Bởi vì phòng trọ của Cố Lâm cách A trung không xa, vì thế cậu nhanh chóng tới nơi.
“Xin chào tiên sinh, nhân viên bên ngoài thỉnh đưa giấy căn cước (giấy ID ha) để tiến hành đăng ký.” Tô Chính nghiêm mặt.
Cố Lâm tức giận trả lời, “Tôi muốn vào xem thôi cũng không được sao, chuyển đồ lâu như vậy anh còn không biết tôi a.” Nghĩ thầm nếu không quên mang ví, tôi nhất định sẽ hung hăng móc giấy xác nhận ra ném vào mặt anh.
Tô Chính một mực bảo trì nghiêm túc, hình tượng không chút ý vị. “Thực xin lỗi, đây là quy định.”
“Hừ, tôi đây thèm vào, thích ngồi chờ ngay phòng bảo vệ các anh đấy, có quy định này không?” Cố Lâm tay cầm túi đặt xuống, mười phần khiêu khích.
“Không có.” Tô Chính trả lời, anh chưa từng thích đấu võ mồm với người khác.
Cố Lâm ngồi xuống ghế, thầm mắt người này chả bao giờ câu thông được, lấy điện thoại ra nhấn số gọi.
“Alo, xin chào, ta là chuyển phát nhanh Thân Thông.” Cố Lâm nhận điện, ngữ khí máy móc nói.
Bên đầu kia điện thoại là giọng nói yếu ớt, “Xin chào, có thể phiền toái anh giao đồ tới phòng 305 ở ký túc xá nam sinh không? Đồng học tôi đang học, tôi không muốn làm phiền bọn họ.”
“Không sao, tôi chờ nhóm bạn cậu tan học rồi đồng học cậu tới lấy là tốt rồi?”
“Thật, thật thật thật xin lỗi, bưu kiện này tôi cần gấp, có thể phiền anh trực tiếp đưa tới được không?”
“Vậy được rồi, cậu chờ một chút, tôi lập tức tới ngay.” Cố Lâm mở miệng về phía Tô Chính, “Đồng chí bảo an, đồng học người ta gặp chút phiền phức, làm ơn cho tôi đi vào đi.”
“Có thể, thỉnh đưa ra giấy xác nhận.”
“Tôi bất quá chỉ tiện đường chuyển giao đồ này nọ, mang theo giấy căn cước làm chi a? Anh giả bộ không phát hiện tôi là được rồi.” “Đây là quy định”. “Quy định quy định, quy định tới địa ngục đi.” Cố Lâm có chút phát cáu.
Vốn giữa trưa không cẩn thận quên gửi gói hàng của khách hàng cậu đã cảm thấy rất áy náy, cố tình gặp phải tên bảo an đáng ghét như vậy, cậu sao lại xúi quẩy như thế chứ?
Cố Lâm mắt chuyển động liên tục, nghĩ ra một phương pháp, “Vậy anh giúp tôi đưa vào, đây không tính là trái quy định đi?”
Tô Chính thanh âm lộ ra hoài nghi, “Này…”
“Này cái gì mà này, tôi không làm chuyện xấu, OK?” Cố Lâm giơ ba ngón tay lên thề.
“Ừ, chỉ một lần này thôi. Cậu coi chừng cổng chính.” “Tôi làm việc, anh cứ yên tâm.”
Tô Chính vào phòng ngủ, nhìn thấy một cậu bé thanh tú nằm ở trên giường, cậu bé thấy anh liền bật người dậy mặt đỏ lên, “Bảo, bảo an? Em có xin phép, anh đừng bắt em.”
“Tôi là đến đưa đồ chuyển phát cho cậu.” Tô Chính thầm nghĩ, bản thân mình xấu xa vậy sao, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
“Tại sao là anh đưa a? Tiểu ca kia đâu?” Cậu bé nhìn xung quanh cửa vào, không thấy thân ảnh Cố Lâm đâu.
