Bạn bè của Cố Khâm cũng chỉ có Alvin và Hình Chiến, tính thêm cả Phương Vi Hùng thì là nửa bạn bè. Đối thủ trên lớp đối kháng được quyết định bằng hình thức rút thăm. Thể chất của Alvin đã đạt tới C- (tăng lên một cấp trong tháng huấn luyện thể chất), thêm vào giác quan cảm ứng nguy hiểm đặc thù của hắn, hắn có thể nhanh chóng phán đoán ra vị trí đối thủ muốn công kích mình tại giây tiếp theo, vừa vặn tránh khỏi, bởi vậy kỹ thuật đối chiến của hắn có thể nói là hàng đầu trong lớp, cũng làm cho một vài người nguyên bản không chịu phục hắn không thể nói gì nữa.
Chỉ là như thế lại khiến nhiều người không hiểu nổi, nếu như nói Cố Khâm yếu nhất lớp này làm bạn với Hình Chiến mạnh nhất là do trùng hợp ở cùng phòng ký túc, thì Alvin kia tại sao lại đồng ý làm bạn bè với hắn? Mỗi khi có người hỏi như vậy, Alvin đều sẽ giả ngu, “Có gì đáng ngạc nhiên? Tôi là bạn bè với cả lớp mà!” Nhưng hắn lại giải thích kĩ càng với Phương Vi Hùng, “Cố Khâm không đơn giản như bọn họ thấy. Tôi khẳng định cậu ấy cùng một cấp bậc với Hình Chiến, tuy rằng tôi không biết tại sao thể chất của cậu ấy lại yếu đến thế.”
So với lớp đối kháng đầy phong vân kia, lớp cơ giáp thì lại đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì tại các trường trung học, học viên mới chỉ học một ít lý thuyết về thao tác đơn giản trên cơ giáp, chỉ tới khi gia nhập trường quân sự rồi thì họ mới có thể tiếp xúc được tới cơ giáp thật sự. Bởi thế cho nên hiện nay ở trên lớp cơ giáp đều chủ yếu mới dạy tới thao tác cơ sở mà thôi.
Tại lớp lịch sử chiến tranh và lớp chỉ huy, huấn luyện viên lại là các quan quân đã xuất ngũ, bởi vì họ có nhiều kinh nghiệm hơn. Tiết đầu tiên mà hiệu trưởng dạy họ có thể phân vào lớp lịch sử chiến tranh, trong lớp này huấn luyện viên chủ yếu là phân tích về một vài chiến dịch kinh điển trong lịch sử chiến tranh giữa Liên minh Nhân loại và bộ tộc Satan từ khi khai chiến tới nay, để học viên hiểu thêm về đặc điểm của kẻ địch tương lai. Mà tại lớp chỉ huy thì các huấn luyện viên truyền thụ chủ yếu là về kinh nghiệm tác chiến trong chỉ huy quân đội, dạy các học viên cách vận dụng chiến thuật.
Khiến Cố Khâm bất ngờ chính là, Thương Lang và Z lại bởi vì lớp chỉ huy mà nổi tiếng toàn trường quân sự Đệ Nhất. Không biết là vị huấn luyện nào đã cho lớp chỉ huy khóa trên xem video đối chiến của hai người họ, lấy đó mà khích lệ học viên đừng cứng nhắc, gặp phải cái gì cũng chỉ sự dụng chiến thuật trên sách vở mà phải tự mình động não. Đối chiến giữa Thương Lang và Z hiển nhiên là ví dụ tốt nhất có thể kích khởi đại não của các quân giáo sinh vốn bị hạn chế trong suy nghĩ này. Đến cuối cùng, hầu như tất cả huấn luyện viên đều dùng video của bọn họ. Đối với việc này, Cố Khâm lấy nó ra đùa giỡn với Z trên mạng chiến đấu, nói rằng bọn họ cũng có thể làm huấn luyện viên được rồi.
