DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tư Nhân Hỉ Sự
Chương 2: Tạm biệt

5.

Gặp Vương Khiên là niềm vui bất ngờ, mà cuộc sống dù sao cũng không phải lúc nào cũng đều có kinh hỉ.

Sau một quãng thời gian rất dài tất cả đều không còn chút rung động nào.

Nghỉ hè thực hành chuyên ngành, Hứa Tri Hiểu không ở lại Lĩnh Thành, mà là trở về quê hương Vân Thành, mãi đến tận tháng chín khai giảng mới trở về trường.

Bắt đầu học kỳ này, cậu liền lên đại học năm tư, chuyện tìm công việc cũng bị đưa ra lịch trình.

Ý kiến của cha mẹ Hứa gia rất thống nhất, hi vọng cậu sau khi tốt nghiệp trực tiếp về Vân Thành.

Cha Hứa có một tập đoàn đầu tư quy mô không nhỏ ở Vân Thành, mấy năm qua phát triển rất tốt.

Hứa Tri Hiểu năm đó điền nguyện vọng liền dưới sự chỉ đạo của ông mà chọn đầu tư tài vụ, nghỉ hè tham dự một hạng mục quan trọng, tích lũy một ít kinh nghiệm, trước mắt đang thích hợp tiến vào công ty làm từ cơ sở trở lên.

Trong rất nhiều chuyện, Hứa Tri Hiểu đều thuận theo cha mẹ. Bởi vì cậu biết, cậu đã quyết định một chuyện quan trọng nhất, nhất định phải để cho cha mẹ đau lòng thất vọng rồi.

Nhưng lần này, cậu chậm chạp không quyết tâm đính hôn được, ngay cả chính cậu cũng không biết là tại sao.

6.

Hứa Tri Hiểu ăn cơm trưa xong, về ký túc xá nghỉ ngơi, Giang Siêu cũng quay về rồi.

Vừa vào cửa, Giang Siêu liền đưa điện thoại di động cho cậu xem, “Nam thần của mày sắp tới liền hot nữa rồi.”

Hứa Tri Hiểu ngẩn ra mới phản ứng được.

Chỉ thấy trên weibo đã lật tung trời, ảnh của Vương Khiên bị lướt đến khắp nơi. Bất kể là trước đây biết hắn, hay là sau khi hắn tốt nghiệp mời vào trường, tất cả đều đang điên cuồng share rộng.

Chủ đề weibo “Hotboy Lĩnh Đại trở về” được nhanh chóng lên đỉnh đứng trong ba hạng đầu tìm kiếm hot nhất.

Hứa Tri Hiểu mở ảnh trong weibo lên, nhìn qua là chủ nhân weibo chụp trộm.

Trong ống kính Vương Khiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen rất đơn giản, vừa đi vừa gọi điện thoại, bóng dáng mạnh mẽ, chứa rõ khí chất binh lính, có vẻ vừa ngầu vừa đẹp trai.

Thoát ra, lại mở ra ảnh của một tin khác, Hứa Tri Hiểu ngây ngẩn cả người.

Bức ảnh là một tấm ảnh cũ nhìn quen mắt.

Trong hình Vương Khiên mặc quân phục mùa hè của sinh viên quốc phòng, nghiêm túc đội mũ lính, thậm chí còn đeo bao tay trắng, trên vai gánh cờ đỏ năm sao tươi đẹp, bước nghiêm ngang nhiên đi về phía ống kính.

Hắn lúc ấy, hình dáng nhìn qua ngây ngô không ít, màu da cũng đen hơn, nhưng vẫn đẹp trai bức người.

Chủ nhân weibo ở weibo giới thiệu hắn là “Ba vị trí đầu của 100 hotboy của các trường đại học trong nước”, “Hotboy hàng đầu Lĩnh Đại”, “Sinh viên quốc phòng đẹp trai nhất”, danh hiệu liên tiếp, nhìn qua sáng mù mắt người.

Hứa Tri Hiểu tổng thể đọc lướt qua tin tức, sau đó trả điện thoại lại cho Giang Siêu.

