Sau đó, đương nhiên là Ngụy Ly chẳng dám làm gì Mạc Tuyệt, y chỉ bị giam lỏng trong viện mà thôi. Về phía Ương Thương, hắn cũng không định quy hàng dễ dàng như vậy, ngược lại, hắn còn muốn rút bớt binh quyền của Ngụy Ly. Tất cả đều yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi như một điềm báo cho một hồi phong ba sắp tới.
Mạc Tuyệt ở trong phòng xem binh thư trên tay, Ngọc Sương ở cạnh bên lại như đang suy ngẫm chuyện gì.
“Nếu như Nam quốc quy hàng Kỳ triều, vậy Kha triều của chúng ta đúng là rơi vào cảnh môi hở răng lạnh!” Mạc Tuyệt thở dài một hơi, nói.
“Công tử nói rất đúng! Nhưng Sương Nhi lại cảm thấy Ương Thương sẽ không dễ dàng quy hàng như vậy!”
“A? Tại sao lại nói thế?”
Đến chiều, ánh mặt trời đúng thật là rạng rỡ, ấm áp. Ngọc Sương nhìn ra cửa sổ, bước tới đóng chặt nó lại. Ánh sáng vàng vàng trên đất cũng vì thế mà khuất hẳn.
“Công tử đã quên những lời Ương Thương nói rồi sao? Hắn sẽ vì con dân của mình chiến đấu một trận!”
Mạc Tuyệt lắc đầu, “Binh phù đã lọt vào tay Ngụy Ly, trừ phi đoạt lại được. Vả lại…” Mạc Tuyệt dừng một chốc, cau mày, “Ta còn ở đây, Ngụy Ly sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu!” <!-- Web 300x250 --> “Nhưng Ương Thương cũng sẽ không để Ngụy Ly xúc phạm tới công tử!” Sương Nhi bình tĩnh, nói: “Hôm ấy công tử cũng đã uy hiếp Ngụy Ly, nếu hắn ta đúng thật là có tình cảm với Ương Thương, vậy hắn nhất định sẽ không đưa Ương Thương vào chỗ bất nghĩa!”
Tất cả những chuyện này giống như một canh bạc, không tới bước cuối cùng, chưa biết ai sẽ là người chiến thắng.
Mỗi một ngày đều rất khó chịu, bởi vì chẳng có ai biết được phút giây kế tiếp sẽ như thế nào.
Ương Thương tới tìm Ngụy Ly, mời hắn uống mấy chén. Đương nhiên, Ngụy Ly sẽ không cự tuyệt.
Mấy ngày nay rõ ràng trông Ương Thương gầy đi hẳn, Ngụy Ly nhìn mà không chịu nổi, áy náy, cúi đầu, “Hoàng thượng…”
“Ngụy Ly, ngươi nếm thử rượu này đi, xem xem mùi vị thế nào?” Ương Thương không cho hắn cơ hội nói chuyện, cắt ngang ngay.
Ngụy Ly nhận lấy, ngửa đầu uống hết, dường như có hơi nhạt.
“Rượu ngon!”
Ương Thương cười nhưng không nói.
Ương Thương không phải một người trầm mặc, nhưng một khi hắn bắt đầu trầm mặc, chứng tỏ ngay sau đó hắn sẽ nói một chuyện gì đấy rất quan trọng. Điều này, Ngụy Ly rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, bầu không khí như đọng lại, hai người cứ lẳng lặng uống rượu, chuẩn bị cho câu nói tiếp theo.
“Ngụy Ly, những chuyện ngươi làm cho Nam quốc trong mấy năm qua đều là giả hay sao?” Vẫn là Ương Thương lên tiếng hỏi trước. Rõ ràng hắn đã biết trước đáp án, nhưng giờ này hắn vẫn muốn hỏi lại thêm một lần.
Ngụy Ly không muốn tiếp tục lừa gạt người trước mặt nữa, đáp lại, “Tất cả đều nằm trong kế hoạch!”
“Kế hoạch à? Khá lắm!” Ương Thương gật đầu, cũng chẳng biết là hắn đang vui hay đang buồn.
“Quân chủ Kỳ triều đúng là cơ trí, khiến ta phải nằm gọn trong lòng bàn tay hắn!” Giống như đang tự giễu nhưng cũng giống như không.
“Hoàng thượng đừng tự xem thường mình, ai có chí nấy mà thôi!” Ngụy Ly không muốn thấy cảnh Ương Thương tự hạ thấp bản thân như thế.
