Chu Diệc Trạm cảm thấy cực kỳ hối hận.
Lúc hắn đưa Cảnh Triệt đến tòa cao ốc tổ chức buổi gặp mặt fans đã thấy trước cửa có hơn một nghìn fans hâm mộ vây quanh, giơ bảng, giăng banner, cầm poster cỡ bự, ầm ĩ nhốn nháo, mà toàn bộ đều là các cô gái mười sáu mười bảy tuổi.
“Hóa ra nội tâm của em cũng giống như thiếu nữ tuổi thanh xuân à nha…” Chu Diệc Trạm cảm thán. Cảnh Triệt đang hưng phấn không thèm so đo với câu châm chọc của hắn, mở cửa xe bước xuống.
“Em chờ anh chút với, dù sao anh cũng phải tìm anh trai anh nữa!” Chu Diệc Trạm xuống xe hô lớn với cậu. Cảnh Triệt ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế bèn xoay người vọt đến trước mặt Chu Diệc Trạm: “Vào nhanh nào vào nhanh nào!”
Chu Diệc Trạm gọi điện thoại, kéo Cảnh Triệt vào tòa cao ốc, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đeo kính mặc tây trang rất nho nhã bước tới.
“Là Chu tiên sinh và Cảnh tiên sinh sao? Tôi là người đại diện của EYE, Văn Lạc.”
“Văn tiên sinh, đã làm phiền anh rồi.” Chu Diệc Trạm mỉm cười bắt tay với Văn Lạc. Cảnh Triệt cũng bắt tay Văn Lạc, trong lòng không kiềm nén được sự kích động.
“Các thành viên vẫn đang hóa trang, trước tiên tôi đưa hai cậu đến phòng nghỉ, chút nữa chúng ta sẽ trực tiếp đến bên trong hội trường.” Văn Lạc cùng hai người vào thang máy. Cảnh Triệt lặng lẽ giật tay áo của Chu Diệc Trạm, Chu Diệc Trạm thấy mắt cậu chỉ thiếu điều không phát sáng lấp lánh như sao nữa thôi, còn xụ mặt trừng mắt liếc hắn, khiến hắn không kiềm được mà nở nụ cười.
Văn Lạc nhìn sang Cảnh Triệt: “Cảnh tiên sinh chắc là còn đang học cấp ba chăng, hôm nay trốn học sao?”
Trong lòng Chu Diệc Trạm trộm cười to, Cảnh Triệt cúi đầu xấu hổ: “Thực ra, tôi đã là sinh viên năm ba rồi…”
Văn Lạc bật cười: “Vậy ngại quá…”
“Không sao. Phần đông số người thích EYE đều là học sinh cấp ba, ngài hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu.” Cảnh Triệt âm thầm véo Chu Diệc Trạm.
“Không phải lí do này, mà thật sự là, Cảnh tiên sinh ngài… Ha ha… Ngài có hứng thú với ngành giải trí không?” Văn Lạc cười tủm tỉm nhìn Cảnh Triệt.
“Hả?” Cảnh Triệt không hiểu.
“Văn tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi.” Chu Diệc Trạm mở miệng cắt ngang hai người. Văn Lạc sửng sốt, lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: “Chu tiên sinh, mong ngài thứ lỗi cho.”
Chu Diệc Trạm khẽ gật đầu, không nói gì. Cảnh Triệt vẫn bày ra vẻ mặt nghi hoặc thì cửa thang máy đã mở, Chu Diệc Trạm kéo cậu ra ngoài.
Đợi trong phòng nghỉ không quá nửa giờ, Văn Lạc đã đưa hai người đi xuyên qua hành lang vào một trường quay (2). Chu Diệc Trạm chỉ cảm thấy bên tai mình đều là tiếng hét chói tai, Cảnh Triệt nắm thật chặt lấy tay hắn, hai người ngồi xuống chỗ ngồi đã được sắp xếp ở phía trước, các nữ sinh bên cạnh không ngừng hô khẩu hiệu hoặc là mấy câu linh tinh như “Lam Thiên em yêu anh” “Hổ Phách đẹp trai nhất!”