Giang Siêu có chút bất ngờ, “Bình tĩnh như vậy?”

“Không thì sao?”

“Nam thần của mày được nhiều người mơ ước như vậy, mày cư nhiên thờ ơ không động lòng?”

“Anh ấy cũng không phải của tao, tao kích động cái gì?”

Hứa Tri Hiểu nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra túi máy ảnh, bắt đầu kiểm tra tình hình của máy ảnh SLR.

“Mày muốn ra ngoài?” Giang Siêu thuận miệng hỏi một câu.

“Ừm, có hoạt động.”

7.

Hứa Tri Hiểu hứng thú với nhiếp ảnh, là bắt nguồn từ thời trung học.

Sau khi thi đại học, Lĩnh Đại đưa thư thông báo trúng tuyển đến, cha Hứa liền hào phóng thưởng cho cậu một chiếc máy ảnh SLR.

Năm đầu đại học sau khi vào trường, cậu gia nhập CLB nhiếp ảnh, thời gian nghiệp dư ngoại trừ làm công, gần như toàn bộ đều tiêu xài trên máy ảnh cả.

Sau đó luyện ra trình độ, được giáo viên đề cử đến bộ biên tập của báo tường, chuyên chụp ảnh cho các hoạt động cỡ lớn của trường.

Từ sau khi bắt đầu học kỳ năm ba đại học, thầy có ý định giảm bớt lượng công việc của cậu. Nếu như không phải thực sự không tìm được người, bình thường sẽ không gọi cậu.

Hôm nay cậu phải tham gia, vừa vặn là lễ khai giảng nghiên cứu sinh năm nay.

Khi đến hiện trường, cách điển lễ bắt đầu còn nửa tiếng.

Năm nay Lĩnh Đại tổng cộng tuyển hơn ba ngàn nghiên cứu sinh, toàn hội trường đã ngồi đầy, chỉ còn dư lại hàng đầu cố ý để trống.

Hứa Tri Hiểu dạo một vòng trong lễ đường, xác định vài nơi có tầm nhìn tốt để chụp ảnh, sau đó lặng lẽ ngồi xuống vị trí sát ngoài cùng nhất ở hàng đầu.

Chẳng được bao lâu, khách quý cùng lãnh đạo lục tục trình diện, hàng đầu trống không nhanh chóng được lấp đầy.

Liền vào lúc Hứa Tri Hiểu vùi đầu chơi điện thoại, một người ngồi xuống cạnh cậu.

Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lên ——

Á!

Tựa hồ là cảm thấy ánh mắt cậu quá mức trực tiếp, người bên cạnh quay đầu nhìn sang, ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu, “Xin chào.”

Hứa Tri Hiểu không cần soi gương liền biết mình bây giờ là cái dạng ngốc gì, mặt vốn không có biểu tình gì phút chốc đỏ lên, chật vật chuyển tầm mắt, cứng ngắc chào hỏi, “Chào, chào đàn anh!”

Ánh mắt Vương Khiên rơi xuống máy chụp hình trong tay cậu, “Cậu tới chụp hình à?”

Trong đầu Hứa Tri Hiểu toàn là keo hồ, mặt đơ như khúc gỗ, theo bản năng mà gật gật đầu.

Tựa hồ là nhìn ra cậu không tự nhiên, Vương Khiên khẽ cười một cái, “Cậu hình như rất căng thẳng?”

Hứa Tri Hiểu trái lương tâm mà lắc đầu, không dám nhìn tới mắt hắn.

“Lần trước tôi đi giao hồ sơ gặp cũng là cậu phải không, thật đúng dịp. Cậu tên gì?”

Tim Hứa Tri Hiểu đập nhanh, trong lồng ngực đều chấn động đến mức màng tai cậu nổ tung từng trận.

Cậu liếm liếm đôi môi hơi khô, chỉ cảm thấy mặt đã bỏng đến không thể cảm nhận được tác dụng làm lạnh không khí của máy lạnh, âm thanh nói ra khỏi miệng cũng mơ hồ có chút run rẩy, “… Hứa Tri Hiểu.”

