Còn vài ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, trên đường đã tràn ngập không khí Giáng Sinh, đường phố trải một lớp tuyết thật dày, trên cây trên cửa sổ khắp nơi treo đầy đồ trang trí màu xanh màu đỏ, trên đường thường thường sẽ nhìn thấy ông già Noel đang phát kẹo, bánh gừng (1) cùng với một vài hộp quà nhỏ màu đỏ.
Lúc An Dật ôm một cây thông nhỏ vào nhà, Thẩm Trác Hi kinh ngạc vô cùng, “Chúng ta cũng phải trang trí cây thông Noel?” Đây không phải là trò chơi của trẻ con sao? Bọn họ hai người đàn ông cũng chơi cái này? (ko thì chơi cái j a =))))
An Dật khó hiểu nhìn y, “Đương nhiên a, ngày Noel sao lại không có cây thông Noel”. Nếu An Dật muốn trang trí cây Noel, Thẩm Trác Hi tự nhiên sẽ không phản bác, cũng hăng hái bừng bừng mà cùng hắn trang trí. Khi hai người đang treo đèn chớp lên cây, cả nhà Annie đã tới thăm. Lần này là một nhà ba người, Thẩm Trác Hi nhìn thấy chồng của Annie, cuối cùng cũng yên tâm, thì ra cũng là một người Trung Quốc, nhìn cũng không lớn tuổi.
Annie mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy hai người đang trang trí cây Noel, cũng xông lên giúp, bảo ông chồng đem hộp quà nhỏ họ mang đến treo lên luôn, Jimmy cũng hiếu kỳ đi ra từ sau lưng mẹ, không bao lâu bắt đầu dính vào An Dật chơi đùa, khiến ông ba nó tức giận tới nỗi liên tục trừng An Dật.
Mấy người bận rộn một buổi chiều, cả nhà treo đầy hoa quả, cây thường xanh và cành dâu tằm ghép nhỏ kết thành vòng hoa trang trí, cây Noel cũng treo đầy các món đồ trang trí nhỏ cùng đủ loại đèn màu chớp nháy. Annie ở lại buổi tối, quyết định biểu diễn tài nghệ nấu nướng của cô nàng một phen, kết quả ngược lại bị thức ăn Trung Quốc của Thẩm Trác Hi mê hoặc, ăn đến độ không thèm nói chuyện, vừa cắn sư tử đầu (2) Thẩm Trác Hi làm, vừa liên tục mắng nhà hàng Trung Quốc ở đây đều là gạt người, ăn lời nhiều như vậy cư nhiên lấy bột mì lừa gạt bọn họ, thì ra thức ăn Trung Quốc chân chính lại ngon như vậy.
“Dật, mau mau lấy Thẩm về nhà đi, a, với kỹ thuật đáng giá này, thật là một người vợ tốt mà”.
Làm cho Thẩm Trác Hi đang uống canh bị sặc ho khù khụ, An Dật vội vàng vỗ lưng giúp y thuận khí, tức giận nói: “Cậu nên bảo vợ cậu mau mau đi học đi, kết hôn nhiều năm như vậy cư nhiên vẫn để cô tưởng bột mì trộn đường chính là đồ ăn Trung Quốc, thật là mất mặt, sau này đừng nói mình am hiểu Trung Quốc”.
An Dật lời này vừa ra, Annie quả nhiên lập tức đem mũi nhọn chỉ hướng ông chồng của cô nàng, không hề trêu Thẩm Trác Hi đáng thương nữa, nói tại sao hắn lại không có tài nghệ nấu ăn tuyệt vời như Thẩm Trác Hi chứ, đàn ông Trung Quốc không phải đều biết nấu ăn?
“Ai nói, em thấy An Dật có lúc nào xuống bếp?” Chồng Annie lập tức phản bác, tên An Dật hỗn đản này, lại chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ, còn giành giật con với hắn.
