Hai người về tới nơi, bốn bề vắng lặng. Thầm thở phào một hơi, Mạc Tuyệt đẩy cửa phòng ra.
“Công tử, hai người về rồi à!” Ngọc Băng vội vàng ôm Mạc Ương chạy tới trước mặt Mạc Tuyệt.
Trên gương mặt nho nhỏ của Mạc Ương nở một nụ cười thật tươi, bập bẹ tiếng phụ thân, phụ thân.
Ôm Mạc Ương vào lòng, Mạc Tuyệt bắt đầu tính toán thời gian.
Cũng may là con không sao cả, nếu không, ta biết ăn nói thế nào với Ương đại ca đây?
Ngọc Sương đưa tay ôm Ngọc Băng vào lòng, vỗ vỗ cái đầu đang ngơ ra không hiểu chuyện gì của đối phương, nói: “Cũng may, người ngốc có phúc của người ngốc!”
Câu đó khiến Ngọc Băng mất hứng, tức giận liếc người nọ, “Ngươi nói ta ngốc?”
Mạc Tuyệt bị dáng vẻ của Ngọc Băng chọc cười, hai người họ đúng là xứng thật.
Bầu không khí ấm áp còn chưa duy trì được bao lâu, thì ngoài cửa đã ầm ầm, một gã nào đó hô lên, “Quan phủ tới tra xét, người ở bên trong mau ra đây?”
Ngọc Băng bị tiếng hét đó làm hoảng vía, “Sao tự dưng quan phủ lại tới tra xét vậy?”
“Vừa rồi lúc ta và công tử vào thành thăm dò tình cờ nghe được là quan phủ đang nghi ngờ chúng ta, cho nên mới vội vàng trở về ngay, không ngờ họ lại ra tay nhanh tới vậy!”
Mạc Tuyệt nín thở, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, “Người tới không nhiều không ít, chúng ta có thể phá vòng vây thoát ra!”
“Nhưng giờ sắc trời đã tối, cửa thành cũng đã đóng, e là chúng ta không ra khỏi thành được!” Ngọc Sương nói, “Công tử, để ta ra ngoài kéo dài một chút, xem có cách nào khác không!”
“Ừm!” Mạc Tuyệt gật đầu, “Cẩn thận một chút!”
Ngọc Sương vỗ vỗ tay Ngọc Băng trấn an, sau đó còn cho hắn một ánh mắt kiên định rồi đi ra ngoài.
Ngọc Sương vốn mảnh mai, thanh tú, diện mạo ấy khiến người ta khó lòng phòng bị. Chỉ tiếc là khuôn mặt hắn quá lãnh đạm, không dễ dàng nở nụ cười. Giờ hắn đang đối mặt với binh lính quan phủ, nhưng lại chẳng có chút khiếp sợ nào.
“Các vị đại nhân, không biết đến chỗ của tiểu dân đây tra xét chuyện gì?”
“Gần đây tình hình phức tạp, các ngươi từ đâu tới?” Gã dẫn đầu đám quan binh hỏi.
“Chúng ta du ngoạn khắp nơi, không có nơi ở cố định!”
“Vậy cơ quan trong viện là thế nào? Nếu không làm chuyện trái lương tâm, vậy sao phải bày bố cơ quan?”
“Ha ha, đại nhân không biết đó thôi…” Ngọc Sương không bước ra ngoài, mà là hé cánh cửa ra một chút, để Mạc Tuyệt nhìn rõ người tới là ai.
Đến khi trông thấy một người, Mạc Tuyệt kinh hoảng, là Ngụy Ly.
“Gọi chủ của các ngươi ra đây, nếu như không chịu phối hợp, vậy chúng ta sẽ phóng hỏa đốt nơi này!”
Không cho Ngọc Sương có cơ hội giải thích, thủ đoạn của đám người này vô cùng ác độc, xem ra là muốn ép Mạc Tuyệt ra ngoài gặp họ.
“Đại nhân chờ một chút!” Ngọc Sương vừa khép cửa lại, sắc mặt ngưng trọng, nói với Mạc Tuyệt, “Công tử, bên đối phương không nhiều, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ta và Băng Nhi đều không biết võ công, nếu miễn cưỡng dùng khinh công tẩu thoát e là cũng không chạy khỏi!”
“Ngụy Ly đích thân dẫn người tới, cho nên tất nhiên là không tầm thường!” Mạc Tuyệt đưa Ương Nhi qua cho Ngọc Băng, “Hai người ở lại đây, để ta ra xem!”
Mạc Tuyệt dịch dung xong, đẩy cửa ra ngoài. Tuy là đã che đi dung nhan tuyệt mỹ, nhưng khí chất quanh thân vẫn không cách nào che giấu được.
“Hôm nay là thọ yến của Hoàng văn quân, không biết các vị đại nhân tới đây làm gì?” Y thốt ra một câu.