“Hứa Tri Hiểu.” Vương Khiên đọc một lần, sau đó vươn tay ra với cậu, trên mặt mũi tuấn lãng mang theo ý cười nhàn nhạt, hai mắt trầm tĩnh hữu thần nhìn thẳng vào cậu, “Làm quen một chút đi, tôi là Vương Khiên.”

Hứa Tri Hiểu ngơ ngác nhìn bàn tay mạnh mẽ thon dài kia, phản ứng hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay mình ra nắm lấy.

8.

Cả lễ khai giảng, trong đầu Hứa Tri Hiểu luôn là choáng váng.

Chờ sau khi hoạt động kết thúc vừa nhìn, mới phát hiện trong hơn 100 tấm hình, thậm chí có một phần ba đều là ảnh của một mình Vương Khiên.

Từ khi hắn làm đại biểu sinh viên mới lên bục phát biểu đến khi hắn xuống bục, tổng cộng mới 15 phút, nhưng cậu dĩ nhiên một hơi chụp gần năm mươi tấm.

Tưởng tượng Vương Khiên ở trên đài nhìn mình như một tên ngốc điên cuồng liều mạng theo đuổi thần tượng, Hứa Tri Hiểu mặt mũi trắng bệch.

Vào giờ phút này, cậu chỉ muốn lập tức chạy bay về ký túc xá, hoàn toàn ẩn giấu mình đi.

Nhưng hiện thực vĩnh viễn tàn khốc hơn suy nghĩ.

Có người sau lưng đang thân thiết gọi cậu, “Bạn học chụp hình đằng trước ơi, phiền qua đây chụp tấm cho chúng tôi với.”

Cậu xoay người, thấy hiệu trưởng đang kéo Vương Khiên, cười hiền lành với mình.

Hứa Tri Hiểu bước chân cứng đờ đi tới, nghe thấy hiệu trưởng hài hước nói: “Hai hotboy trước đây của Lĩnh Đại, ngày hôm nay rốt cục cũng có cơ hội chụp ảnh chung.”

Chuyện cười này thật ra là có điển cố.

Lúc trước trên internet phát động bình chọn “100 hotboy của các trường đại học trong nước”, dưới rất nhiều bạn học đề cử, Lĩnh Đại tổng cộng có hai người tiến vào danh sách cuối cùng.

Một người là Vương Khiên bằng vào tấm quân phục giương cờ chiếu sáng vang dội toàn internet, cuối cùng lấy được hạng hai; mà một người khác, là thầy hiệu trưởng dựa vào nhân cách xuất chúng mị lực chinh phục trên dưới Lĩnh Đại, thành công bước lên thứ hạng tám mươi sáu.

Có người nói, trong lễ tốt nghiệp của Vương Khiên năm đó, hiệu trưởng lúc bắt tay với hắn, còn trêu đùa nói: “Thì ra em chính là Vương Khiên, nhóc con đúng là đẹp trai hơn thầy chút a.”

Lúc này nghe hiệu trưởng nhắc lại chuyện xưa, Vương Khiên cũng cười.

Hắn nói: “Nếu như em nhớ không lầm, đây hẳn không phải là lần đầu chúng ta chụp ảnh chung, trước đây còn có qua một lần.”

“Ồ?”

“Trong lễ tốt nghiệp, có người thay chúng ta chụp chung một bức.” Vương Khiên nói, nhìn về phía Hứa Tri Hiểu, trong đôi mắt còn mang theo ý cười, “Nhưng hôm nay đổi thành chính thức.”

Lời này nghe vào trong tai Hứa Tri Hiểu, lại như tiếng sấm giữa trời quang, cảm xúc kinh hoảng như thủy triều mãnh liệt ào tới.

Hắn làm sao biết được?

Bức ảnh lén chụp chung kia, cậu chưa bao giờ cho người thứ hai xem qua.

Hứa Tri Hiểu run tay, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.

Cuối cùng tấm hình này rốt cuộc chụp như thế nào, bản thân cậu cũng không biết.

Đọc truyện chữ Full