“Đây là truyền thống tốt đẹp của nhà An Dật a, đàn ông không xuống bếp. Hơn nữa hắn có vợ hắn nên sẽ không cần”. Annie còn không chờ An Dật trả lời, đã dạy bảo ông chồng mình, hoàn toàn bị tay nghề Thẩm Trác Hi chinh phục, chân chó mà đứng về phía bọn họ.
An Dật cười coi vợ chồng son bọn họ nhao nhao om sòm, rốt cuộc đem lực chú ý của Annie rời khỏi Thẩm Trác Hi, còn bị Annie trêu tiếp, Thẩm Trác Hi da mặt cực mỏng cũng sắp đỏ bừng rồi, hơn nữa bị Annie bắt gặp tình cảnh xấu hổ như vậy, y cũng không còn mặt mũi nào gặp Annie, đừng nói chi phản bác lời của cô nàng.
Cuối cùng đồng ý bọn họ có thể thường đến ăn cơm, mới tiễn cả nhà Annie, lúc gần đi, Jimmy lại sống chết không chịu đi, Annie vẫy tay, Jimmy của tôi đêm nay xin nhờ hai người, tiêu sái mà đi, bỏ lại ông chồng cô nàng trừng mắt nhìn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ con đuổi theo bà xã.
Thừa dịp còn mấy ngày nữa mới tới Giáng Sinh, An Dật đưa Thẩm Trác Hi đi thăm trường cũ của hắn, còn có nơi hắn làm việc lúc trước, tiếp đó đi dạo một vòng ngắm cảnh, đêm bình an cùng ngày mới về nhà, bị Annie chờ ở cửa trách móc một trận, vội vội vàng vàng kéo Thẩm Trác Hi vào nhà bếp, chuẩn bị tiệc Giáng Sinh.
“Thẩm, Dật đã cầu hôn anh chưa?” Mới đẩy hai người đàn ông khác ra khỏi nhà bếp, Annie đã vội vã hỏi thăm lung tung.
Cầu hôn? Thẩm Trác Hi chưa từng nghĩ qua, chỉ cần giữ vững tình trạng như bây giờ y đã rất thoả mãn rồi, nào còn dám hy vọng xa vời cái gì a.
“Da? Là chưa hả, không sao không sao, vậy anh cầu hôn Dật đi, anh cũng biết tên Dật này rất lười, bình thường không quá chủ động”.
Muốn y cầu hôn An Dật… Cái này Thẩm Trác Hi thật sự hơi động tâm, chỉ sợ An Dật chắc sẽ không đồng ý.
“Ha hả, đừng mắc cỡ, đối với người như Dật, phải triển khai thế tiến công mãnh liệt mới có thể đuổi tới tay, mặc dù tên Dật này vừa lười vừa không tốt, trái tim rất đen, lại đặc biệt khó hầu hạ, bất quá thật là một chàng trai tốt. Nhớ kỹ nha, không cần cầu hôn quá long trọng, không cần nhẫn quá đắt tiền, những thứ này đối với Dật mà nói không đáng kể chút nào. Không bằng anh tự mình kết một chiếc nhẫn cỏ biết đâu có thể làm anh ta cảm động đấy”.
Thẩm Trác Hi nghe nhận xét của Annie đối với An Dật, mỉm cười, An Dật quả thật rất lười, hơn nữa luôn lời nói sắc bén chỉ ra sai lầm, nói theo một nghĩa nào đó quả thật rất không tốt, bất quá cái ‘tim đen’ này Thẩm Trác Hi sẽ không phát hiện, chỉ cảm thấy An Dật vừa ôn nhu vừa thiện lương, so với thiên sứ còn tốt đẹp hơn, tình nhân trong mắt hoàn toàn nhìn ra Tây Thi.
Annie đột nhiên hạ giọng hỏi: “Dật ở trên giường phong tình thế nào hả? Có phải đặc biệt gợi cảm giác mê người hay không?” Ám muội cười rộ lên, tựa hồ tưởng tượng ra bộ dáng An Dật.