Chu Diệc Trạm cảm thấy cực kỳ hối hận. Hắn thấy mình ấm đầu quá làm chi rồi nói với Cảnh Triệt về buổi gặp mặt này, nhóm nhóc con này quá điên cuồng. Hắn thấy Cảnh Triệt đang nói gì đó với mình, nhưng không nghe được lời cậu nói.
Cảnh Triệt tính hỏi Chu Diệc Trạm có đem camera theo hay không đã nhìn thấy các nữ sinh ở bên cạnh đang hô hào bỗng đứng lên toàn bộ, quay đầu, ba thành viên của EYE đã đứng trên sân khấu.
Bên trái là Hổ Phách trang điểm tông xám khói, lạnh lùng đạm nhiên; chính giữa là Lam Thiên có một mái tóc dài được buộc cao sau gáy, xinh đẹp đoan chính; bên phải là Tiểu Khê nhỏ tuổi nhất, tóc quả dừa (3) vàng óng suôn mượt, vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Bởi vì đây chỉ là một buổi gặp mặt nho nhỏ nên hội trường chỉ không đến một nghìn người, nhưng chỉ bằng sự nhiệt tình của một nghìn fans hâm mộ này cũng đủ để không khí trong hội trường HIGH hẳn lên.
Lần này Cảnh Triệt được đường đường chính chính ngắm ba người trên sân khấu, tâm trạng tương đối kích động. Nhưng suy cho cùng cậu vẫn là nam sinh, vậy nên cũng chỉ chăm chú nhìn chằm chằm lên sân khấu, không giống những nữ sinh đang la hét tê tâm liệt phế bên cạnh.
Trên sân khấu, đầu tiên ba người hát ca khúc đầu tay, rồi hát một bài trong album “Cánh”, sau đó lại hát ca khúc chủ đề trong album mới “Quang chi luyến” (Tạm dịch: Ánh sáng tình yêu). Các fans trong hội trường vừa la hét vừa hát theo rất to, khiến Chu Diệc Trạm thấy đau đầu kinh khủng.
Rốt cuộc sau khi hát xong ba bài cũng đến phần mỗi thành viên thể hiện từng bản lĩnh của riêng mình. Một đoạn múa đơn của Hổ Phách vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, vừa tinh tế vừa linh hoạt nương theo điệu nhạc, khiến Chu Diệc Trạm dù không phải người trong nghề cũng cảm nhận được niềm vui thích và đam mê trong đó. Tiểu Khê đánh một bộ trống Drum Kit, không nghĩ tới cậu nhóc thoạt nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu này lúc đánh trống lại mang theo vẻ nghiêm túc, sức lực rất mạnh mẽ. Cuối cùng là Lam Thiên đi ra, cầm theo một chiếc đàn ghi-ta, ánh sáng chiếu vào người anh, dịu dàng quyến luyến, mà lúc vừa mở miệng, giọng hát trong trẻo và êm dịu làm Chu Diệc Trạm hết sức kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ biết giọng ca của Trương Tử là như vậy. Trước kia bọn họ cũng thường xuyên đi KTV, nhưng mỗi lần đều là một nhóm người tranh nhau cái micro, Trương Tử thì ngồi im lặng trong góc mỉm cười nhìn mọi người, thỉnh thoảng ở nhà cũng khe khẽ hát hò, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng tùy ý ngâm nga mà thôi.
Tiếng hát của anh êm tai như thế, trong nháy mắt Chu Diệc Trạm bỗng cảm thấy có lẽ năm ấy Trương Tử rời khỏi mình là chuyện rất đúng đắn, giọng hát như vậy, không được cất lên quả thật là đáng tiếc.
