DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 1-4: Hẹn hò (4)

“An Dật…” Thẩm Trác Hi luống cuống, tư thế bây giờ thật quá thách thức thần kinh y rồi.

Hai tay An Dật từ nách y lướt xuống, qua lại xoa nắn cặp mông tròn trịa, dường như nghe được trong thanh âm run rẩy mang theo ý sợ hãi, ghé sát vào lỗ tai y trấn an, “Đừng sợ, dàn nhạc phía dưới không nhìn thấy đâu, tôi đã từng đàn dương cầm ở đó.” Ngụ ý chính là từ chỗ đó nhìn lên là tuyệt đối không thấy được.

“Thật chứ?” Thẩm Trác Hi không tin mà quay đầu lại hỏi An Dật.

“Thật.”

“Cậu chưa từng nói cậu biết đàn”

“Hả? Vậy sao? Vậy bây giờ tôi đàn cho anh xem.” Nói xong liền coi cái mông tròn trĩnh vểnh lên của Thẩm Trác Hi trở thành phím đàn, ngón tay ở bên trên linh hoạt mà nhảy nhót vài cái.

“A… Đừng ” Thẩm Trác Hi bị hoảng sợ đến mức giật bắn mình, sau đó gắng gượng nuốt thanh âm của mình xuống, y hoàn toàn không ngờ tới An Dật lại đi, lại đi đàn trên chỗ kia…

“Nghe được tôi đàn là bài gì không?”

Thẩm Trác Hi làm sao có thể biết được An Dật đàn là bài gì, cho dù bình thường y cũng nhiều lắm chỉ có thể phân rõ ràng đồ rê mi, huống chi dưới loại tình huống này, chỉ sợ ai hỏi y một bài toán tiểu học y cũng chưa chắc có thể trả lời được.

“Nghe không hiểu sao? Anh không chuyên tâm nha, vũ khúc Marzuka (1), anh nghe, đang diễn tấu đây.” Vừa nói xong khúc ca lại tiếp tục được đàn trên người Thẩm Trác Hi, vừa đàn lại vừa phát ra giai điệu hừ, chăng qua lần này nơi đàn tấu đổi lại tới trên phân thân đang tinh thần mười phần đứng thẳng của Thẩm Trác Hi, mặc dù eo Thẩm Trác Hi cũng không coi là nhỏ, thế nhưng muốn một tay ở bên trên liên tiếp đàn các nốt nhạc, vẫn là miễn cưỡng một chút, vì vậy An Dật chỉ có thể di chuyển trên trụ thân nho nhỏ, đem nửa bàn phím đàn dương cầm cũng thu lại ở một chỗ nhỏ như vậy, kết quả có thể tưởng tượng. Thẩm Trác Hi cảm thấy ngón tay An Dật căn bản chính là đang không ngừng ấn đè một chỗ.

(1)Marzuka (tiếng Balan là mazurek) là một điệu vũ dân gian Ba Lan, với nhịp 3/4 hoặc 3/8 có phách mạnh nằm ở nhịp thứ 2 hoặc nhịp 3. Vũ điệu này trở nên phổ biến ở các vũ phòng châu Âu suốt thế kỉ XIX. Chính quốc ca Ba Lan cũng là một bản mazurka nhưng nhịp điệu chậm hơn thông thường. Nhiều nhà soạn nhạc cổ điển châu Âu đã viết những bản mazurka bất hủ. Xem thêm:

Nhưng tiết tấu vũ khúc Marzuka lại vô cùng nhẹ nhàng, khiến năm ngón tay An Dật lặp lại nhịp điệu với mức độ cực nhanh, cái này có thể cực kỳ kích thích Thẩm Trác Hi, nơi công cộng, tư thế xấu hổ, hơn nữa phân thân mẫn cảm, khoái cảm dường như bị phóng đại vô hạn lần, ngay lúc Thẩm Trác Hi cảm thấy y sắp áp chế không được thanh âm của mình mà thét chói tai lên, khúc nhạc chuyển tới chương tiết kế tiếp, An Dật cũng ngừng lại, ghé sát vào bên tai y, hỏi: “Cái cách tôi đàn thì như thế nào?”

Thẩm Trác Hi thật ngay cả hơi sức trừng hắn cũng không có, chỉ có thể như con cá rời nước há miệng thở dốc, y chưa kịp điều hòa được nhịp thở, liền phát giác ngón tay An Dật hướng nơi khiến y cảm thấy thẹn mà chui vào. Thẩm Trác Hi cảm thấy mình bắt đầu có chiều hướng xấu đi, dù sao An Dật vốn đã tỏ rõ quyết tâm muốn làm ở chỗ này, y vốn không có dư hơi phản đối cũng không muốn phản đối An Dật, vì vậy Thẩm Trác Hi dùng hai tay chống tay vịn, thân thể hướng vào lòng An Dật cọ cọ, dùng phía dưới của mình ma sát qua lại nơi đã phấn chấn của An Dật. Quả nhiên ngón tay An Dật mới vừa thăm dò tiến vào tiểu huyệt đóng chặt của y dừng lại, tiếp theo bắn ra một ánh mắt xấu xa, ghé vào lỗ tai y khẽ cười nói: “Trác Hi anh học xấu nha.”

