn chẳng muốn ăn gì cả. Xem ra, nếu hôm nay hắn không ăn chút gì, không biết lát nữa lại có phi tử nào tới đây nữa.
“Trình lên đây!”
Vừa nghe Kha Phượng Viêm bảo mình dâng điểm tâm lên, tim của Phương Tự như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hắn kích động lên tiếng: “Dạ!”
Mở nắp ra, mùi hương lan tỏa. Phương Tự đứng bên ngoài đã lâu, điểm tâm sắp nguội, nhưng hương thơm vẫn không thể chê vào đâu được.
Kha Phượng Viêm cầm một miếng điểm tâm thật tinh xảo lên, cho vào miệng, nuốt xuống.
“Khá lắm!” Hắn khen một tiếng.
Phương Tự thở phào một hơi, cười đáp: “Hợp khẩu vị hoàng thượng là tốt rồi!”
Bấy giờ Kha Phượng Viêm mới nhìn rõ Phượng Tự, lần trước, lúc hắn hôn mê, chính người này đã chăm sóc cho hắn, Tuyệt Nhi còn thăng cho hắn ta làm Quý ngự.
Bao ngày qua Kha Phượng Viêm không dám nghĩ tới Mạc Tuyệt, hắn vẫn luôn vùi đầu vào quốc sự, để bản thân vô cùng bận rộn, không có thời gian suy nghĩ lung tưng. Hơn nữa, trong thời loạn thế, không cho phép hắn xao lãng tinh thần.
“Hoàng thượng vất vả lo chuyện quốc sự, phải nghỉ ngơi thật tốt. Nếu hoàng thượng sinh bệnh, vạn dân trong thiên hạ này phải tính sao đây?” Phương Tự cẩn thận nói.
“Ngươi dám nói ra những lời này? Đến cả Lưu Đan cũng chưa dám nói như vậy với trẫm bao giờ!” Câu nói ấy không nghe ra được hỉ nộ của Kha Phượng Viêm.
“Thần sợ hãi!” Phương Tự vội vàng cúi đầu, nói tiếp: “Giờ Hoàng quý quân không ở trong cung…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Kha Phượng Viêm đã vung tay hất hộp điểm tâm xuống đất, khiến Phương Tự kinh hoảng, quỳ phịch xuống.
“Thần biết tội!”
“Ngươi đã phạm tội gì?” Giọng của Kha Phượng Viêm lạnh dần.
Phương Tự lập tức ngẫm lại xem vừa rồi mình đã nói gì, chẳng lẽ là không nên nhắc tới Hoàng quý quân?
“Thần không nên nhắc tới Hoàng quý quân điện hạ…”
“Hừ!” Kha Phương Viêm bực bội, để Mạc Tuyệt đi, từ đó tới giờ hắn chưa bao giờ cam lòng, hôm nay lại nghe một nam phi đề cập tới, cơn giận trong lòng hắn lập tức bừng lên.
“Hoàng thượng thứ tội, thần… thần biết tội!” Phương Tự thấy Kha Phượng Viêm lặng im không nói, vội vàng xin tha.
Kha Phượng Viêm nâng cằm hắn lên thật thô lỗ: “Ngươi biết tới đây tranh sủng, chẳng lẽ không biết cái gì nên nói hay không sao?”
Trong mắt Phương Tự đã đầy nước mắt, cắn chặt môi dưới, không nói câu nào.
Hắn càng như vậy, cơn giận của Kha Phượng Viêm lại càng lớn: “Ngươi có tin là trẫm biếm ngươi vào lãnh cung hay không?”
Lúc nghe thấy hai từ lãnh cung, dòng lệ trong mắt Phương Tự rơi xuống, rơi vào tay Kha Phượng Viêm, dường như còn mang theo hơi ấm.
“Thần biết rõ là thần không nên nhắc tới ba chữ Hoàng quý quân, nhưng mà, sở dĩ thần dám mạo hiểm chọc giận long nhan như vậy là vì thần biết, hoàng thượng không phải là của một người mà là hoàng thượng, là thiên hạ của muôn dân!”
Hắn là hoàng thượng, là thiên hạ của muôn dân, chứ không phải hoàng thượng của một người.
Kha Phượng Viêm buông cằm Phương Tự ra, sắc mặt hơi dịu xuống: “Nói tiếp đi!”
Nước mắt Phương Tự cũng đã ngừng rơi, tiếp lời: “Giờ thiên hạ đang đại loạn, các quốc gia không một chút lơi lỏng, Kỳ triều lại còn dòm ngó các nước phụ thuộc triều ta như hổ rình mồi. Nếu lúc này hoàng thượng phân tâm, người gánh tai ương chính là lê dân bách tính!”
Phương Tự thấy sắc mặt Kha Phương Viêm đã bình ổn lại, lập tức nói tiếp: “Hoàng thượng, người là minh quân, giờ vì chuyện của Hoàng quý quân mà cả hậu cung ồn ào huyên náo, nếu người không ra mặt, chỉ sợ hậu cung lại xảy ra một trận huyết vũ tinh phong!”
Lời này là đang ám chỉ hậu cung lại bắt đầu tranh sủng.
“Trong hậu cung đang truyền cái gì?” Kha Phượng Viêm cảm thấy có chút mệt mỏi.
Phượng Tự hạ mi, bình thản đáp: “Thần không dám nói, hoàng thượng có thể tùy tiện hỏi cung nữ, thái giám!”
“Trẫm là minh quân? Ha ha ha!” Kha Phương Viêm lau khóe mắt, nở nụ cười.
