DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 24-3: Trừng phạt – 3 –

Muốn tránh bàn tay An Dật đang ác ý đùa giỡn trước ngực, nhưng phía sau thân thể An Dật kề sát, làm y không có một đường né tránh; muốn nhắm mắt không nhìn dáng vẻ mình trong gương bị khiêu khích mà toàn thân ửng đỏ, nhưng tuyệt không dám làm trái lời An Dật, bằng không trời biết An Dật sẽ lại lấy cái này làm cớ để nghĩ tṛ ǵ trêu chọc ḿnh, đành xấu hổ đỏ mặt dịu ngoan mở thân thể mặc An Dật thao túng. Nào ngờ chính là điệu bộ mặc người nhấm nháp, biểu cảm ngượng ngùng không thôi này của Thẩm Trác Hi, cực kì gia tăng ý xấu nơi An Dật, càng thích chọc y hơn.

“Trác Hi…”  Thanh âm trầm thấp dễ nghe của An Dật từ phía sau truyền đến.

“Ừm?” Từ xoang mũi phát ra âm thanh đáp lời, y sợ, y sợ lỡ mở miệng, điều nghe được là tiếng rên rỉ mà cả mình cũng thấy xấu hổ. Nghe thấy An Dật gọi mình, vô thức nghiêng đầu, nhân tiện tránh được cảm giác phát ngứa sau cổ do liên tục bị An Dật hôn.

Vừa quay đầu lại, trước ngực đau đớn, cảm giác đau đớn kịch liệt bất ngờ không kịp phòng làm Thẩm Trác Hi “Ô…” một tiếng bi thảm. Ngoái lại nhìn vào mình trong gương, Thẩm Trác Hi mở to mắt, đinh ninh là mình gặp ảo giác rồi, thứ thứ thứ này cư nhiên là đeo ở nơi đó? Không dám tin cúi đầu nhìn trước ngực mình, nhũ đầu bị An Dật xoa nắn đến sưng đỏ giờ càng thê thảm hơn, bị vật Thẩm Trác Hi tưởng vòng tai kẹp lấy một chút thịt trên đỉnh, nhỏ xíu dồn thành một cục, sưng đỏ sung huyết mẫn cảm vô cùng.

Cơn đau làm Thẩm Trác Hi tưởng rằng An Dật đâm vật kia xuyên qua nhũ đầu mình, khiến lòng y không ngừng sợ hãi, nhìn kỹ mới phát hiện chỉ là kẹp trên đầu nhũ, Thẩm Trác Hi thoáng thở dài một hơi, may phước ít ra thì An Dật không định bảo y đeo luôn.

Nhưng Thẩm Trác Hi lập tức cứng người lại, bởi nhũ tiêm sau một cơn tê dại qua đi, Thẩm Trác Hi phát hiện sức nặng của trang sức kẹp đầu nhũ đang không ngừng kéo nhũ đầu xuống, chuyện khiến mặt y đỏ hơn là chỉ cần lay động rất khẽ, chiếc chuông ấy sẽ phát ra thanh âm trong trẻo.

Nếu nói còn chuyện gì đáng sợ hơn cả chuyện này, đó chính là khi Thẩm Trác Hi ngắm sợi xích kẹp đầu nhũ thì y nghĩ đây là một cặp, có nghĩa là còn một sợi nữa cũng sẽ đeo lên người mình. Tầm mắt theo sợi xích bạch kim nhìn đến một cái kẹp nữa còn nằm trong hộp, Thẩm Trác Hi không ngừng run rẩy, lại nhìn những thứ khác trong hộp, thật muốn òa khóc. Bông tai chế tác tinh xảo trong mắt Thẩm Trác Hi quả thật so với dụng cụ tra tấn kinh khủng nhất còn đáng sợ hơn, lại liên tưởng tới thứ khác trong hộp, nếu hiện tại Thẩm Trác Hi còn ngây thơ cho rằng những vật này đều là đồ trang sức đơn thuần, vậy y đúng là sống uổng phí bốn mươi tuổi đầu, bộ trang sức này hiển nhiên đều đeo ở một số nơi không thể tiết lộ, cũng chính là đồ dùng tình thú trong truyền thuyết.