“Ai có chí nấy, ha ha, nói đúng lắm!” Nốc mấy hớp rượu vào, Ương Thương cười ha hả, “Nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là muốn con dân Nam quốc có cuộc sống an khang, ta và bạn đời của mình sẽ nắm tay nhau vân du tứ hải!”
“Hoàng thượng…” Ngụy Ly giật đi chén rượu trong tay Ương Thương, hắn đã bị cái câu ‘cùng bạn đời nắm tay nhau vân du tứ hải’ làm cảm động. Hắn tranh giành cả đời để làm gì? Cùng người mình yêu chung sống suốt quãng đời còn lại, đúng thật là làm động lòng người.
Lúc này, trông Ương Thương cũng rất hưng phấn, hắn nhìn ráng chiều ở cuối chân trời, bảo: “Ngươi nói xem, liệu chiến trường có đỏ rực, chói mắt như trời chiều thế này không?”
Ngụy Ly không biết trả lời thế nào và dường như Ương Thương cũng không cần tới câu trả lời của hắn, tự mình nói thêm một câu: “Dùng chính máu trong cơ thể con người, sẽ chói mắt hay sao?”
“Hoàng thượng, không có một triều đại nào thống nhất thiên hạ mà không cần đổ máu, nếu không có hy sinh, thế gian này sẽ không thể an bình!”
“Ha ha, quả không hổ là người của Kỳ Cảnh!” Trong mắt Ương Thương bỗng hiện lên một quang mang xa lạ, “Đây mới thật sự là một Ngụy Ly chân chính đúng không? Một Ngụy Ly khát máu giống như Kỳ Cảnh!”
Ngụy Ly quay đầu sang chỗ khác, hắn không muốn để Ương Thương nhìn ra con người thật của mình. Hắn cắn răng, nhẫn tâm thốt ra một câu, “Nếu như Nam quốc tự nguyện quy hàng, Kỳ triều ta sẽ không động tới một cọng tóc của con dân Nam quốc!”
“Vậy à?” Ương Thương đứng dậy, nói: “Nếu như Nam quốc quy thuận Kha triều thì thế nào?”
Dứt lời, hắn xoay người lại nhìn Ngụy Ly. Qua một lúc sau, Ngụy Ly mới giật mình, hỏi: “Ngươi đã ký vào thư quy hàng với Hồng Phong?”
Ráng chiều phủ lên người Ương Thương, trông ấm áp, nhưng lại mơ hồ, “…Đúng vậy!”
Ngụy Ly hô to với người ngoài viện, “Người đâu, mau đuổi bắt Hồng Phong lại cho ta!”
“Dạ!” Mấy cao thủ nhận mệnh, đuổi bắt Mạc Tuyệt về.
Thì ra sáng hôm nay Ương Thương đã bàn bạc xong với Mạc Tuyệt, Nam quốc sẽ quy thuận Kha triều, hơn nữa còn ký tên vào thư quy hàng đưa cho Mạc Tuyệt lặng lẽ mang trở về. Hắn chỉ có một yêu cầu, đó là phải đối xử tử tế với con dân của hắn, nếu như cần, hắn sẽ hy sinh tính mạng của hắn để con dân của hắn có được một chút tôn nghiêm. Vua Nam quốc đã kéo dài thời gian Kỳ triều sang xâm phạm, hơn nữa còn cứu mạng sứ giả Hồng Phong của Kha triều, vì thế, chắc sau này con dân của Nam quốc có thể sống dễ chịu hơn một chút.
“Ngươi điên rồi!” Ngụy Ly bước tới, túm lấy Ương Thương, “Ngươi chờ Hồng Phong quay lại cứu ngươi sao? Ngươi không sợ bệ hạ của ta tức giận tấn công Nam quốc sao?”
“Không sợ!” Ương Thương vung tay lên, gạt cánh tay trên cổ áo mình xuống, “Sau khi Nam quốc thuộc về Kha triều, Kỳ Cảnh sẽ không dám đối chọi thẳng với Kha triều nữa!”
“Hoang đường!” Ngụy Ly hét lớn, “Ngươi cũng biết bệ hạ của ta là người khát máu, nếu hắn muốn giết ngươi trút giận cũng là một chuyện rất dễ dàng!”
“Một người khát máu như Kỳ Cảnh, ngươi bảo ta có thể giao Nam quốc cho hắn hay sao?” Ương Thương vỗ nhẹ lên vai Ngụy Ly, “Ngụy Ly, ngươi đừng kích động!”
“Sao ngươi ngốc quá vậy?” Ngụy Ly biết rất rõ thủ đoạn của Kỳ Cảnh, hắn ta sẽ không để Ương Thương, kẻ đã phá hoại kế hoạch của hắn sống sót.