Cũng chính trong nháy mắt này, Chu Diệc Trạm cảm thấy bản thân mình nói không chừng còn có thể làm bạn bè với người ở trên sân khấu này thử xem, bởi vì từ lâu trong lòng hắn đã hoàn toàn tha thứ cho việc vứt bỏ và rời đi của anh năm đó.
Quay sang nhìn Cảnh Triệt, tên nhóc này nhìn lên sân khấu không chớp mắt, đôi mắt sáng rỡ, má lúm trên gương mặt như ẩn như hiện, tay cậu còn đang bị mình nắm chặt trong tay.
Bỗng nhiên Chu Diệc Trạm hy vọng thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc này, có tiếng hát tuyệt vời, còn có người tuyệt mỹ trước mắt.
Lúc Chu Diệc Trạm hồi thần thì bài hát của Lam Thiên đã sắp hát xong, chỉ nghe được câu cuối “Còn có thể quay trở lại được nữa không đây người yêu của em, anh yêu của em.”
Màn diễn kết thúc, hội trường im lặng khác thường. Chu Diệc Trạm nhìn nữ sinh bên cạnh đang gạt nước mắt, khe khẽ hỏi Cảnh Triệt: “Sao thế?”
Cảnh Triệt biết tỏng tên này chắc chắn đã thất thần rồi, bèn ghé sát tai hắn nói một câu: “Bày tỏ tình yêu với anh đó, đúng là đàn gảy tai trâu.”
Chu Diệc Trạm nhìn lên, bởi vì khoảng cách rất gần nên hắn biết rằng Lam Thiên đang nhìn mình từ phía sân khấu.
“Em… hơi đau đầu, chúng ta về đi.” Cảnh Triệt nhìn sang sân khấu, bỗng nhiên cảm thấy dường như tất cả vừa xa xôi như vậy, vừa không thực như thế.
Vừa rồi Lam Thiên ở trên sân khấu hát bài “Anh yêu của em”, là bài hát nằm trong album mới ra. Trước khi album ra mắt đã nghe loáng thoáng đây là bài hát mà Lam Thiên viết cho mối tình đầu của mình, là sáng tác dựa trên tình cảm chân thật của anh. Trong bài hát anh nhớ lại những hồi ức tốt đẹp của trước kia, đồng thời cũng phảng phất biểu lộ niềm hy vọng muốn được vun đắp lại những điều tốt đẹp ấy. Bởi vì ca từ vừa chân thực vừa tinh tế, nhịp điệu vừa duy mỹ vừa ưu thương, hơn nữa còn mời đạo diễn chuyên môn từ Hàn Quốc sang quay MV, nên khiến những ai đã từng nghe qua bài hát này đều bị tình yêu được khắc diễn trong đó cảm động sâu sắc, trước đây khi Cảnh Triệt nghe thấy cũng không phải ngoại lệ. Chẳng qua là, vào thời điểm ấy cậu không biết nhân vật chính trong bài hát này, lại là Chu Diệc Trạm.
Chu Diệc Trạm cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, ánh mắt Lam Thiên ban nãy vừa đảo qua khiến hắn không hiểu sao lại thấy bất an. Vì thế kéo Cảnh Triệt khom người đi ra khỏi trường quay.
Bước ra ngoài tòa cao ốc, thấy còn rất nhiều fans hâm mộ không vào được đang đứng đợi dưới tầng, tâm trạng của Cảnh Triệt chùng xuống.
Cậu chưa từng có loại cảm giác này, hình như là không hiểu sao lại đánh mất cái gì đó, không thể trách móc lên đầu bất cứ người nào, chỉ biết ấm ức nói không nên lời.
Chu Diệc Trạm vẫn nắm lấy tay cậu, có người liếc sang, có người âm thầm chỉ trỏ. Cảnh Triệt chỉ một mực cúi đầu đi theo Chu Diệc Trạm, mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe rồi, cậu mới hít vào một hơi thật sâu.