Nghĩ ra lai lịch mấy thứ này, Thẩm Trác Hi rất có xúc động muốn giết tên nhiều chuyện kia, nếu không, nếu không phải hắn, An Dật làm sao lại đem thứ… Tà ác như vậy đeo lên người mình, bi kịch nhất là mình chết tử tế không muốn, còn tự đâm đầu vào họng súng, đồng ý yêu cầu trừng phạt của An Dật, thật đúng là tự đào hố chôn mình.

“An… An Dật…” Thanh âm sắp nghẹn ngào, trên nhũ tiêm truyền đến từng cơn đau đớn, khiến y muốn giãy giụa thân thể thoát khỏi thứ này, nhưng vừa động, tiếng chuông trong trẻo vang lên làm Thẩm Trác Hi sợ đến cứng người, cầu xin An Dật.

An Dật chẳng những phớt lờ, còn se một viên khác, lần này khác xa vụ tập kích đột ngột vừa rồi, Thẩm Trác Hi trơ mắt nhìn An Dật cầm nó, tay kia nắm nhũ đầu mình không ngừng khẽ xoa khẽ nắn, làm cho nó từ từ đứng thẳng lên, tiện đà kẹp vào.

Thẩm Trác Hi ước gì nó vĩnh viễn đừng cứng lên, đáng tiếc là thân thể mình hoàn toàn không nghe mình điều khiển, trên tay An Dật rất nghe lời mà từ từ đứng lên, sau đó nhìn An Dật nhón phần đầu nhũ, mở vòng ra, Thẩm Trác Hi thậm chí có thể thấy rõ đầu nhọn mảnh mang trên kẹp, còn không kẹp đã cảm thấy đau rồi.

Lần này không giống cơn đau đột ngột vừa rồi, An Dật chậm rãi buông tay, sau đó cơn đau ấy khe khẽ từ từ khuếch tán ra từng chút một, tiếp theo là cảm giác nhũ đầu bị kéo xuống. Thẩm Trác Hi không phát hiện mình ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, cặp mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác trên tay An Dật. Kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ là khắc chế không được tâm lý sợ hãi, sau khi thích ứng thì cảm giác bị kéo xuống ngược lại có vẻ tê dại.

“Đẹp quá phải không?” An Dật cười phát ra một tiếng khen ngợi từ tận đáy lòng, còn thuận tay gảy gảy hai viên tòn ten, phát ra tiếng vang leng keng.

Thẩm Trác Hi lại nhìn vào gương, trên đầu nhũ mình lộ ra hai món trang sức tinh xảo, phía dưới hai chiếc chuông rũ xuống như tua rua, bên trong là dây xích bạch kim buông xuống chính giữa, cũng không biết dùng làm cái gì, nếu như không phải đang đeo trên người mình, Thẩm Trác Hi không thể không thừa nhận, quả thật cực kì đẹp mắt kiêm dâm mỹ. Nhưng thứ này thật sự đeo trên người mình thì chỉ làm y cảm thấy xấu hổ khó nhịn, da đầu tê dại, đã vậy y còn hứa với An Dật hôm nay vô luận hắn làm cái gì cũng đều đồng ý, không thể nói không, thật đúng là muốn cắn lưỡi mình mà, nếu y từ chối, An Dật chắc chắn sẽ thu tay lại, nhưng bây giờ… Thẩm Trác Hi khóc không ra nước mắt nghĩ có khi nào An Dật đã biết trước rồi, mới đưa ra yêu cầu đó.

