Tất nhiên là Kỳ Cảnh cũng biết sau khi Mạc Tuyệt dùng giải dược xong, hai người họ sẽ rời khỏi. Nhưng, hắn sẽ không để bọn họ đi dễ dàng như vậy.
Hôm đó, Kỳ Cảnh mời Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt đến dùng bữa.
Mạc Tuyệt biết rõ đó là Hồng Môn Yến và ngòi lửa cũng đã nhen lên.
Thức ăn rất phong phú, Kha Phượng Viêm nếm mỗi món một ít, hắn không biết trong đấy có độc hay không, cho nên thử trước rồi mới dám để Mạc Tuyệt ăn. Sống trong đế vương gia, ngay từ thuở nhỏ hắn đã dùng những thứ có độc, chỉ vì tránh độc về sau. Bản thân là một thái tử, nên đến mẫu thân của hắn cũng không dám lơ là.
Kỳ Cảnh cũng không quanh co lòng vòng, mà nói thẳng vào vấn đề chính.
“Nếu như Kha bệ hạ muốn bình bình an an mang mỹ nhân rời khỏi nơi này, vậy thì nên giao Tây quốc ra sẽ thỏa đáng hơn!”
Kha Phượng Viêm cắn một miếng tôm nõn, đáp: “Tây quốc đã là vật trong túi ngươi rồi, không phải sao?”
Kỳ Cảnh vuốt ve chung rượu trong tay, nhìn Kha Phượng Viêm, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Kha Phượng Viêm vẫn rất bình tĩnh, nói tiếp, “Không phải Kỳ bệ hạ đã dùng Mi Chỉ thuyết phục Minh Hề giao Tây quốc ra rồi hay sao!”
Kỳ Cảnh nghe vậy, cúi đầu, cười: “Giờ Tây quốc chỉ là thùng rỗng, ta cần một cái thùng rỗng làm gì?”
Mạc Tuyệt nghe vậy, khó hiểu, y không rõ ý tứ của Kỳ Cảnh.
Kha Phượng Viêm cũng cầm chung rượu lên, nhìn chất lỏng trong suốt bên trong, nói: “Tin tức của Kỳ bệ hạ đúng là nhanh thật!”
Giờ lực lượng nòng cốt ở Tây quốc đều đã bị Sở Thanh Dật đổi thành người Kha triều, tất nhiên, Minh Hề chẳng hay biết gì.
Ngay sau khi giúp Minh Hề đánh lui quân phản loạn, hắn đã bắt tay thực hiện, nhưng do Minh Hề còn chưa chịu mở miệng quy thuận, cho nên hắn vẫn chưa thay đổi hoàn toàn mà thôi. Hiện tại, Kha Phượng Viêm đã tới Kỳ triều, chứng tỏ mọi chuyện ở Tây quốc đã được xử lý ổn thỏa.
Minh Hề có trở về hay không, không quan trọng. Bởi vì con rối của bọn họ cũng sẽ thay Minh Hề nắm quyền, sau đó chuyển quyền vào tay Kha triều. Cho dù Kỳ Cảnh có được Tây quốc cũng chẳng sao, bởi vì thành trấn cốt lõi của Tây quốc đã thuộc về Kha triều, đến cuối cùng, Kỳ Cảnh cũng chỉ có được một hoàng cung rỗng tuếch mà thôi.
“Ta muốn những thành trấn Tây quốc đang nằm trong tay ngươi!” Kỳ Cảnh nói ra điều kiện của mình, “Sau đó, các ngươi có thể an toàn rời khỏi đây!”
“Ha ha!” Kha Phượng Viêm bình tĩnh, nâng chung rượu lên uống cạn. Hắn không đồng ý, cũng không phải không đồng ý, giống như, hắn đang chờ đợi điều gì đó.
Kỳ Cảnh cũng biết Kha Phượng Viêm sẽ không giao ra đơn giản như vậy, nhưng hắn có rất nhiều cách buộc hắn ta phải giao hết toàn bộ thành trấn của Tây quốc.
Nghe những gì Kỳ Cảnh và Kha Phượng Viêm nói, Mạc Tuyệt cũng đoán được là đang xảy ra chuyện gì.
Y nhìn về phía Kha Phượng Viêm bằng ánh mắt khâm phục, Kha Phượng Viêm, còn mạnh hơn y tưởng rất nhiều.
Vào lúc này, bên ngoài lại có cấp báo. Kỳ Cảnh ra ngoài nghe xong, mặt xám ngắt.
Kha Phượng Viêm tính toán, giờ cũng đã hơn một canh giờ, có lẽ kế hoạch cũng đã thực hiện rồi. Hắn liếc qua Mạc Tuyệt, hai người nhìn nhau cười.
Kỳ Cảnh quay trở vào, quanh thân toát ra hơi thở tàn độc, khiến Mạc Tuyệt hơi nhích lại gần Kha Phượng Viêm một chút. Kha Phượng Viêm trông thấy động tác nhỏ đó của y, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.
“Kha bệ hạ quả nhiên là có chuẩn bị sẵn!” Kỳ Cảnh nghiêm mặt, nói tiếp, “Việc cho người phóng hỏa đốt tổ miếu triều ta, ngươi giải thích thế nào đây?”
“Vẫn chưa đốt mà!” Kha Phượng Viêm đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Kỳ Cảnh, “Chỉ cần hai người chúng ta an toàn rời khỏi đây, thì tổ miếu của quý triều sẽ không hư hao gì cả!”
Hai bá chủ, quanh thân đều phát ra sát khí, tản ra hàn khí, bất kể là có đối đầu hay không, cả hai vẫn đứng vững nhìn chằm chằm vào đối phương. Cao thủ đấu nhau, thường lấy khí thế đấu khí thế.
Sát khí và hàn khí ấy khiến Mạc Tuyệt khó chịu, sau cùng y đành phải tách xa khỏi hai người họ, dùng nội công ôn hòa của y bảo hộ chính mình.
Lần thứ hai, Kỳ Cảnh và Kha Phượng Viêm đối đầu.
Không ai lên tiếng, tất cả đều đang đợi đối phương thỏa hiệp. Mỗi một quốc gia, tổ miếu giữ vị thế cực kỳ quan trọng, đó là nơi dân chúng gửi gắm tinh thần. Nếu tổ miếu bị tổn hại, dân chúng sẽ nghĩ đó là trời phạt.
Đồng thời, tổ miếu cũng là điểm tựa, là nơi bảo hộ cho hoàng đế mỗi một thời kỳ, cho nên chẳng có bao nhiêu người có thể vào được bên trong. Nhưng Kha Phượng Viêm làm được, thậm chí hắn còn rải một loại đá giống như đá mồi lửa quanh đó. Bình thường, loại đá ấy không tự nhiên nổi lửa, nhưng, nếu muốn châm lửa hộ chúng thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Kha Phượng Viêm có thể làm được như vậy, chứng tỏ hắn có mật thám ở Kỳ triều, hơn nữa mật thám ấy còn ở Kỳ triều rất nhiều năm.
Ngay khi chân khí của hai người họ sắp làm cả bàn tiệc nát vụn, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói the thé của một tên thái giám nào đấy:
“Bệ hạ! Chỉ phi nương nương cầu kiến!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 74: Hai chúa đối đầu
Chương 74: Hai chúa đối đầu