Bởi vì Cố Khâm vẫn đang tiến hành huấn luyện thể chất nên hắn chỉ thỉnh thoảng mới lên khu chiến thuật tìm Z đối chiến hai lần, mà Z tựa hồ cũng chỉ đồng ý đối chiến với hắn. Vì thế nên bọn họ cũng không xuất hiện trên bảng xếp hạng nữa, mà người có tên Thương Lang giống Cố Khâm kia thì lại tăng tiến rất nhanh. Cố Khâm rất muốn xem video đối chiến của Thương Lang này, nhưng đáng tiếc ngoại trừ hai bên tham gia đối chiến và các huấn luyện viên tại trường quân sự ra thì chẳng còn ai có quyền hạn để xem hết.
Hôm đó, Cố Khâm nhận được yêu cầu trò chuyện của Alvin, “Cố Khâm! Mau tới! Cậu cùng Hình Chiến tới quảng trường trung tâm đi! Võ đài chỗ này có người đang khiêu chiến Thương Lang!” Tiếng nói của hắn bởi vì hưng phấn mà cất cao vút.
“Thương Lang? Thương Lang nào?” Cố Khâm nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là Thương Lang trong video đối chiến được huấn luyện viên đem ra làm trận kinh điển mà giảng giải cả ngày ấy! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, đây chính là hiện trường hiếm có đó!” Bên Alvin truyền tới âm thanh ồn ào ầm ĩ, “Ai nha, bắt đầu rồi, tôi cúp máy đây!”
“Không thể nào…” Sắc mặt Cố Khâm cổ quái trừng mắt nhìn hình ảnh của Alvin biết mất.
“Đi.” Hình Chiến thế nhưng lại vỗ vỗ vai hắn khiến cho hắn hoàn hồn, sau đó đi ra khỏi phòng trước. Cố Khâm sững sờ, Hình Chiến cũng thấy hứng thú? Hắn còn tưởng đối phương là kiểu người không thích đám đông… Tại sao lần này trông y còn tích cực hơn cả mình? Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, tâm tình Hình Chiến tựa hồ như có chút tồi tệ.
Tại quảng trường trung tâm của trường quân sự Đệ Nhất có xây một võ đài khiêu chiến, dùng cho những người muốn biểu diễn thực lực hoặc giải quyết mâu thuẫn lên đấu, là một võ đài công khai giải quyết công bằng khiêu chiến giữa hoặc là học viên với học viên, hoặc là huấn luyện viên với huấn luyện viên, hoặc thậm chí là cả giữa học viên với huấn luyện viên. Chỉ cần đi lên võ đài này, toàn bộ hình ảnh đối chiến sẽ được trực tiếp phát lên màn ảnh giả lập hướng về phía toàn bộ quảng trường. Người không có thực lực nhất định và tự tin sẽ không dám dễ dàng nhận lời khiêu chiến đi lên võ đài này.
Khi hai người Cố Khâm đi tới quảng trường trung tâm, bốn phía võ đài đã lấp đầy khán giả, tiếng người ồn ào huyên náo. Đối chiến tựa hồ đã tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ, từ hình ảnh được trực tiếp trên màn hình lớn có thể thấy trận chiến kịch liệt như thế nào. Hình ảnh trên màn hình lúc thì chiếu toàn cục chiến trường, cũng có lúc sẽ cắt tới hình ảnh hai bên chỉ huy.
Hai bên đối chiến một là Thương Lang quân hàm Tướng quân, dùng hình tượng và khuôn mặt đại chúng y như Cố Khâm thiết lập lúc trước, còn người khiêu chiến bên kia mang quân hàm Thượng tá, tên là Niên Lăng Húc, là một đại mỹ nữ. Đám người xung quanh võ đài có một phần lớn người hò hét trợ uy cho cô, còn có phần thì ồn ào muốn Thương Lang nhường cho em gái nhà người ta một chút. Tất nhiên là dù ở bên ngoài có làm loạn cái gì thì người ở trong khoang giả lập cũng đều không nghe thấy.