“Anh ta không mang giấy căn cước, không thể đi vào. Có điều, cậu sao lại muốn nhất định anh ta đưa tới?” Tô Chính có chút nghi hoặc, thằng nhóc này thoạt nhìn không giống người xấu, trong đầu suy nghĩ cái gì?
“A? Chân em bị thương, mẹ em gửi thuốc tới cho em, nhưng mà quan hệ giữa em và đồng học không tốt, vốn định nhờ anh ấy lúc giao tới thuận tiện xoa bóp giúp em, em sợ đâu, không dám tự mình xoa, nhưng mà không xoa thì rất khó lành.” Thanh âm cậu nhóc càng ngày càng nhỏ.
“Ta giúp cậu.” “A? Đừng.” “Vươn chân ra.”
“Đồng chí bảo an, tôi trước kia luôn cảm thấy anh thật đáng giận, hiện tại xem ra, anh cũng là người tốt.”
“Cám ơn khích lệ, có nhiều học trò lén bảo tôi là dạng mặt bài tú-lơ-khơ, đừng nói tình nghĩa gì, cậu là người đầu tiên nói tôi là người tốt. Được rồi, cố gắng tự chăm sóc chính mình, hòa đồng với đồng học, quan hệ giữa người với người rất quan trọng.” Tô Chính mỉm cười. Cậu nhóc ngượng ngùng gật đầu, bảo an cười rộ lên nhìn rất dễ nhìn.
Cố Lâm nhìn Tô Chính đi tới, ngữ khí không tốt, “Đưa xong rồi? Như thế nào lâu vậy, chắc lại đi bắt người đi.” Không có biện pháp, Cố Lâm không có hảo cảm với bảo an.
Tô Chính lạnh lùng liếc nhìn Cố Lâm một cái, “Ngươi nghĩ sao cũng được.”
“Uy, anh chuyên gia xụ mặt, không thấy cơ bắp cứng đơ cả sao?” Cố Lâm hỏi nghi hoặc trong lòng.
“Vậy còn cậu? Cười cười liên tục, không thấy mặt rút gân sao?” Tô Chính phản bác không chút khách khí.
“Hừ, tôi đại nhân rộng lượng, không so đo với anh. Có điều, cười nhiều mới có bằng hữu, anh như vậy, ngay cả bảo an khác cũng không ưa anh đi.” Nói trúng tim đen.
“Không liên quan tới cậu.” Tô Chính giận, người này cố tình đứng đây cãi lộn với anh?
Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, Tô Chính đến gần Cố Lâm ngồi trên ghế, nhẹ nhàng cười, “Cậu quan tâm tôi không có bằng hữu sao?” Nhiệt khí thở ra phả phả vào mặt Cố Lâm.
Lập tức ghé sát gần như vậy, Cố Lâm hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi hôm nay còn có việc, không thèm vô nghĩa với anh nữa.”
Cảm giác tim đập nhanh hơn là chuyện gì xảy ra? Cố Lâm, cho dù mày chưa từng yêu đương qua, cũng không thể đối người đàn ông khác sinh ra loại cảm giác luyến ái trong truyền thuyết này đi.
Nhất định là do đột nhiên bị dọa, sau đó thiếu oxi, đúng, chính là như vậy.
Cố Lâm tuyệt không thừa nhận trên người bảo an này có mùi thơm rất dễ chịu, càng không thừa nhận cậu đỏ mặt.
Tô Chính nhắm mắt lại, trong đầu vọng lại lời Cố Lâm vừa nói, không có bằng hữu sao? Chàng trai quả thật rất có mắt nhìn, tâm hồn lẳng lặng của Tô Chính đột nhiên dậy lên một tia gợn sóng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mọi người có lời gì cứ việc nói ha, tôi muốn nghe xem ý kiến quần chúng. Yên tâm, tôi rất mạnh mẽ, tôi sẽ không vì lời bình kém mà vứt hố bỏ chạy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ê, Bưu Kiện Của Anh Này
Chương 2: Cố lâm tuyệt không thừa nhận mình đỏ mặt
Chương 2: Cố lâm tuyệt không thừa nhận mình đỏ mặt