“Vị công tử này là người Kha triều?” Thấy Mạc Tuyệt bước ra, Ngụy Ly như suy ngẫm gì đó, cưỡi ngựa tiến lên phía trước.
“Đại nhân đúng là có con mắt nhìn người!” Mạc Tuyệt cũng không phủ nhận, khẩu âm của Kha triều và Kỳ triều khác nhau, nếu thường tiếp xúc với người Kha triều thì có thể phân biệt được.
“Các ngươi tới triều ta làm gì?”
“Du ngoạn!”
“Giờ hai triều Kha, Kỳ đang như nước với lửa mà các ngươi còn có thể thản nhiên du ngoạn?” Tất nhiên là Ngụy Ly không tin.
Mạc Tuyệt cười nhạt, “Đó là chuyện của triều đình, liên quan gì tới một tiểu dân nho nhỏ như ta chứ?”
“Còn có những ai?”
“Hai đệ đệ và khuyển tử!” Ra ngoài, Mạc Tuyệt để Ngọc Sương và Ngọc Băng làm đệ đệ mình, tránh tai mắt thiên hạ.
“Hử? Vậy tôn phu nhân đâu?” Ngụy Ly đánh giá Mạc Tuyệt bằng đôi mắt sắc bén.
“Nội tử mất sớm!” Mạc Tuyệt cúi đầu, nhìn từ xa lại, cứ như đang đau lòng vì người quá cố.
“Nói chuyện như thế này không tiện lắm, có thể mời công tử bước tới đây không?” Ngụy Ly muốn nhử Mạc Tuyệt ra ngoài.
Như thế lại trúng ý Mạc Tuyệt, y bước dần ra. Trong phòng, Ngọc Băng ôm Ương Nhi, mặt trắng bệch.
“Đừng sợ, công tử không sao đâu!” Ngọc Sương ôm Ngọc Băng vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
“Ưm!” Ngọc Băng tựa vào ngực Ngọc Sương, toàn tâm tín nhiệm đối phương.
Mạc Ương còn quá nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, bé giương đôi mắt đen tuyền nhìn ra cửa, dường như đang đợi Mạc Tuyệt trở về.
Mạc Tuyệt đi tới trước viện, đám quan binh tưởng rằng y sẽ giở trò gì, nào ngờ lại không có gì cả.
“Đại nhân còn muốn hỏi gì không?”
“Hồng Phong, quả nhiên là ngươi!” Trong mắt Ngụy Cách chứa đầy hận ý.
Bị đối phương phát hiện, Mạc Tuyệt kinh ngạc, chẳng lẽ là do y dịch dung quá kém?
“Mùi thuốc đông y trên người ngươi, đến chết ta cũng không quên được!”
“Ha ha, phải không?” Mạc Tuyệt hiểu tại sao Ngụy Ly lại hận y, nếu có thể, y cũng không muốn gặp lại hắn, bởi vì gặp lại hắn, sẽ khiến y nhớ tới Ương Thương.
“Chỉ cần là nơi có ngươi xuất hiện, nơi đó sẽ có người chết!” Mối hận giữa Ngụy Ly với Mạc Tuyệt, theo thời gian chẳng những không phai nhòa, ngược lại còn tăng thêm.
“Nếu vậy, hiện tại, ngươi cảm thấy ai sẽ chết đây?” Mạc Tuyệt ngước mặt lên, nở nụ cười.
“Hiện tại, người chết, chính là ngươi!” Ngụy Ly ra ám hiệu với đám thuộc hạ bên người, lập tức có hai người đánh về phía Mạc Tuyệt.
Xem ra Ngụy Ly muốn bắt y về cho Kỳ Cảnh xử lý. Mạc Tuyệt vừa định phản đòn, nào ngờ lại có một bóng dáng màu tím chắn ngang đòn công kích của bọn họ. Kế đó, nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Mạc Tuyệt, nhào vào lòng y.
“Tuyệt Nhi, sao lại không cẩn thận như vậy!” Câu nói yêu thương, giống như là đang nói với người yêu của mình.
“Hoàng quý quân Kha triều quả nhiên là phi phàm, lúc nào cũng có nam nhân ra tay tương trợ!” Ý tứ trong câu nói của Ngụy Ly vô cùng cay nghiệt.
Lam Dục Quỳnh nhíu mày, Hoàng quý quân?
Mạc Tuyệt thầm thở dài trong lòng, xem ra thân phận của y không thể giấu nổi Lam Dục Quỳnh nữa rồi.
Ngụy Ly không thể không đánh giá Lam Dục Quỳnh, người này có võ công cao cường, không thể đánh bừa. Nhưng Mạc Tuyệt đã ở ngay trước mắt, không bắt được, hắn không cam lòng.
“Hắn ta là người triều đình muốn bắt, ta khuyên các hạ đừng nên nhúng tay vào!”
Lam Dục Quỳnh che chắn cho Mạc Tuyệt, nói: “Sao ta có thể để mỹ nhân rơi vào tay bọn phàm phu tục tử các ngươi chứ!”