“Hả?” Thẩm Trác Hi không ngờ tới Annie lại có thể hỏi ra vấn đề táo bạo như vậy, ngẩn người không biết nên trả lời như thế nào, cô nàng vẫn kêu y là cái gì vợ của An Dật, y tưởng là cô nàng biết rõ quan hệ trên dưới của y cùng An Dật, ầm ĩ hồi lâu hình như Annie vẫn là hiểu lầm rồi a.
“Hả cái gì, len lén nói nhỏ cho tôi biết đi, tôi sẽ không nói với Dật, chỉ là tò mò mà thôi”.
“Khụ, đang nhỏ to cái gì đây?” Thanh âm An Dật đột nhiên vang lên, Annie sợ tới nỗi giật mình, cảm giác đang làm chuyện xấu bị người bắt gặp, xấu hổ cười với An Dật đứng ở cửa, ỉu xìu trốn khỏi nhà bếp.
“Tránh Annie xa một chút, cô nàng này hơi điên điên khùng khùng, tôi còn không yên tâm để anh ở cùng cô ấy, ai biết cô nàng có thể nói ra chuyện khác thường gì. Cô ấy không câu dẫn anh chứ?”
“Làm sao có thể?” Thẩm Trác Hi cười, kỳ thật y rất thích tính cách Annie hào phóng như vậy.
“Tôi muốn ăn cái kia”. An Dật đưa tay chỉ chỉ bánh bích quy mới ra lò. Thẩm Trác Hi cầm một cái, chấm sữa, đưa đến bên miệng An Dật, lại bị An Dật cắn ngón tay, nhẹ nhàng liếm lộng, “Mùi vị không tệ”. Cũng không biết là đang nói Thẩm Trác Hi hay là nói bánh bích quy.
Tiệc tối Giáng Sinh, Trung Tây hợp bích, đủ loại đủ kiểu thức ăn đều có, Annie ăn đến nỗi liên tục xoa bụng, ngay cả chồng Annie cũng không rảnh cùng An Dật tranh giành đối địch, chỉ lo lấy thức ăn lấp đầy bụng. Thật sự quá mỹ vị, không khỏi hâm mộ An Dật, người này thật sự quá may mắn, tại sao hắn có thể mỗi ngày được ăn đồ ăn Thẩm làm chứ, ngô, đáng ghét, hắn còn không cần giành với bọn họ, Thẩm cứ thêm đồ ăn vào chén hắn mãi, lại nhìn ông chồng mình, chỉ lo ăn một mình, Annie hận đến mức liên tục giậm chân.
Ăn uống xong, mọi người cùng nhau chơi đùa thẳng đến mười hai giờ, nghe được tiếng chuông Giáng Sinh, ôm nhau, chúc phúc, trao đổi quà, Annie nhìn thấy An Dật tặng cô nàng một bộ sườn xám kiểu Trung, hưng phấn mà ôm An Dật hôn thật kêu. Sau khi trao quà, chỉ còn lại Thẩm Trác Hi cùng An Dật hai người ngồi dưới tàng cây Noel.
“Có thể mở ra chứ?” Thấy Thẩm Trác Hi gật đầu, An Dật mở giấy gói món quà Thẩm Trác Hi tặng hắn, một cái hộp nho nhỏ, đặt trên lớp vải nhung đen chính là một chiếc nhẫn, cũng không tinh xảo, còn có thể nhìn thấy dấu vết chế tạo, ngay cả cái vòng tròn cũng méo mó không tròn trịa, cho dù là như thế này nhưng ngoài ý muốn có một loại mỹ cảm hào phóng thô kệch, mặt bên trong nhẫn có khắc A&S (*), nét chữ non nớt như đứa trẻ mới vừa học viết chữ.
(*) A&S là chữ viết tắt họ của 2 người: An & Thẩm. Vì tên phiên âm Latinh của An Dật: ānyì, Thẩm Trác Hi: shěn zhuó xī.
“Anh tự mình làm?” An Dật cầm nhẫn lên thưởng thức hỏi, thấy Thẩm Trác Hi gật đầu, cười nói, “Này xem như cầu hôn sao?”