Phương Tự ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Đúng vậy! Hoàng thượng, người là minh quân, nếu không thần cũng không dám ở đây nói ra những lời tâm huyết!”
Trước đây hắn rất xem thường Phương Tự, dù từng sủng hạnh qua vài lần, nhưng mỗi lần lại không hề đối xử dịu dàng. Kha Phượng Viêm nhìn người nọ, phất phất tay: “Đứng lên đi, tới đây xoa bóp cho trẫm!”
“Dạ!”
Phương Tự biết mình đã không sao, lập tức đứng dậy xoa thái dương cho Kha Phượng Viêm. Do mấy ngày qua mệt mỏi, cơn buồn ngủ cũng lập tức kéo tới.
“Hoàng thượng, người lên giường nghỉ tạm một chút đi?”
Kha Phượng Viêm mở mắt ra, nằm xuống nhuyễn tháp ở phía sau, Phương Tự vẫn ngồi cạnh bên xoa bóp cho hắn. Tiểu Đông Tử liếc đám cung nữ thái giám xung quanh một cái, mọi người đều lui ra ngoài.
“Giờ không còn ai, ngươi có thể nói cho trẫm biết trong hậu cung đã truyền gì không?” Kha Phượng Viêm nhắm hai mắt lại, hỏi.
Phương Tự ngẫm một chút, đáp: “Vậy mong hoàng thượng thứ tội cho thần trước!”
Kha Phượng Viêm bị những lời của hắn chọc cười, nói: “Được, trẫm cho ngươi vô tội!”
Bấy giờ Phương Tự mới yên tâm nói tiếp: “Trong hậu cung truyền rằng lúc hoàng thượng mất đi tình yêu, cũng là lúc phải tranh sủng!”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có, hoàng thượng yêu Hoàng quý quân tới tận cốt tủy, sẽ không quên được hắn!”
“Vậy à?” Kha Phượng Viêm nở nụ cười thản nhiên.
Sẽ không quên được Mạc Tuyệt, nhưng biết làm sao hơn? Chính hắn đã phụ y nhiều năm như vậy, giờ hắn mất đi y, là ân trên đã trừng phạt hắn, trừng phạt hắn không biết quý trọng.
Hắn mong Mạc Tuyệt có thể hạnh phúc, nếu Lam giáo chủ có thể cho y hạnh phúc, vậy thì hắn…
Vậy hắn sẽ thế nào? Thật sự buông tay sao?
Hôm ấy Kha Phượng Viêm để Mạc Tuyệt đi là vì hắn đã hiểu rõ tất cả, nhưng, vì sao lòng hắn lại không cam tâm như thế?
“Hoàng thượng, người mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi!”
Suy nghĩ của Kha Phượng Viêm bị Phương Tự kéo về: “Vậy, nguyên do mà ngươi xuất hiện ở đây, cũng là để tranh sủng?”
Phương Tự ngẫm một chút, đáp: “Đúng vậy!”
Kha Phượng Viêm không ngờ là hắn ta trả lời thống khoái như vậy, lại nghe Phương Tự nói tiếp: “Giờ đang loạn thế, các nam phi đều muốn góp một phần sức cho quốc gia, thần cũng như vậy. Nhưng do thần đang ở hậu cung, không thể ra chiến trường, thần cũng không có tài trí như Hoàng quý quân, không thể giúp được gì cho hoàng thượng, nhưng thần vẫn muốn góp một phần sức lực!”
“Muốn góp sức?” Kha Phượng Viêm đã cảm thấy buồn ngủ, tài xoa bóp của Phương Tự đúng là không chê vào đâu được.
“Đúng vậy, thần biết thần không thể thay thế được vị trí của Hoàng quý quân, cũng chưa từng nghĩ tới vị trí ấy. Nhưng thần cũng hy vọng một vài kiến nghị của mình có thể giúp ích cho hoàng thượng. Thần đúng là muốn tranh sủng, nhưng cũng vì vậy mà có thể nói cho người biết những kiến nghị của thần!”
“Ừm, trẫm cho phép!” Lúc nói ra câu ấy, Kha Phượng Viêm cũng đã ngủ.
Mấy thái giám cung nữ canh giữ ngoài điện đều rỉ tai nhau bảo là hoàng thượng ở trong phòng sủng ái Phương quý ngự, về sau, nhất định hoàng thượng có thể trở lại bình thường.
Nào ai biết, trong giấc mộng của Kha Phượng Viêm đều là bóng dáng mảnh mai, một bóng dáng khiến hắn khó kìm được lòng – Mạc Tuyệt.
Trời cao, tại sao ông lại để cho ta tới giờ này mới tỉnh ngộ? Chẳng lẽ ý của ông chính là muốn ta mất đi tình yêu, muốn ta tan nát cõi lòng?
Tuyệt Nhi, vì sao lúc ta hiểu ra mọi chuyện, ngươi đã không còn ở cạnh ta?
Tuyệt Nhi, ta muốn tìm lại ngươi, ta không muốn mất đi ngươi, ta muốn dùng quãng đời còn lại của ta bù lại những lỗi lầm ngày trước, chỉ cần ngươi chịu ban cho ta một cơ hội.
Hôm sau, Phương quý ngự được thăng làm Phương chiêu sĩ. Trong khoảng thời gian này, hậu cung lại bắt đầu biến động, cảnh tượng tranh sủng ngày một nặng nề. Lưu Đan cũng không còn khống chế nổi tình hình này được nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 137: Hậu cung tranh sủng
Chương 137: Hậu cung tranh sủng