Nghe Chúc Liên nói như thế, Kỳ Cảnh cười, tiếng cười rất nhỏ, nhưng lại khiến người nghe phải thất thần.
Hắn gõ ngón trỏ xuống bàn, bảo: “Liên Nhi uống hết vò rượu này, coi như đã giải quyết xong món nợ!”
Có mưu đồ, tuyệt đối có mưu đồ! Chúc Liên nhìn chằm chằm vò rượu to đó một hồi, trong lòng thầm gào thét: Lưu Đan ơi Lưu Đan, nếu có ngươi ở đây thì tốt rồi.
Lưu Đan thích nhất rượu hoa điêu, ngàn chén không say.
“Không uống không được sao?” Chúc Liên chớp chớp đôi mắt to tròn, thương lượng.
Chiêu này quả nhiên rất có hiệu lực với Kỳ Cảnh, hắn chẳng buồn suy nghĩ, đáp lại ngay: “Được!”
Ngay khi Chúc Liên nghĩ tới chuyện thở phào một hơi, Kỳ Cảnh lại bổ sung tiếp, “Vậy Liên Nhi theo ta về, thế nào?”
“Không!” Về với hắn? Nói giỡn gì thế! Hắn – một Kỳ Cảnh ai vừa nghe thấy cũng đều sợ mất mật, đi chung với hắn ta e là mất luôn cả cái mạng nhỏ này nha!
Chúc Liên tức giận nhìn vò rượu đó một hồi, cuối cùng vươn tay ra nâng nó lên, hào sảng xé giấy bao miệng bình, không phải chỉ là một vò Đỗ Khang thôi sao, uống hết là được chứ gì.
Kỳ Cảnh cũng không thúc giục, ngược lại còn cảm thấy hứng thú, trông chờ động tác kế tiếp của Chúc Liên.
Sơn Trúc ở một bên run lên, kéo kéo tay áo chủ nhân mình, “Công… công tử, người có thể uống hết sao?”
Trừng mắt liếc Sơn Trúc một cái, Chúc Liên ôm vò rượu lên uống một hơi. Y vốn tới đây để thưởng rượu, nào ngờ giờ lại giống như đang chịu cực hình, khổ không thể tả. Mới uống được mấy hớp, Chúc Liên đã sặc đỏ cả mặt.
Sơn Trúc vuốt vuốt thuận khí cho y, nhìn vò rượu chỉ vừa vơi đi một ít, khuyên can: “Đừng uống nữa công tử!”
Chúc Liên đương nhiên là không muốn uống tiếp, y ngẩng đầu nhìn Kỳ Cảnh, mong người kia có thể bỏ qua cho mình. Nhưng tiếc là, Kỳ Cảnh lại đang nhìn y, ra vẻ như rất chờ mong y uống hết cả vò.
Cổ áo bị rượu thấm ướt, Chúc Liên thấy khó chịu đưa tay kéo kéo, vô tình làm lộ ra cái cổ trắng nõn, hồng hồng. Mắt Kỳ Cảnh híp lại, tầm nhìn cũng trượt dài từ cổ lên tới đôi môi đỏ bừng vì men rượu mà mọng nước.
Chúc Liên mấp máy môi, một lần nữa ôm vò rượu lên, đôi lông mày xinh xắn nhíu lại, đôi mắt to lúng liếng cũng khép chặt. Giọt rượu trong suốt theo khóe môi chảy xuống làm ướt cả trường bào màu xanh biếc.
Không ngờ con mèo nhỏ ấy lại quật cường đến thế, Kỳ Cảnh phát hiện ra rằng con mồi của hắn đúng là thú vị hơn ngày xưa rất nhiều. Hắn vươn tay khẽ đụng vào khóe môi Chúc Liên, chạm vào giọt rượu đang trượt xuống, xong, đưa ngón tay thấm rượu tới bên môi mình, vươn lưỡi ra liếm một cái, mang hơi thở ***.
Chúc Liên bị động tác của hắn làm giật mình, buông vò rượu, lui về sau mấy bước.
“Ha ha! Liên Nhi cứ tiếp tục uống đi!” Kỳ Cảnh bước từng bước tới gần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Liên đỏ bừng, ánh mắt cũng có chút mê ly, có thể nói là sắp say rồi. Nghe Kỳ Cảnh bảo vậy, Chúc Liên nhìn vò rượu mới vơi đi phân nửa, chu chu đôi môi đỏ mọng, nói: “Một người uống không vui gì hết, ngươi cùng uống với ta đi!”
“Được!” Kỳ Cảnh cầm vò rượu lên nhấp một ngụm, sau đó kéo Chúc Liên qua, hôn lên.
“Ưm!” Chúc Liên giãy giụa, men rượu cũng theo thóa dịch của hai người chảy xuống.