Trong lòng Thẩm Trác Hi thầm mắng một câu rốt cuộc ai xấu hơn, cơ mà vẫn không có can đảm nói ra khỏi miệng, dù sao cuối cùng người chịu thiệt nhất định sẽ không phải là An Dật, bây giờ y chỉ hy vọng An Dật cho y một thống khoái, cứ treo ngành sát cổ (2) như vậy, y thật sắp nổi điên rồi. Hít sâu, quay đầu, “Cho tôi”, thở ra, cả quá trình hít thở một mạch, mới làm xong, trên mặt Thẩm Trác Hi đã đỏ hồng, không dám liếc mắt nhìn An Dật.

(2) nguyên văn: 不上不下的吊着: treo không trên không dưới. Trong tục ngữ Việt có một câu “treo ngành sát cổ”, nghĩa đen: chém đầu nhưng chém không đứt, chừa lại một miếng da nên cái đầu cứ lủng lẳng, không rớt xuống. Nghĩa bóng: làm việc gì đó mà không giải quyết dứt điểm, cứ để dây dưa mãi.

Ta thấy câu này rất phù hợp ngữ cảnh, vả lại cũng không biết dùng từ gì để hình dung đúng tình cảnh đó, nên ta đưa vào.

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của An Dật, làm Thẩm Trác Hi càng thêm quẫn bách mà không ngẩng đầu lên được, sau đó nụ hôn ngọt ngào rơi xuống chiếc cổ tinh tế, tiếp theo là An Dật nắm tay y đặt lên trên quần mình, ý gì không nói cũng hiểu. Tay Thẩm Trác Hi, xuyên qua giữa hai chân mình, run lẩy bẩy sờ lên phân thân An Dật, thế nhưng bị ngăn ở giữa, tay y lại dùng sức không được, mất sức lực thật lớn cũng không cởi được dây lưng An Dật.

Thẩm Trác Hi cầu cứu nhìn An Dật, hy vọng hắn buông tha y cho rồi, nhưng An Dật lại coi như không phát hiện, chỉ tập trung nghe hòa nhạc (nghe mới là lạ =..=), nếu như không phải tay An Dật vẫn xoa nắn eo y, còn tay kia xấu xa ra vào thân thể y, nhìn biểu cảm chuyên chú này của hắn, thật đúng là có thể lừa được người khác.

Thẩm Trác Hi bị hắn hành hạ muốn khóc thét, lại nghĩ một người hơn ba mươi như mình bị một người so với mình nhỏ hơn nhiều như vậy làm cho muốn khóc ra, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, vì vậy nước mắt như sắp không khống chế được mà rơi xuống, cũng may An Dật dày vò y lâu rồi, việc này phi thường nắm rõ, mỗi lần làm cho y cảm thấy xấu hổ tới giới hạn chịu đựng, như bây giờ Thẩm Trác Hi cuối cùng đã không nhịn được nữa khóc lên, An Dật đạt được mục đích, cũng thấy mãn nguyện mà thu lại, không ức hiếp y ở đây nữa, thoái mái kích thích điểm mẫn cảm trong thân thể Thẩm Trác Hi, khiến y cúi đầu rên rỉ không ngừng mà tuôn ra, hơn nữa dáng vẻ ửng đỏ ngấn lệ nỉ non, khiến trên mặt Thẩm Trác Hi xưa nay kiên nghị nam tính pha lẫn mỵ ý kỳ diệu, lại có loại hương vị mê hoặc nói không nên lời, câu dẫn thân thể An Dật cũng càng phát nhiệt, dần dần thức tỉnh đặc trưng nam tính cũng ngẩng lên.

Mặc dù dục vọng dâng cao, nhưng An Dật vẫn là biểu cảm ôn hòa thong thả ung dung, trời sập cũng có người chống, chẳng qua là vừa rồi ngón tay cố ý tránh chỗ mẫn cảm của Thẩm Trác Hi để giày vò y, bây giờ lại bắt đầu công kích chỗ đó.

“Ưm… ừm… ư hư… A” Thẩm Trác Hi nghe thấy tiếng rên rỉ đáng thẹn của mình, gắt gao cắn ngón tay mình, không cho bản thân phát ra âm thanh nữa.

“Đừng cắn, tôi sẽ đau lòng, tôi thích nghe giọng anh.” Đoạt lấy ngón tay y bị cắn ra vết máu, đưa vào miệng liếm láp, tay kia rút ra khỏi cái miệng nhỏ đã được khai phá hơi mở của Thẩm Trác Hi, cởi dây lưng, lấy tính khí sớm đã sưng to ra thay thế đưa vào.