Thẩm Trác Hi còn đang ăn năn hối hận thì nhìn thấy trong gương tay An Dật móc cái vòng trang sức chính giữa, tiếp đó nhẹ nhàng kéo xuống. “Ân a…” Miệng bật ra tiếng rên rỉ, khiến Thẩm Trác Hi tự hiểu vòng trang sức này dùng để làm gì. An Dật như phát hiện ra món đồ chơi mới, lại kéo mấy cái, rõ ràng rất nhẹ, nhưng Thẩm Trác Hi cảm thấy nhũ đầu mình như sắp đứt tới nơi, đáng xấu hổ nhất chính là, rõ ràng là đau đớn, nhưng lại có khoái cảm khác thường, Thẩm Trác Hi lúng túng không biết nên làm gì, chỉ có thể vung ra một tay định đè cái tay làm chuyện xấu của An Dật.

“Anh đã hứa với em rồi mà.” Giọng điệu trêu chọc, khiến tay Thẩm Trác Hi tức khắc đơ luôn, may mà An Dật cũng không tiếp tục ghẹo nữa, ngược lại kéo tay y bảo y tiếp tục nâng cái hộp kia.

Thẩm Trác Hi nhìn ngón tay thon dài của An Dật, từng món trang sức xếp trong hộp, mỗi khi tay An Dật lướt qua, Thẩm Trác Hi liền run rẩy, ngón tay An dừng lại chỗ nào, là không ngăn được suy đoán thứ này rốt cuộc dùng để làm gì.

“Anh đúng là càng ngày càng không nghe lời nha.” Vành tai bị thổi một luồng hơi nóng, truyền đến cảm giác ẩm ướt, là An Dật cắn tai mình, cả người nóng lên, không hiểu An Dật nói gì, khó khăn xoay trở người, muốn giảm bớt hỗn loạn trong thân thể.

Dục vọng đã thức tỉnh thì dù cho vừa rồi giày vò cũng không suy giảm, bây giờ bị An Dật khiêu khích rõ ràng như vậy, càng thêm dâng cao, rõ ràng nhất chính là cái tên đứng sừng sững kia.

Tên nhóc không nghe lời kia theo tay An Dật nâng niu, vuốt ve khi nhẹ khi mạnh, ngón tay An Dật lựa tới lựa lui trong hộp cuối cùng cũng đã dừng lại ở một món trang sức. Được An Dật phục vụ lênh đênh trong bể dục, Thẩm Trác Hi thất thần nhìn lại, thoáng chốc thanh tỉnh mấy phần, chiếc vòng tròn kia không giống vòng đeo tay cũng chẳng giống nhẫn, dù gì cũng đừng là thứ mình nghĩ đeo ở chỗ đó nha…

Có điều tay An Dật cầm chiếc vòng dời xuống, phá tan nguyện vọng đẹp đẽ của Thẩm Trác Hi, thứ này quả nhiên “Không phụ niềm hi vọng”, đeo ở chỗ đó. Thẩm Trác Hi cứng người, nhìn An Dật đem chiếc vòng bao lên dục vọng đã đứng thẳng sưng vù, nhưng kích thước cái vòng quá lớn, chỉ cần An Dật buông tay tuyệt đối sẽ trượt xuống mất.

Thẩm Trác Hi lúc này rầu ghê, chờ An Dật chèn cái vòng vào tận gốc của y, hai tay lần mò xoay cái khóa tinh hoàn khá là xa xỉ, tiếp đó Thẩm Trác Hi nghe một tiếng bánh răng chuyển động rất nhỏ, theo tiếng “Cạch cạch cạch”, đường kính chiếc vòng không ngừng thu nhỏ, mãi đến khi hoàn toàn vừa vặn với kích cỡ Thẩm Trác Hi, An Dật vẫn không dừng tay, tiếp tục xoay, lúc Thẩm Trác Hi bị chiếc vòng ghìm lại hết phần gốc, vô thức ngọ ngoạy trong lòng An Dật một hồi mới ngưng.

Thẩm Trác Hi thở hổn hển cúi đầu nhìn phân thân đã bị buộc chặt, buồn bã phát hiện chẳng những không nhỏ lại, còn vì An Dật sờ soạng một hồi mà sưng to hơn cả một vòng, bị thít đến đỏ au, Thẩm Trác Hi có thể tưởng tượng tới khi mình hoàn toàn bộc phát sẽ phải đau đớn cỡ nào, tuyệt đối không thể phát tiết cao trào, chỉ mới nghĩ thôi Thẩm Trác Hi đã bắt đầu cảm thấy đau rồi.