“Các cậu tới rồi!” Alvin nhờ có Phương Vi Hùng cao to mở đường cho mà thoát được khỏi đám người đang vây quanh xem đối chiến.
“Tình hình trận chiến hiện tại thế nào?” Cố Khâm hỏi.
“Đương nhiên là Thương Lang chiếm ưu thế rồi! Có điều cô gái kia cũng rất lợi hại, có thể chống đỡ lâu như thế.” Alvin túm lấy cánh tay Cố Khâm, “Đi! Để đầu trọc đi đẩy người cho chúng ta ra hàng đầu!”
“Không cần, ở đây vẫn thấy rất rõ ràng.” Cố Khâm thực sự là dở khóc dở cười.
“Nhưng chờ tới lúc kết thúc, Thương Lang đi ra, chúng ta ở gần một chút có khi có thể kết bạn với cậu ta!” Alvin vô cùng chờ mong nhìn xung quanh võ đài.
“Ách, làm sao cậu biết được cậu ta chính là Thương Lang kia?” Cố Khâm thực sự buồn bực, có điều ngẫm lại chính mình khi nhìn thấy cái tên kia cũng suýt chút nữa nghĩ đó là mình thì hắn lại thoải mái trở lại. Số ID 20 chữ số kia quả thật rất khó nhớ.
“Nhìn tên thôi!” Alvin cho hắn một ánh mắt ý bảo còn phải hỏi sao, “Người có thể thăng lên tới quân hàm Tướng quân vốn đã ít rồi, hiện tại cả Thương Lang và Z đều nổi tiếng như thế, ai còn có tự tin dùng tên của hai người họ? Không sợ đến lúc bị vạch trần sẽ bị người khinh thường sao? Huống chi cô gái kia vừa trước khi khai chiến đặc biệt hỏi cậu ta có phải là Thương Lang kia không thì cậu ta cũng không phủ nhận.” Vừa nói xong, Alvin đột nhiên run lập cập, né tránh ra đằng sau Phương Vi Hùng, ló đầu ra cẩn thận từng li từng tí hỏi Cố Khâm, “Ai, Hình Chiến làm sao thế? Sao giống như đang tức giận vậy?”
“Hả?” Cố Khâm liếc sang Hình Chiến ở cạnh mình. Đối phương đứng nghiêm chăm chú nhìn màn ảnh lớn, gương mặt than không có biểu tình không khác biệt gì với bình thường. Thực không nhìn ra cái gì cả, Cố Khâm liền đem sự chú ý tập trung lên trên võ đài đối chiến.
Thương Lang này cũng có chút bản lĩnh, không dựa vào NPC trí năng mà là tự mình khống chế tài nguyên ở trong tay. Có điều hắn vẫn chưa đủ thành thục. Bởi vì hỏa lực của đối thủ quá mạnh, hắn ra lệnh chỉ huy chiến hạm còn có chút luống cuống tay chân, tốc độ phản ứng không đủ nhanh, cần mất mấy giây suy nghĩ mới có thể đưa ra phán đoán chính xác, tự dưng bỏ qua rất nhiều cơ hội. Có điều phương hướng chung của chiến thuật vẫn chính xác, hơn nữa Cố Khâm cảm thấy phong cách tác chiến này rất quen thuộc.
Về đối thủ của hắn, ý thức tác chiến rất mạnh, tựa hồ không cần phải điều động đại não suy nghĩ đã trực tiếp ra lệnh bằng trực giác phán đoán của mình. Nhưng đối phương lại quá tập trung vào cái trước mắt, tập trung hết vào tiến công thay thế cho phòng ngự, không cân nhắc tới mức độ hao tổn tài nguyên, có vẻ như không bao lâu nữa sẽ hết binh lính có thể dùng.
Giữa lúc Cố Khâm đang mải phân tích hai người đang đối chiến bên trên thì Hình Chiến bỗng nhiên mở miệng, “Cậu ta mô phỏng theo cậu.”
