Mắt mỹ nhân sóng sánh, đôi môi sưng đỏ khẽ thoát ra một tiếng than nhẹ, “Ưm…”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Đức quân thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Bách quan hành lễ.
Kha Phượng Viêm dắt tay Mạc Tuyệt đang ôm tiểu hoàng tử trong lòng đi lên chính điện, mỹ nhân mặc kỳ lân bào đỏ rực đứng cạnh long bào màu vàng của hắn, đúng thật là phối đến tuyệt mỹ.
Đợi Mạc Tuyệt ngồi xuống cạnh mình, Kha Phượng Viêm mới nghiêm giọng, nói: “Các khanh bình thân!”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Các quần thần đứng lên, có kẻ còn to gan ngắm trộm Mạc Tuyệt, ngây ngất.
Hôm nay Mạc Tuyệt lại càng tuấn dật hơn bình thường, sóng mắt mị hoặc lại như sơ ý tỏa ra bên ngoài, khiến người nhìn bị cuốn vào, hoảng hốt không thể tự thoát ra.
Các thái giám bắt đầu bưng thức ăn đến, chúng phi và bách quan chật cả một sảnh đường, rất náo nhiệt.
Ở đây, có không ít đại thần là thân thuộc của các hậu phi, gặp phải trường hợp thế này, họ cũng không thể vui vẻ hưởng thụ cảnh sum họp thường tình, chỉ đành đứng ở một nơi rất xa kính nhau chén rượu biểu đạt nỗi lòng. <!-- Web 300x250 --> Trong hậu cung, người có địa vị cao nhất là Thục phi, giờ phút này nàng ta cũng mỉm cười cầm ly rượu lên, “Thần thiếp kính hoàng thượng một ly, mừng hoàng thượng lại có thêm hoàng tử!”
Kha Phượng Viêm vốn đang trêu đùa Nhứ Nhi cùng Mạc Tuyệt, nghe vậy cũng nâng ly, “Thục phi thật có lòng!”
Thục Phi cười khẽ, lại nói với Mạc Tuyệt, “Còn phải chúc mừng Đức quân đã tấn chức! Chăm sóc đứa nhỏ rất vất vả, nếu Đức quân có khó khăn gì có thể đến tìm bản cung!”
“Nương nương yên tâm, An thục nghi sẽ giúp ta chăm!” Mạc Tuyệt không hề liếc Thục phi một cái, tiếp tục đùa giỡn với Nhứ Nhi.
“Nói vậy, hôm nay An thục nghi chắc cảm thấy không khỏe nên không tới rồi!” Thục phi tựa tiếu phi tiếu, “Đức quân đừng để ý làm gì!”
“Đa tạ nương nương nhắc nhở!” Mạc Tuyệt xoay sang nói với Ngọc Tuyết đang đứng cạnh, “Bảo người mang ít thức ăn đến cho An thục nghi đi!”
“Có Đức quân quan tâm như vậy, chắc An thục nghi sẽ nhanh khỏe lại thôi!” Dứt lời, Thục phi lại chuyển hướng sang Kha Phượng Viêm nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, “Hoàng thượng, ngày mai gia phụ sẽ hồi kinh, thần thiếp muốn đến gặp người!”
Phụ thân của Thục phi chính là người đã từng cứu thái hậu, về chuyện này, Kha Phượng Viêm vẫn luôn ghi tạc trong lòng, “Trẫm sẽ đi với khanh đến gặp Đường tướng quân!”
Thục phi dịu dàng nói, “Thần thiếp hiểu rồi! Hoàng thượng, sáng sớm mai thần thiếp sẽ ở trong cung chờ người!” Dứt lời, nàng còn liếc mắt đưa tình với kha Phượng Viêm một cái rồi lui xuống.
Đối diện với khiêu khích của Thục phi, Mạc Tuyệt chỉ cười lạnh.
“Tuyệt Nhi?” Thấy Mạc Tuyệt không mấy vui, Kha Phượng Viêm hỏi.
“Hoàng thượng, người ăn cái này đi!” Nói xong, nhét vào miệng Kha Phượng Viêm một múi quýt to, để hắn không thể lên tiếng.
Mạc Tuyệt mỹ nhân cúi đầu. Sở dĩ Thục phi có thể kiêu ngạo như vậy, tất cả đều vì phụ thân của nàng ta từng cứu thái hậu. Nếu nàng ta mất đi chỗ dựa này… Nhưng phải làm thế nào Thục phi mới không thể dựa vào mối quan hệ thân thích này đây?