An Dật cũng không vội đeo thứ còn lại lên người Thẩm Trác Hi, trái lại hai tay đều dùng để phục vụ dục vọng dưới thân Thẩm Trác Hi, đặt vào trường hợp bình thường chuyện này tuyệt đối là cực kì hưởng thụ, nhưng bây giờ á, phân thân bị quấn chặt, mỗi khi phình ra một phân thì càng chặt thêm một phân, ôn nhu này thật đúng là một loại cực hình mà.

“An Dật… Ư… Hừ… An Dật…” Không thể nói không, không thể cầu xin tha, chỉ có thể lần lần gọi tên đầu sỏ, thân thể như cá rời nước, không ngừng vùng vẫy giãy giụa, dẫn đến chuông không ngừng vang lên, lúc này chẳng thèm để ý, y chỉ muốn giải thoát, khoái cảm không ngừng dâng lên, lại biến thành hành hạ.

Khi ngón tay An Dật dính gel bôi trơn tách cánh mông y ra, để ở mật huyệt y, Thẩm Trác Hi cũng không phát hiện, y đã bị trói buộc phía trước giày vò sắp điên rồi, trước kia An Dật cũng từng buộc chặt phân thân y, không cho y cao trào, nhưng đó chẳng qua là tay An Dật, hắn sẽ không nỡ ra sức bóp chặt dục vọng mình. Nhưng đồ vật khác xa tay An Dật, không chút lưu tình siết thật chặt dục vọng y, càng giãy giụa càng mang đến nhiều khoái cảm, đồng thời cũng bị trói buộc càng chặt.

“A…” Nơi mẫn cảm trong thân thể bị An Dật đụng trúng, kêu lên sợ hãi, lúc này y đã không còn sức lực che dấu tiếng rên rỉ của mình, cũng mặc kệ xấu hổ hay không xấu hổ, ngón tay An Dật trước sau tập kích làm y sướng như lên mây, toàn thân mềm nhũn co quắp trong lòng An Dật, đày đoạ y như sa vào địa ngục, thống khổ muốn cao trào nhưng không được, khiến y muốn tách rời mình ra, lấy tay đi sờ nơi phát ngứa kia.

Tay không chút sức lực, chiếc hộp trên tay thoáng cái nghiêng đổ, thân thể mình cũng muốn trượt xuống, may mà An Dật kịp ôm lấy eo y, lanh tay lẹ mắt đón được cái hộp sắp rớt xuống, để qua một bên. Ngó ngó Thẩm Trác Hi bị tình dục hành hạ ngay cả đứng cũng không còn hơi sức, lại liếc qua thứ còn lại trong hộp, xoay người y qua, làm cho hai tay y vòng quanh cổ mình, đồng thời mình giữ lấy thắt lưng y.

Từ trong gương có thể thấy rõ phía sau của Thẩm Trác Hi, phần lưng với đường cong xinh đẹp, cặp mông tròn vểnh, đôi chân thẳng tắp, lại thêm cái miệng nhỏ chưa kịp khép lại vì ngón tay hắn rời khỏi, xung quanh dính gel bôi trơn trong suốt long lanh, dâm mỹ sắc tình nói không nên lời.

An Dật lui ra phía sau, toàn thân đỡ lấy Thẩm Trác Hi trên người hắn, tự nhiên biến thành tư thế mê người mông vểnh ra sau, An Dật thấy dáng vẻ này của Thẩm Trác Hi  trong gương, liếm liếm môi, nheo nheo mắt, “Tách chân ra một chút”.

Hồn cũng sắp bay mất, Thẩm Trác Hi tự nhiên không ý kiến làm theo, tới khi xúc cảm lạnh lẽo từ phía sau mật huyệt truyền đến, Thẩm Trác Hi mới kinh ngạc quay đầu lại, muốn biết thứ không phải ngón tay An Dật kia là cái gì. Vừa quay đầu Thẩm Trác Hi đã sợ đến hồn vía lên mây, gắt gao ôm lấy An Dật.