“Cái gì?” Cố Khâm nghe không hiểu, thậm chí còn không chắc rằng đối phương liệu có phải đang nói chuyện với mình không.
Hình Chiến quay đầu đối mắt với hắn, “Cậu ta mô phỏng theo phong cách chiến thuật, phương thức tác chiến của cậu. Rất nhiều mệnh lệnh đặc thù của cậu ta đều là mệnh lệnh cậu từng sử dụng.”
Cố Khâm cẩn thận suy nghĩ, đúng là có chuyện như vậy thật, thảo nào cách chỉ huy của đối phương khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc… A, chờ chút, Hình Chiến nói thế là có ý gì?!
Đúng lúc này, một trận hoan hô bùng nổ giữa đoàn người. Alvin nắm lấy cánh tay Cố Khâm dùng sức lay lay, “Thương Lang thắng! Thắng!” Đợi tới khi Cố Khâm vất vả lắm mới rút ra cánh tay mình ra được thì Hình Chiến đã không còn thấy tăm hơi.
Màn ảnh lớn lúc này chiếu đúng võ đài, hai bên đối chiến đi ra từ bên trong khoang giả lập. Cố Khâm lúc này mới nhìn thấy bộ mặt của Thương Lang kia, vóc người vừa gầy vừa nhỏ, so với mỹ nữ cao gầy kia giống như cô chị cả cùng cậu em trai út. Hắn đeo một chiếc kính gọng đen, trên mặt có tàn nhang, nhìn qua có chút ngốc ngếch, lại có chút nhát gan rụt rè.
Cố Khâm nghe được giọng của Phương Vi Hùng, “Tôi vừa nãy đã nghe qua, Niên Lăng Húc là học tỷ năm ba, còn Thương Lang tên thật là Roger Brown, cũng học năm ba. Nghe nói cha hắn là sĩ quan phụ tá của hiệu trưởng – Chris Brown.”
“Cậu thật sự rất lợi hại, tôi thua tâm phục khẩu phục. Có điều ngày nào đó tôi sẽ thắng trở lại!” Niên Lăng Húc thoải mái phóng khoáng mà bắt tay với Roger. Bởi vì còn đang ở trên võ đài, âm thanh của cô được truyền đi rõ ràng khắp toàn trường, đưa tới từng đợt sói tru dưới đài. Thanh niên nhỏ gầy chỉ nhẹ nhàng đụng tay cô một cái rồi lại thu về. Cô cũng không thèm để ý, chào một tiếng rồi xuống khỏi võ đài.
Đúng lúc này, có người đi ngang qua Niên Lăng Húc tiến lên võ đài, cư nhiên lại là Hình Chiến đã biến mất khi nãy! Y chuẩn bị làm gì? Đám người vốn đang ầm ĩ lại bởi vì y đi lên võ đài mà yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại càng thêm phấn khích, lại có người muốn khiêu chiến Thương Lang tiếp?!
Chỉ thấy Hình Chiến nói với Roger, “Đánh một trận, đổi tên đi.”
Cả người Roger cứng đờ, dù người khác không hiểu được hàm nghĩa của câu này nhưng hắn vẫn hiểu rất rõ ràng, bởi vì hắn không phải Thương Lang thật sự!
“Tới.” Không chờ đối phương đáp lại, Hình Chiến đã đi trước tiến vào khoang giả lập.
Roger đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, nghe tiếng gào “Ai đây quá kiêu ngạo rồi!”, “Thương Lang giết chết hắn!”, “Thương Lang tất thắng!” của mọi người xung quanh, Roger khẽ cắn răng, đã đâm lao thì phải theo lao, hắn rốt cuộc cũng tiến vào khoang giả lập.
Màn ảnh lớn một lần nữa chiếu lên hình ảnh chiến trường, sau đó khi mọi người thấy rõ người đối chiến với Thương Lang là ai thì đều há hốc mồm – là Z! Người khiêu chiến cư nhiên lại là Z!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân
Chương 9: Một Thương Lang khác
Chương 9: Một Thương Lang khác