‘Bốp’ Chúc Liên tát cho Kỳ Cảnh một cái, lui nhẹ về phía sau.
“Công tử!” Tình huống vừa rồi làm Sơn Trúc hoảng vía, vội vàng bước tới đỡ lấy Chúc Liên.
Kỳ Cảnh không ngờ Chúc Liên lại to gan, dám đánh mình. Hắn bước tới, túm Chúc Liên lên.
“To gan!” Bấy giờ Kỳ Cảnh không còn ý trêu đùa nữa, trong đôi mắt màu mâu của hắn chứa đầy lửa giận, đến nỗi bàn tay nắm lấy Chúc Liên cũng rất dùng sức.
Lúc này Chúc Liên đã hơi say, y theo bản năng biết nguy hiểm tới gần, vội vàng kéo tay Kỳ Cảnh ra, “Buông, ta, ưm… Muốn uống xong…”
“Hử?” Thấy đôi má đỏ bừng của Chúc Liên, cơn tức của Kỳ Cảnh cũng nguôi đi một ít. Hắn buộc người này uống rượu, chẳng phải là muốn nhìn thấy bộ dáng say rượu đáng yêu đó sao!
Khó khăn lắm mới giãy được ra, Chúc Liên lảo đảo ôm lấy vò rượu, cười ha ha, “Sơn Trúc, bản công tử mà uống xong vò rượu này, là chúng ta có thể đi khỏi đây!” Chúc Liên nâng cánh tay lên, chỉ vào Sơn Trúc, “Ngươi hãy xem kỹ cho bản công tử, sẽ thoát khỏi tay ác nhân đó ngay thôi, ha ha!”
Ác nhân mà y nói là ai? Là quân vương Kỳ triều Kỳ Cảnh chứ còn ai vào đây nữa.
“Ngươi nói ai là ác nhân?” Ở phía sau vây lấy Chúc Liên, trên người Kỳ Cảnh tỏa ra hơi thở nguy hiểm, khiến Chúc Liên hoảng hốt, vò rượu trên tay cầm không chắc, rơi xuống đất…
Nhìn mảnh vỡ trên đất, Kỳ Cảnh ra vẻ tiếc nuối, “Hết cách rồi, Liên Nhi phải theo ta về thôi!”
Nắm bàn tay Chúc Liên qua áp lên mặt mình, hắn thốt ra một câu uy hiếp dịu dàng, “Ngươi sẽ vì một cái tát này mà trả giá thật nhiều!”
Chúc Liên liếm liếm môi, không hề khách khí ngả về sau, tựa vào lòng Kỳ Cảnh, ngủ say. Nhìn con mèo bé nhỏ trong lòng mình, Kỳ Cảnh bế y lên, ra lệnh cho tên thị vệ, “Mang cả tên tiểu bộc này về!”
Ở vùng biên cương, Mạc Tuyệt vẫn chưa lần ra được manh mối.
Một tháng ước hẹn với Kha Phượng Viêm đã tới rồi, chẳng lẽ lại muốn rút lui dễ dàng như vậy? Không phải lần này y xuất cung là muốn tranh thủ cơ hội hay sao?
Kha Phượng Viêm vốn không muốn Mạc Tuyệt ra cung nữa, nhưng do chuyện của Ương Thương luôn làm Mạc Tuyệt u buồn, cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ để Mạc Tuyệt ra cung giải sầu, tất nhiên là trong thời hạn một tháng phải lập tức trở về cung ngay.
“Công tử, xem ra loại cổ độc này không có ở biên cương!” Ngọc Sương khoác thêm áo cho Mạc Tuyệt.
“Thế chúng ta đành về trước rồi phái người đi điều tra thêm vậy!” Dẫu không cam lòng, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tiến hành từ từ thôi, giờ về xem lại y điển, thử xem có tìm được chút manh mối gì hay không. Nhưng vừa nhắc tới chuyện hồi cung, Mạc Tuyệt lại cảm thấy đau lòng. Kha Phượng Viêm của hiện giờ quá vô tình, nếu như tìm được cách giải cổ độc, có phải Kha Phượng Viêm sẽ trở về như trước đây không?
Nhắm mắt lại, Mạc Tuyệt mãi mãi không quên được câu Kha Phượng Viêm nói với Ương Thương lúc Ương Thương hấp hối, nếu không phải một người có trái tim lạnh như băng, sao đó thể đến một chút lòng thương hại cũng chẳng ban cho một kẻ sắp chết?
Phượng Viêm, Phượng Viêm, ta phải làm thế nào để tìm lại ngươi đây? Ta phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho ngươi đây…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 46: Bắt đi
Chương 46: Bắt đi