Ương Thương sẽ chết sao? Chỉ cần nghĩ tới nụ cười dịu dàng của nam nhân trước mặt biến mất mãi mãi, tim hắn đau nhói. Hắn ngả vào vai Ương Thương, nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: “Sao ngươi ngốc quá vậy? Ngươi làm nhiều chuyện như thế, con dân của ngươi cũng không biết!”
Hàng động thân mật bất ngờ như thế làm Ương Thương giật mình, nhưng hắn cũng không đẩy Ngụy Ly ra, đáp lại: “Bọn họ không cần phải biết, tất cả đều là trách nhiệm của ta!”
“Ngươi thả Hồng Phong đi khi nào?” Vẫn dựa vào vai Ương Thương, hắn hỏi tiếp.
“Sáng nay?”
“Ha ha, như vậy, có lẽ người của ta sẽ đuổi theo không kịp nữa rồi!” Ngụy Ly vươn tay ôm lấy nam nhân cường tráng ấy, hưởng thụ một chút ấm áp duy nhất trong đời.
“Không phải ngươi muốn đoạt lại binh quyền của ta à? Sao lại dừng tay?”
Dù sao thì đây cũng là Nam quốc, Ương Thương vẫn là quân vương. Cho dù Ngụy Ly có được lòng quân thế nào cũng không thể cao hơn Ương Thương được. Nếu Ương Thương quyết tâm muốn giành lại binh quyền thì cũng chẳng phải là một việc khó, nhưng ngay khi sắp thành công, Ương Thương lại buông tay.
Ương Thương thở dài một hơi, hắn cũng không biết tại sao hắn lại vuốt nhè nhẹ lên lưng người trong lòng, “Nếu ta đoạt lại binh quyền của ngươi, không phải ngươi sẽ bị hoàng đế của ngươi trị tội hay sao?”
Có thứ gì đó đâm vào tim? Có thứ gì đó muốn tràn ra khóe mắt? Ngụy Ly ôm chặt lấy Ương Thương, không thể thốt thành lời.
Một người trọng tình trọng nghĩa như thế, sao có thể đấu lại một kẻ khát máu như Kỳ Cảnh? Sao có thể đấu lại một kẻ máu lạnh như Kha Phượng Viêm? Ngụy Ly thật không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Vào lúc này, Mạc Tuyệt vốn phải đi thật xa bỗng xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Nhìn thấy hai người họ ôm nhau, y lại không đành lòng phá hỏng cảnh tượng này. Nhưng Ương Thương rất tinh mắt, hắn đã trông thấy Mạc Tuyệt.
“Sao ngươi lại quay về?”
Vì Mạc Tuyệt mải lo thi triển khinh công quay về đây, cho nên thở hồng hộc, chống tay lên hàng rào bên cạnh, mấy sợi tóc cũng theo mồ hôi mà bám chặt hai bên má mỹ nhân, “Ương đại ca có tình có nghĩa với Hồng Phong như vậy, sao ta có thể bỏ đại ca lại một mình?”
Nhưng người nghe lại không thấy cảm động, ngược lại còn thúc giục, “Phong Nhi, ngươi chạy nhanh đi! Kỳ Cảnh sắp tới đây rồi!”
Thấy dáng vẻ lo lắng của Ương Thương, Ngụy Ly cũng lui ra khỏi lòng hắn, lạnh lùng nhìn Mạc Tuyệt. Người này sẽ hại chết Ương Thương, không hiểu sao trong lòng hắn lại có cảm giác như vậy.
Mạc Tuyệt cong khóe môi tuấn tú, trong mắt đầy ý cười mị hoặc, “Ương đại ca cứ an tâm, ta sẽ cùng đại ca chiến đấu đến phút cuối cùng!”
“Ha ha ha, bệ hạ của Nam quốc đúng là có phúc thật, có mỹ nhân như vậy nguyện chết cùng với ngươi!” Một giọng nam trầm thấp nhưng mang theo nội lực thâm hậu truyền tới, cả người Ngụy Ly chấn động, cung kính quỳ xuống, “Thuộc hạ Ngụy Ly, tham kiếm ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế!”
Người tới chính là Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh mặc áo mãng bào màu đen, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười tà ác, thân hình cao lớn như tỏa ra một cảm giác áp bách kỳ lạ. Mạc Tuyệt lui dần tới bên cạnh Ương Thương, tuy Ương Thương cũng rất cao lớn, nhưng hắn lại không có được hơi thở áp bách như thế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 40: Quy hàng
Chương 40: Quy hàng