“Xin lỗi anh, em cũng không biết em làm sao cả. Có lẽ… Có lẽ là do tự nhiên động kinh lên không chừng… Anh đừng lo cho em, em về ngủ một giấc là ổn thôi…” Cảnh Triệt cũng không nhìn Chu Diệc Trạm, chỉ lẩm bẩm một lúc.
Chu Diệc Trạm còn tưởng thân thể cậu không thoải mái, bây giờ xem ra là do tên nhóc này đột nhiên giận dỗi, vì thế cười cười, kéo đầu cậu xoa xoa: “Em nói chứ bọn em theo đuổi thần tượng để làm gì, theo được rồi lại cảm thấy nhạt nhòa mà thôi à. Vậy nên sau này đừng đuổi theo nữa. Ngôi sao thần tượng dù gì cũng chỉ là người bình thường, ở trong mắt anh, em còn tốt hơn bọn họ gấp nhiều lần!”
Cảnh Triệt để mặc cái ôm của Chu Diệc Trạm, khó chịu trong lòng tầng tầng lớp lớp nảy lên, lúc thấy nước mắt sắp sửa tràn mi bèn vùi mặt vào trong ngực Chu Diệc Trạm.
Chu Diệc Trạm còn đang nói giỡn bỗng cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp xuyên qua áo sơ mi, thấm ướt làn da trước ngực.
Cảnh Triệt khóc? Chu Diệc Trạm bỗng nhiên cảm thấy sự hoảng hốt trước nay chưa từng có. Cho tới nay tên nhóc này hoặc im lặng hoặc ngại ngùng hoặc ngốc nghếch, luôn bày ra bộ dáng tươi cười hớn hở, vốn tưởng rằng hôm nay em ấy có thể trông thấy thần tượng mình thích sẽ rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao tâm trạng em ấy lại không tốt mà rời đi, lúc này lại rơi nước mắt trong lòng mình. Ngẫm lại một lúc, hình như là sau khi Lam Thiên hát xong bài hát đó, tên nhóc này bắt đầu không vui thì phải.
Xem ra mấu chốt vẫn là do mình cả. Chu Diệc Trạm nâng đầu Cảnh Triệt lên, Cảnh Triệt lại không ngừng rụt lại.
“Anh biết vì sao em không vui rồi.” Chu Diệc Trạm nói xong, đưa khăn tay cho cậu, kết quả Cảnh Triệt chỉ lấy khăn che mặt, vẫn cúi đầu.
“Tiểu Triệt, em không tin anh sao?”
Cảnh Triệt trầm mặc.
“Tiểu Triệt?”
“Thật ra, là em không tin chính mình.” Giọng nói của Cảnh Triệt nghèn nghẹn, “Thôi mà em không sao đâu, em vẫn luôn như thế này mà, thật sự là chẳng sao hết…”
Cảnh Triệt khẽ dụi mắt, nhếch miệng cười: “Em thật ngu quá ấy, tự mình làm khổ mình. Em tin anh.”
Chu Diệc Trạm nhìn đôi mắt cậu hồng hồng, trong lòng tựa như bị người khác dùng sức nhéo một phen, vừa buồn bực vừa đau lòng.
“Được rồi được rồi, anh đừng bày ra vẻ oán phụ nhìn em nữa, về nào, em còn phải đuổi bản thảo.” Cảnh Triệt gắng gượng cười, Chu Diệc Trạm tuy cảm thấy nụ cười này thật sự rất đẹp, nhưng đồng thời cũng làm lòng mình càng thêm chua xót lẫn thương yêu.
Lâm Thiên Sơn nhìn thấy Cảnh Triệt lần nữa là ở trong phòng hội nghị của công ty mình.
Bởi đã đi ra nước ngoài công tác hơn một tuần nên thực tập sinh được chọn lựa giao cho giám đốc phòng kế hoạch phụ trách. Sau khi trở về nhìn dự án và danh sách mới biết được tổ nhỏ của Cảnh Triệt đã đạt được tư cách thực tập.