Chuyện này, đúng thật là cần phải tính toán lại một chút.
Kha Phượng Viêm cũng không can thiệp vào chuyện tranh đấu trong hậu cung, nữ nhân cũng tốt mà nam nhân cũng được, cho dù họ có tranh giành thế nào, hắn cũng sẽ không tham gia. Đây cũng là cách mà các hoàng đế xưa nay đều dùng, đối với bọn họ, chỉ cần có thể tọa hưởng người chiến thắng cuối cùng là được.
Sáng sớm hôm sau, Kha Phượng Viêm muốn thức dậy.
Trong lúc ngủ mơ, Mạc Tuyệt vẫn giữ chặt tay hắn. Thấy dung nhan của mỹ nhân khi ngủ, Kha Phượng Viêm lại nhịn không được cúi người hôn khẽ lên trán y, bấy giờ, bàn tay bị mỹ nhân nắm, hắn cũng chẳng thể kéo ra được.
Nhưng chính sự quan trọng, còn những chuyện ngọt ngào thế này, lúc nào cũng có thể hưởng. Thế là Kha Phượng Viêm lại dùng cách dỗ ngọt Mạc Tuyệt mà hắn vẫn hay dùng.
“Tuyệt Nhi ngoan nha, lát nữa trẫm sẽ trở lại!”
Phương pháp đã thành công rất nhiều lần, đương nhiên lúc này cũng không ngoại lệ. Bàn tay đang nắm chặt hắn nới lỏng ra, nhưng làn mi anh khí của mỹ nhân dường như đang cau lại.
Kha Phượng Viêm đau xót vuốt nhè nhẹ lên mi mỹ nhân, bản thân hắn cũng không biết vì sao hắn lại yêu thích một hậu phi đến thế, trước đây, những phi tử từng được hắn sủng, chưa có một ai có thể chen vào tim hắn như Mạc Tuyệt hiện giờ, hắn rất sợ, hắn là để vương, đế vương sao có thể yêu thương một người đến thế?
Mạc Tuyệt trở mình qua, vươn tay sờ soạng sang cạnh, thấy trống không, bắt đầu bất mãn càu nhàu, “Tướng… công…”
Một tiếng tướng công đó như khảy vào lòng Kha Phượng Viêm, cả người hắn tê dại. Hắn vừa nằm trở xuống giường, đã bị Mạc Tuyệt chui ngay vào lòng, ôm chặt. Mỹ nhân nằm trong lòng hắn như tiểu động vật cọ cọ, ngửi ngửi hương vị trên người hắn, cuối cùng mới thỏa mãn, cong cong khóe môi.
Mỹ nhân rúc vào lòng hắn, lại bắt đầu say ngủ.
Kha Phượng Viêm yêu thương vỗ nhè nhẹ mỹ nhân, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời cũng không còn sớm, cho dù giờ có dậy e là cũng không kịp. Bởi thế, hắn lập tức dùng chân khí nói vào tai Tiểu Đông Tử đang đứng ngoài cửa chờ, “Nói với Thục phi, hôm nay trẫm có việc không đi được! Bảo nàng tự đến gặp Đường tướng quân đi!”
Vì dùng nội lực nên thân thể không tránh khỏi chuyện cứng lại một chút, bấy giờ mỹ nhân đang nằm trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, trở mình qua, đưa lưng về phía hắn.
Kha Phượng Viêm thấy ủy khuất cực kỳ, hắn đưa cánh tay tráng kiện qua câu lấy eo mỹ nhân, hơi thở nóng rực phả vào tai y, “Tuyệt Nhi…”
Mạc Tuyệt vươn tay, che kín lỗ tai bị ai đó chọc đỏ hồng.
“Ha ha!” Kha Phượng Viêm vươn đầu lưỡi, liếm nhè nhẹ lên đầu ngón tay nhìn cực kỳ ngon miệng.
Mỹ nhân bực bội, giờ chân lên đá một cái. Kha Phượng Viêm bị đá bất ngờ không kịp phòng bị, đến lúc giật mình tỉnh táo lại thấy mình chịu cảnh bị đá xuống giường, hắn mới cảm thấy hắn cần phải cho sủng phi dám ‘bất kính’ với hoàng đế này một bài học mới được.