Trời ạ, cư, cư, cư nhiên là cái, cái “Dây xích tay” kích thước không thuận. Từ trong gương Thẩm Trác Hi có thể nhìn thấy rõ rành rành một chuỗi từ trên tay An Dật rũ xuống, mỗi viên đều được chạm khắc tinh xảo vô cùng, lại đi đặt ở nơi đáng xấu hổ này! Đang khi Thẩm Trác Hi ngạc nhiên, một viên có đường kính nhỏ nhất dễ dàng mở rộng khuyếch trương được tiểu huyệt nuốt vào trọn vẹn.

“Đừng, đừng mà… A… Đừng mà… Dật…” Níu lấy An Dật như cọng rơm cứu mạng, đây thật sự là khiêu chiến cực hạn của y, cũng mặc kệ mình đã đồng ý cái gì, mở miệng cầu xin tha.

“Rõ ràng là anh đã đồng ý với em rồi mà, không được đổi ý.” An Dật cười đến đầy mặt ôn nhu, “Lần sau còn giấu em làm chuyện xấu, phải nhớ kỹ hôm nay đó.”

Thẩm Trác Hi cắn răng cười khổ một tiếng, thật đúng là mắc nợ hắn mà, mình rõ ràng chẳng làm chuyện xấu gì, oan uổng quá sức, đây chẳng lẽ là An Dật ghen thật? Đem cơn giận trút lên người mình? Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nhìn An Dật, hắn đang híp mắt tập trung vào động tác trên tay, không giống bình thường cười đến vẻ mặt ôn hòa vô hại nhưng lại vô cùng xa cách, lúc này trên mặt hắn là kiểu cười xấu làm ác thành công (=..=), khiến y không nhịn được sáp tới gần hôn lên cằm hắn. Lại nhìn nhìn hạ thân An Dật, rành rành là đã ngóc đầu lên, biết hắn cũng động tình rồi, phát hiện này khiến Thẩm Trác Hi cười trộm một hồi, không biết sống chết đi cọ cọ hắn.

Thế nên lập tức dẫn tới cái gọi là vui quá hóa buồn, An Dật mạnh tay một phát, chả biết đẩy mấy hạt châu vào cùng một chút, Thẩm Trác Hi thoáng cái cười không nổi, đành phải vùi đầu vào vai An Dật, không ngừng thở, phía sau bị bỗng chốc lấp đầy, mấy hạt châu không theo quy tắc chen chúc trong thông đạo, khó chịu cực kì.

“Vậy, anh nói là vào mấy hạt rồi?” An Dật đột nhiên hỏi.

“Hả?” Thẩm Trác Hi ngây người, làm sao y biết, y còn chưa tới mức không biết xấu hổ đi kể ra chỗ tư mật của mình có thể nuốt vô mấy viên.

“Mau nói đi.” An Dật uy hiếp, lại nắm một hạt châu đặt ở cửa vào mật huyệt y, làm bộ sẽ chen vào. Mấy hạt châu trong chuỗi kia càng đi vào càng lớn, cho nên hạt châu đang đặt ở lối vào của y, Thẩm Trác Hi dựa vào cảm giác cũng biết đường kính nó cực kì khả quan.

Thẩm Trác Hi lập tức nói đại một đáp án, “Ba hạt.”

“Đoán sai rồi, đáng phạt.” Tăng lực tay, không chờ Thẩm Trác Hi phản ứng từ từ đẩy hạt châu vô.

“A… Đau… A…” Phía sau bị mở ra, y có thể cảm nhận rõ ràng tiểu huyệt bị mở ra từng chút một, sau đó hạt châu bị đẩy vào từng chút một, cuối cùng thoáng cái dồn vào, làm mấy viên khác ở trong thông đạo cũng lộn xộn, dẫn đến càng phát ra nhiều tiếng thở gấp của Thẩm Trác Hi cùng giọng cười xấu của An Dật.

Đọc truyện chữ Full