Mặc dù không phải lần đầu tiên, Thẩm Trác Hi vẫn cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, tiểu huyệt phía sau không được tự nhiên mà co rút lại vài cái, động tác này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, cũng may sức chịu đựng của An Dật cực tốt, mặc dù đang trong tình huống ác liệt, lấy chuyện ăn hiếp người dưới thân làm tình thú, nhưng cũng chưa từng làm bị thương đến Thẩm Trác Hi, nếu đổi lại người kích động một chút, bị Thẩm Trác Hi vô thức khiêu khích như vậy, sợ là đã sớm bất chấp tất cả cầm thương ra trận rồi, Thẩm Trác Hi không thiếu được phải ăn đau khổ một phen.

An Dật hít sâu một hơi, thật vất vả nhịn xuống kích động trực tiếp vọt vào, trừng mắt liếc người trong lòng vì không biết mà suýt gây họa. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của y bất kể làm bao nhiêu lần cũng đều ngượng ngùng khó nhịn, trúc trắc không thôi như thế này, thật hoài nghi chẳng lẽ lúc y ôm phụ nữ cũng là như thế này sao, tới tuổi Thẩm Trác Hi cho dù là đi mua vui hay là chân tình thực ý, An Dật cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng y chưa từng chạm vào phụ nữ.

Cảm giác được phía sau mình bị ngón tay An Dật chậm rãi mở ra, sau đó một vật nóng rực từ từ len vào từng chút một, không đau, nhưng có một loại cảm giác kỳ dị thân thể bị lấp đầy. Thẩm Trác Hi chậm rãi buông lỏng thân thể cứng ngắc, để cho An Dật có thể thuận lợi đi vào. Do tư thế, Thẩm Trác Hi có ảo giác kỳ dị An Dật không di chuyển, mà là thân thể mình đang ngồi xuống, từng chút một bị xé mở, từng chút một bị tiến vào, trướng đau thật khó chịu, nhưng trong lòng vui sướng nói không nên lời, người bây giờ cùng y kết hợp với nhau là người y tâm tâm niệm niệm yêu mến, đừng nói chút khó chịu này, chỉ cần là An Dật cho, dù là đau đớn hơn nữa y cũng có thể tiếp nhận.

Thẩm Trác Hi không khống chế được kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng ngồi sụp xuống, An Dật cũng săn sóc mà buông hai đùi y vẫn gác ở tay vịn xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bắp thịt nơi đùi bởi liên tục duy trì tư thế này mà cứng đờ.

Cảm thụ được sự săn sóc của An Dật, Thẩm Trác Hi xê dịch người, lưng dán vào ngực An Dật, thở gấp nói: “Di chuyển đi, tôi không sao”.

“Ừm” An Dật nhẹ giọng đáp, chậm rãi luật động, không kịch liệt, nhưng lại làm Thẩm Trác Hi thoải mái nói không nên lời, có lẽ thật sự là quá yêu mến người trước mặt rồi, chỉ cần một chút xíu tốt của hắn, cũng có thể được y phóng đại vô hạn, ghi tạc ở đáy lòng.

Chờ sau khi Thẩm Trác Hi thích ứng An Dật mới tăng nhanh tốc độ ra vào, tiếng rên rỉ bật ra lại bị nụ hôn sâu của An Dật làm tiêu tan giữa đôi môi hai người, Thẩm Trác Hi vừa kịch liệt hôn lại, miệng lưỡi cùng An Dật giao triền, vừa vặn vẹo lưng eo phối hợp với động tác của An Dật. Bên tai nhạc khúc sôi nổi dần dần lặng đi, chỉ có vòng tay ấm áp của An Dật cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mới là chân thật, thật hận không thể vĩnh viễn cùng hắn dây dưa thêm nữa, như vậy An Dật sẽ vĩnh viễn là của y, vậy hắn sẽ không bị người khác dòm ngó.

Hai người trong một trận kịch liệt trừu động đồng thời tới đỉnh, sau đó dần dần bình ổn nhịp thở xuống, An Dật cũng không rút ra khỏi thân thể y, chỉ là giữ tư thế kết hợp này ôm ấp y, mãi đến lúc buổi hòa nhạc kết thúc vang lên tiếng vỗ tay, mới làm Thẩm Trác Hi hiểu ra y vừa rồi đã làm chuyện xấu hổ mất mặt biết bao nhiêu.

*******

Chú thích:

(1) nguyên văn: phá quán tử phá suất (破罐子破摔)

(2) nguyên văn: bất thượng bất hạ đích điếu trứ: treo không trên không dưới. Trong tục ngữ Việt có một câu “treo ngành sát cổ”, nghĩa đen: chém đầu nhưng chém không đứt, chừa lại một miếng da nên cái đầu cứ lủng lẳng, không rớt xuống. Nghĩa bóng: làm việc gì đó mà không giải quyết dứt điểm, cứ để dây dưa mãi.

Ta thấy câu này rất phù hợp ngữ cảnh, vả lại cũng không biết dùng từ gì để hình dung đúng tình cảnh đó, nên ta đưa vào.

Đọc truyện chữ Full