Thứ hai này là ngày năm người bọn họ chính thức bắt đầu thực tập, hôm nay vừa đến công ty làm quen với các phòng trước, sau đó giám đốc phòng kế hoạch giới thiệu về nội dung công việc cho bọn họ một chút, rồi lại phân mỗi người đến mỗi tổ khác nhau, bận bận rộn rộn cả ngày, lúc sắp tan tầm lại nhận được thông báo tổng giám đốc đi công tác đã về, muốn gặp mặt bọn họ.
Năm người ngồi trong phòng họp, Lương Sảng không ngừng nhìn về phía cửa, cực kỳ mong chờ tổng giám đốc tiến vào.
Dương Nghĩa vẫn nhàn nhã nói mát câu được câu không, nữ sinh thay thế vị trí của Cố Tự Do là Trương Đình Đình thì lại không ngừng đỡ kính mắt có vẻ rất hồi hộp. Triệu Gia Đồng yên lặng ngồi không tỏ vẻ gì. Trong lòng Cảnh Triệt cũng rất sốt ruột, bởi hôm nay là sinh nhật của mình, Chu Diệc Trạm và Cố Tự Do đều ở “Vân luyến” chờ cậu đến để chúc mừng.
Lâm Thiên Sơn vừa bước vào đã nhìn thấy Cảnh Triệt cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin, bước đi của hắn không khỏi cố ý phát ra âm thanh nặng nề hơn, Cảnh Triệt ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng. Lâm Thiên Sơn thầm nở nụ cười trong lòng, trên mặt lại không lộ vẻ gì.
Nói chút lời mà nhà lãnh đạo cần nói, cổ vũ người trẻ tuổi, cũng nói sơ qua tình hình ở công ty, hỏi mấy người ngày đầu tiên đi làm có cảm tưởng gì không, Lâm tổng giám đốc đã từng kinh qua vô số người rốt cuộc cũng phát hiện trạng thái không yên lòng của bạn học Cảnh Tiểu Triệt càng lúc càng trầm trọng.
Hẳn là hẹn gặp mặt người kia đi, cho nên mới nôn nóng như vậy. Trong lòng đoán như thế, Lâm Thiên Sơn cố tình nói chậm hơn.
Hắn cảm thấy bản thân lúc này giống như một thể mâu thuẫn, vốn dĩ hoàn toàn có thể chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa này ngay lập tức, nhưng vừa nghĩ tới sau khi nói xong, tên nhóc này sẽ gặp người đàn ông kia, hắn lại hy vọng cuộc nói chuyện này có thể tiếp tục mãi.
Quả là một ý tưởng u ám và ác độc. Lâm Thiên Sơn cũng bắt đầu tự khinh bỉ chính mình.
Liếc mắt thấy mấy người khát cũng dần dần rơi vào trạng thái lơ đãng, Lâm Thiên Sơn hiểu rằng cuộc nói chuyện này thật sự nên kết thúc rồi. Nói câu cuối “Vậy hôm nay cứ như thế đi, mong rằng ba tháng sắp tới các cô cậu sẽ có thu hoạch của riêng mình” xong, Lâm Thiên Sơn thấy trên mặt Cảnh Triệt dường như sáng rỡ hơn, cười tươi về phía mình.
Không có cách nào khác để ngăn cản được nữa, thật sự là không có cách nào khác để ngăn cản được ánh sáng tỏa ra bốn phía từ khuôn mặt tươi cười ấy. Lâm Thiên Sơn thở dài, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống tầng, Cảnh Triệt vừa gọi điện thoại vừa băng qua đường cái, vẫy tay ngồi vào một chiếc xe taxi.
Hôm nay “Vân luyến” ngừng buôn bán, lúc Cảnh Triệt đến, ba người khác đang thay nhau xem xem quà mỗi người định tặng cho Cảnh Triệt là gì.
Ngay khi Cảnh Triệt vừa vào cửa, ba người lập tức giấu quà ở phía sau. Cảnh Triệt bổ nhào đến, miệng la to: “Đừng giấu diếm nữa, sớm muộn gì cũng sẽ cho em cả thôi!”
