Kha Phượng Viêm cầm tay Mạc Tuyệt lên, nói bằng giọng điệu mềm mỏng đến có thể say chết người, “Tuyệt Nhi, trẫm sẽ lấy nó làm bức hoành phi, treo trước tẩm cung của ngươi!”
Tích Mộ Cư, là đang tiếc thương cho Mạc Tuyệt sao?
Mạc Tuyệt nâng ngón tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rơi trên trán Kha Phượng Viêm.
“Hoàng thượng đều biết rồi à!”
“Tuyệt Nhi…”
“Triệu phi có ý đồ mưu hại hoàng tự, ta vốn có thể ngăn cản, nhưng ta không làm thế, ngược lại còn thuận tay đẩy nàng ta một phen!” Mạc Tuyệt nhìn thẳng vào mắt Kha Phượng Viêm, gằn từng chữ một.
Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, nói, “Đó là bởi vì nàng ta có tâm địa xấu xa, nếu không nhờ Tuyệt Nhi, hoàng tử của trẫm cũng sẽ không bình an sinh ra!”
“Thục phi ghen tị, cũng là vì yêu ngươi. Nhưng ta đã bức nàng ra khỏi cung!”
“Đó là bởi vì nàng ta đã hạ độc ngươi, nhiều năm qua nàng ta chuyên chế hậu cung, trẫm cũng đã muốn cho nàng ta một bài học từ lâu rồi!”
Nghe Kha Phượng Viêm an ủi mình như thế, Mạc Tuyệt nở nụ cười khuynh quốc, nhưng trong mắt vẫn toát ra nỗi sầu bi khôn tả.
“Mẫu thân của đại hoàng tử… Chết rất thảm!”
“Đó là do nàng ta tâm thuật bất chính, trẫm cũng đã bị nàng ta lừa gạt rất nhiều năm!”
“Ha ha, hoàng thượng à,” Mạc Tuyệt đưa tay nâng tuấn nhan của Kha Phượng Viêm lên, buồn cười, nói: “Bất kể là ta làm chuyện gì, người đều có cách giải vây cả!”
Kha Phượng Viêm thuận thế ôm Mạc Tuyệt vào lòng, “Đó đều là những chuyện vặt vãnh, Tuyệt Nhi đừng để ý tới làm gì!”
“Ha ha, không cần để ý à?” Mạc Tuyệt nở nụ cười tự giễu, “Thế chuyện của Ngọc Tuyết lại là thế nào?”
“Nàng ta nói cho trẫm biết những chuyện mấy năm nay trẫm không biết, trẫm cho nàng ta địa vị mà nàng ta muốn!”
Mắt Mạc Tuyệt bỗng trở nên lạnh lùng, “Người đang nhìn sự thất thố của ta sao? Nhìn thấy mấy năm nay ta vất vả tranh đấu trong hậu cung này, thú vị lắm phải không?”
“Tuyệt Nhi, ta không phải…”
Vừa muốn giải thích, đã bị Mạc Tuyệt cắt ngang, “Người muốn biết chuyện gì, sao không đến hỏi thẳng ta? Lại đi hỏi Ngọc Tuyết? Hoàng thượng! Người nói thật cho ta biết đi!”
Thấy Mạc Tuyệt giận tới cả người run run lên, Kha Phượng Viêm nhíu mi, “Sao trẫm có thể hỏi ngươi đây? Với tính tình của ngươi, ngươi sẽ nói cho trẫm biết? Trẫm không thích hậu cung tranh đấu, cũng không muốn nó ngày càng trở nên nghiêm trọng. Lúc Ngọc Tuyết kể hết mọi chuyện cho trẫm nghe, ngươi có biết là trẫm xót xa cho ngươi bao nhiêu không? Nhìn thấy ngươi vì trẫm hy sinh bao nhiêu đó, ngươi nói trẫm làm sao tới hỏi ngươi đây?”
Dường như Mạc Tuyệt đang lên án hắn, “Thế nên người đã nạp Ngọc Tuyết làm phi sao?”
Mạc Tuyệt cười, xoay người muốn đi, “Hoàng thượng, Mạc Tuyệt muốn ra ngoài một thời gian, mong người phê chuẩn!”
“Còn muốn ra ngoài à? Mới trở về vài ngày thôi còn gì!”
“Hoàng thượng không đồng ý?” Mạc Tuyệt dừng lại, hỏi thử.
“Trẫm không có chạm vào nàng ta!” Kha Phượng Viêm hít sâu một hơi, “Tuyệt Nhi, đừng giận!”
Kha Phượng Viêm thỏa hiệp trước, bước tới ôm lấy y, nói: “Ngọc Tuyết không trung thành với ngươi, để lại cạnh ngươi trẫm lo lắm, trẫm thấy lập nàng ta làm phi ngăn cách với ngươi sẽ tốt hơn!”
“Hoàng thượng, nhưng Ngọc Tuyết lại luôn một lòng mê đắm người đấy!” Nói xong, Mạc Tuyệt thật muốn tát cho mình một cái, câu nói đấy quả thật là đầy mùi ghen tuông.
“Trẫm sẽ không cho phép có ai làm tổn hại tới ngươi!” Lời của Kha Phượng Viêm là thật, Ngọc Tuyết đã phản bội Mạc Tuyệt, hắn sẽ đẩy nàng ta ra thật xa.
“Chuyện của Ngọc Băng và Ngọc Sương… Trẫm cũng biết!”
Nghe được câu đó, Mạc Tuyệt chấn động, la lên, “Hoàng thượng… bọn họ…”
Kha Phượng Viêm đặt ngón trỏ lên môi Mạc Tuyệt, “Mấy ngày nữa cho họ tịnh thân đi, để như vậy sẽ không thể ở lại trong cung được!”
Mạc Tuyệt cắn môi dưới, “Vậy thà cho bọn họ xuất cung vẫn hơn!”
“Trẫm không truy cứu đã là khai ân cho họ rồi! Bọn họ phụ trách chăm sóc cho ngươi, nếu như họ xuất cung, ngươi không nhớ hay sao?”
“Vậy vẫn tốt hơn là làm thái giám!”
Mạc Tuyệt không ngờ là Ngọc Tuyết lại nói cả chuyện này cho Kha Phượng Viêm biết, chẳng lẽ ả ta không niệm chút tình cũ hay sao? Tội thái giám giả đã đủ lấy mạng Ngọc Băng, Ngọc Sương, không cẩn thận, đến cả Mạc Tuyệt cũng chịu phạt.
“Đừng nói chuyện này nữa, để trẫm từ từ nghĩ lại!”
Cuối cùng cũng vỗ về được mỹ nhân trong lòng, Kha Phượng Viêm thầm thở dài một tiếng, đúng là: Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân nha! (1)
Trên thực tế, mấy hôm sau, Mạc Tuyệt đã thật sự xuất cung, bí mật đi tới Kỳ triều, họp mặt với Chúc Liên. Trước đó, Mạc Tuyệt đã đề bạt mấy nữ phi.
An phi tấn phong là nhất phẩm Lệ phi, phong hào An; Cát phi tấn phong nhất phẩm: Cát phu nhân; Tường tu nghi tấn phong nhị phẩm Tường phi.
Chú thích:
(1) Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân: Tình nghĩa của mỹ nhân là khó hưởng nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 52: Tích mộ
Chương 52: Tích mộ