Lời thốt ra như tiếng sấm, vang lên mạnh mẽ. Nhưng Mạc Tuyệt nghe thấy lại run lên, so sánh như thế, cứ y như y đang bị bán đi chẳng bằng.
Ngụy Ly vừa định hạ lệnh cho thuộc hạ dùng lưới kim tằm bắt hai người họ lại, nào ngờ trong nhà lại có tiếng trẻ con khóc.
“Phụ thân… phụ thân…”
Thì ra Ương Nhi chờ mãi không thấy Mạc Tuyệt trở vào, khóc to lên. Nghe Ương Nhi khóc, tâm Mạc Tuyệt đau đớn.
Ngọc Sương vẫn luôn quan sát động tĩnh bên ngoài, thấy Lam Dục Quỳnh tới, hắn mới thở phào một hơi. Hắn đẩy cửa ra một chút, để Ngọc Băng ôm Ương Nhi tới khe hở đó nhìn Mạc Tuyệt, biết đâu chừng làm vậy Ương Nhi sẽ nín khóc.
Nhưng từ khe hở đó, đã khiến Ngụy Ly ngã từ trên ngựa xuống, kêu lên một tiếng: “Ương…”
Đứa nhỏ đó rất giống Ương Thương, gương mặt đó như từ một khuôn đúc ra, không khác gì cả. Ngụy Ly bước tới trước viện, muốn đến gần Ương Nhi một chút, mấy quan binh bên cạnh hắn lập tức ngăn lại: “Đại nhân, trong viện có cơ quan!”
Nghe câu đó, Ngụy Ly hồi hồn, quay qua nhìn Mạc Tuyệt, hận ý ban nãy giờ chuyển hết thành hy vọng: “Đứa nhỏ đó là con của hắn, đúng không?”
Trông thấy chút hy vọng trong mắt Ngụy Ly, Mạc Tuyệt gật đầu.
Được Mạc Tuyệt khẳng định, Ngụy Ly cười to.
“Ha ha ha ha, con của hắn, con của hắn…”
Mạc Tuyệt ra hiệu bảo Ngọc Băng ôm bé ra, y biết, Ngụy Ly sẽ không thương tổn đứa bé này. Thấy Ương Nhi cách mình ngày một gần, tâm Ngụy Ly như sắp nhảy cả ra ngoài.
“Nó tên Ương Nhi!” Mạc Tuyệt nói.
“Ương Nhi…” Ngụy Ly thì thào, không biết là đang gọi Mạc Ương, hay là gọi Ương Thương.
Ánh mắt của Ương Nhi chưa bao giờ rời khỏi Mạc Tuyệt, với bé mà nói, chung quanh đều xa lạ, chỉ có Mạc Tuyệt là thân quen.
Ngụy Ly vươn tay muốn ôm Ương Nhi, Ngọc Băng lui về sau, không giao cho hắn.
“Ta sẽ không tổn thương nó, cho ta bế một chút đi!” Ngụy Ly cầu khẩn.
Mạc Tuyệt nhìn Ngọc Băng, gật đầu. Mới đầu Ương Nhi rất sợ, nắm chặt áo Ngọc Băng không chịu buông ra.
Mạc Tuyệt đi về trước ôm Ương Nhi qua, dỗ dành “Ương Nhi đừng sợ!”
“Phụ thân…” Ở trong lòng Mạc Tuyệt, Ương Nhi thấy an toàn, không sợ hãi nữa.
“Cho thúc thúc ôm chút nha, thúc thúc cũng thích Ương Nhi lắm!” Mạc Tuyệt vừa dỗ dành Ương Nhi vừa đưa qua cho Ngụy Ly.
Ngụy Ly không ngờ Mạc Tuyệt lại làm vậy, nhất thời cũng có chút cảm kích.
Dù Ương Nhi không tình nguyện lắm, nhưng cũng không khóc. Ở trong lòng Ngụy Ly, bé vẫn giương đôi mắt đáng thương nhìn Mạc Tuyệt.
Ôm giọt máu còn sót lại của Ương Thương trong lòng, Ngụy Ly kích động không thốt thành lời. Nhìn gương mặt giống hệt như Ương Thương, hắn không cầm được nước mắt.
Lam Dục Quỳnh cũng bị bầu không khí bi thương ở đó làm ảnh hưởng, hắn không biết Ngụy Ly, Mạc Tuyệt và Ương Nhi có những gút mắc gì, cũng chẳng biết Hoàng quý quân lại là chuyện ra sao.
“Tuyệt Nhi…”
Mạc Tuyệt khẽ lắc đầu, giờ y không muốn nói gì cả. Nỗi nhớ Ương Thương, không chỉ có mình y, còn có cả người tên Ngụy Ly, tình yêu của hắn như ăn sâu vào cốt tủy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 123: Bại lộ thân phận
Chương 123: Bại lộ thân phận