Kéo chân mỹ nhân qua, đấng cửu ngũ cầm lấy bàn chân mới rồi còn thể hiện khí thế ngay trên người mình, khóe miệng câu lên một nụ cười xấu xa, kế đó, Kha Phượng Viêm lập tức…
“Ha ha ha, đừng đùa nữa!” Mạc Tuyệt la to lên, ngồi dậy.
“Còn dám làm bộ ngủ đá trẫm nữa không?” Thì ra Kha Phượng Viêm đã biết Mạc Tuyệt cố ý đạp hắn xuống giường. Nhưng, điều hắn không biết chính là mỹ nhân đã thức sớm hơn cả hắn.
“…Ai, ai bảo người nằm trên giường vận công… Ha ha ha…”
“Ha ha, lá gan của Tuyệt Nhi đúng là ngày một to nha, xem ra hôm nay trẫm không cho ngươi một bài học thì không được rồi!”
Dứt lời, lại càng ra sức cù lòng bàn chân mỹ nhân.
“Mạc Tuyệt không dám, ha ha, thật đó!”
Tất nhiên Kha Phượng Viêm sẽ không ngừng lại, có cơ hội nhìn thấy mỹ nhân đồ sống động ngay trên giường, sao hắn có thể dễ dàng buông tha thế chứ?
Mạc Tuyệt sợ nhột, mới một chút đã mềm nhũn, yếu ớt, nằm thở hổn hển trên giường, “Hoàng thượng, ta mà đứng lên được, người sẽ biết!”
Xin tha không được, mỹ nhân của chúng ta sẽ uy hiếp.
“Tuyệt Nhi đứng lên? Là sao?” Bàn tay xấu xa còn lại của Kha Phượng Viêm cầm lấy ‘Tiểu Mạc Tuyệt’.
“Chỗ này đứng lên là chỉ Tuyệt Nhi muốn trẫm sao?”
Hai má của Mạc Tuyệt do bị chọc cười vốn đã hồng hồng, giờ phút này lại nhuộm đầy mị thái ***. Mạc Tuyệt nheo mắt, hừ khẽ một tiếng, rồi vươn đầu lưỡi nho nhỏ ra, “Ưm… Tướng công không muốn sao…”
Kha Phượng Viêm buông chân mỹ nhân ra, nghiêng người về trước, cúi đầu ngậm lấy cái lưỡi đang dẫn dụ kẻ khác phạm tội.
Chỉ trong chốc lát, mỹ nhân đã thở hổn hển giãy khỏi nụ hôn bá đạo của Kha Phượng Viêm, mắt mỹ nhân sóng sánh, đôi môi sưng đỏ khẽ thoát ra một tiếng than nhẹ, “Ưm…”
Kha Phượng Viêm cười khẽ, cởi bỏ quần áo mỹ nhân…
Sau một phen mây mưa, Mạc Tuyệt miễn cưỡng tựa vào lòng kha Phượng Viêm, ngay cả mắt cũng lười mở ra.
“Ưm… Không phải tướng công còn có việc phải làm sao?”
Xem như hắn có lương tâm, còn nhớ được mình có chuyện phải làm. Kha Phượng Viêm hôn y, bảo: “Đối mặt với mỹ nhân mị hoặc thế này, trẫm không muốn làm gì cả!”
“Ha ha, ý tướng công là Mạc Tuyệt ‘hoặc chủ’?” Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn Kha Phượng Viêm ở trên người, trong mắt còn đầy mị thái sau cơn hoan hảo.
“Trẫm cam nguyện bị ngươi mị hoặc!” Nói xong, cúi đầu, hung hăng hôn lấy mỹ nhân.
Sau khi được Tiểu Đông Tử đến báo tin hoàng thượng sẽ không đi cùng mình, Thục phi tức giận đi tới tìm hoàng thượng, nàng không cam lòng, không cam lòng chuyện nàng không giữ được trái tim hoàng thượng. Ngay khi bước tới cửa cung Vị Ương, nàng đã nghe thấy tiếng cười của họ. Tiếng cười vốn như tiếng trời ấy rơi vào tai Thục phi lại chính là những âm thanh ma quỷ đủ giết chết nàng.
Từng tiếng, từng tiếng một như những mũi châm đâm vào tim, đau nhói. Trốn trong một góc khuất, Thục phi lau khô dòng lệ đang chảy, trong cuộc chiến chốn thâm cung, không chấp nhận được kẻ yếu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 13: Hoặc chủ
Chương 13: Hoặc chủ