“Gì chứ quà của anh chỉ là một cái hộp rỗng tuếch mà thôi!” Đầu tiên là Đào Nhiễm giữ khư khư món quà của mình ở phía sau.
“Đúng thế đúng thế, tớ cũng chẳng có tiền mua quà cho cậu.” Cố Tự Do phụ họa.
Cảnh Triệt xoay người nhìn sang Chu Diệc Trạm, hung tợn nói: “Anh thì sao?”
“Bản thân anh chính là quà…” Chu Diệc Trạm còn chưa nói xong, xung quanh đã đầy tiếng nôn mửa.
“Được rồi em sẽ không nôn nóng nữa, bánh ngọt đâu?”
“Cậu đúng là một tên nhóc con!” Đào Nhiễm cốc đầu cậu, “Bánh ngọt không có, mà rượu thì đủ no.”
“Em không uống rượu được mà, anh cũng không phải không biết.” Cảnh Triệt than thở ngồi xuống bên cạnh Chu Diệc Trạm. Chu Diệc Trạm cười cười ghé vào tai cậu: “Quà của anh chỉ có thể để cho một mình em xem mà thôi, đừng nóng vội.”
Tai Cảnh Triệt bị hơi thở của hắn phả ra đem lại cảm giác tê dại lẫn ngứa ngáy, vội quay đầu đi không dám nhìn hắn.
“Được rồi không đùa nữa, quà của Chu Diệc Trạm bọn tớ không có chút hứng thú nào để xem đâu, còn đây là quà của tớ.” Cố Tự Do đưa cho Cảnh Triệt một cái hộp, mở ra vừa thấy đúng là bộ tác phẩm toàn tập của một vị tác gia mà Cảnh Triệt thích, Cảnh Triệt vui quá nắm tay Cố Tự Do, mãi đến khi hai người khác bất mãn ho khan.
Lúc đến lượt Đào Nhiễm, đưa quà xong anh lại quay về cái kiểu cười tủm tỉm như cũ. Cảnh Triệt nhận quà của anh, mở ra, là một cái tách.
Màu xanh lục nhạt, họa tiết in hình hàng vạn hàng ngàn đám mây biến ảo. Đúng là một trong những cái tách trong bộ tách hình đám mây đó.
“Tiểu Triệt, cậu có biết bộ tách kia anh làm ra là có ý nghĩa gì không. Màu đỏ anh tặng cho Tự Do, màu xanh lam tặng cho Tiểu Diệc, màu vàng để lại cho bản thân, giờ còn cái này thì, tặng cho cậu.” Đào Nhiễm nghiêm túc khiến Cảnh Triệt cảm thấy không quen.
“Cảm ơn…” Cảnh Triệt cảm thấy bản thân mình quả thật quá mất mặt, bởi vì nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
Lần này là vì cảm động mà thôi, Cảnh Triệt có thể xác định được đây là nước mắt của hạnh phúc.
Nhưng mà, chưa đến một tháng mà đã khóc trước mặt Chu Diệc Trạm những hai lần, đúng là quá mất mặt mà.
CHÚ THÍCH:
(1): Câu gốc là “我的你”. Mình thấy xưng hô bên Trung chỉ diễn đạt ta-ngươi mà không rõ ai và ai, tựa như I và you trong tiếng anh nên mình mạn phép dựa vào ngữ cảnh (nội dung bài hát) để sửa lại.
(2): Câu gốc là: 在休息室等了不到半个小时, 文洛带着两人穿过走廊进了一个演播室. Cái từ 演播室 mình tra baidu nó ra cái hình giống như trường quay hay đưa trên thời sự ấy… Có cao nhân nào giúp mình với T______T
(3):Tóc quả dừa là kiểu thế này này =)))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây
Chương 12: Anh yêu của em (1)
Chương 12: Anh yêu của em (1)