“Ừ…Cậu có đồng ý…Lấy…Tôi không?” Chữ ‘lấy’ ở giữa cơ hồ nhỏ không thể nghe thấy, cả câu lại càng đứt quãng, nói xong Thẩm Trác Hi mắc cỡ không dám ngẩng đầu nhìn An Dật, trầm mặc chờ đợi An Dật xét xử, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Thánh ca hân hoan bên ngoài.
Hồi lâu không thấy An Dật trả lời, tim Thẩm Trác Hi không ngừng trầm xuống, An Dật quả nhiên sẽ không đồng ý, y không nên hy vọng xa vời. Gian nan mà nặn ra một vẻ tươi cười: “Tôi nói đùa đấy”.
“Tại sao không mở quà của tôi ra xem thử”. An Dật cũng không trả lời, chỉ là thúc giục y mở quà ra.
Thẩm Trác Hi chỉ cảm thấy bầu không khí tốt đẹp vừa rồi thoáng cái trở nên áp bức, kỳ nghỉ vốn hoàn mỹ đều bị hy vọng xa vời không nên có này của y phá vỡ. Máy móc mở món quà trên tay, cho đến lúc cái hộp trên tay được mở ra, thứ bên trong lộ ra, ‘đinh’ một tiếng rớt xuống đất, Thẩm Trác Hi mới mờ mịt mà nhìn đồ vật kia, vừa nhìn, trái tim nhảy lên, nhìn đồ vật kia lộc cộc lăn ra xa, giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân nhào tới, đem đồ vật nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay, lòng vẫn không thể tin được, y không hoa mắt chứ.
Cẩn cẩn dực dực mở tay ra, thật sự là một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm đó, khác biệt với chiếc đơn sơ như món đồ chơi trẻ con của y, chiếc nhẫn này có hình tròn hoàn mỹ, xoay ngang nhìn lại là hình trái tim, mặt nhẫn rất rộng, vừa nhìn đã biết là kiểu nam, nơi giao với hình trái tim là một dãy hình vuông, đại khí đẹp đẽ quý giá, mà chữ khắc bên trong lại là giống nhau ‘S&A’.
“Thế nào? Tay nghề của tôi so với anh tốt hơn một chút chứ?” An Dật mỉm cười hỏi.
“Đây là… Đây là…” Thẩm Trác Hi kích động ngay cả nói chuyện cũng cà lăm rồi, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật, không dám suy nghĩ ý nghĩa mặt sau chiếc nhẫn này thể hiện, y sợ y sẽ vui mừng đến phát điên mất.
“Will you marry me?”
Mạnh mẽ ôm lấy An Dật đang mỉm cười, khoảnh khắc này, y cảm giác được là đang trên thiên đường, nóng bỏng trao đổi hơi thở với nhau, lần tìm nhẫn đeo vào ngón áp út của nhau, “Yes, I do”.
Hai người quấn quít không buông, thân thể cọ xát nóng lên, mãi đến lúc thở không nổi nữa, mới buông nhau ra, An Dật đè lên người Thẩm Trác Hi, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt tràn ngập hơi nước của Thẩm Trác Hi, “Đồ ngốc” cúi người xuống đặt một nụ hôn ôn nhu lên trán, chỉ cần nghĩ tới người yêu mình thích mình như thế, trong lòng chính là lửa nóng, đối với y có một loại dục vọng. Giống như dã thú, xé rách quần áo trên người nhau, cứ như vậy dưới tàng cây Noel giao cảnh tương triền, vội vàng ở trên người đối phương phát tiết dục vọng cùng ái ý, thật sâu va chạm, chặt chẽ kết hợp cùng nhau, chẳng phân biệt được nhau, chỉ để lại tiếng rên rỉ cùng hoan du khắp phòng.
*******
Chú thích:
(1) nguyên văn: khương bính: bánh có vị gừng; bánh ăn trong dịp lễ Giáng Sinh, còn hay được gọi là Ginger Man XD~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 8-4: Lễ giáng sinh (4)
Chương 8-4: Lễ giáng sinh (4)