Thanh mai trúc mã
Viên Chi Đào đột nhiên đến thành phố A, kỳ thật cũng không tính là đột nhiên đến, chỉ là khi tới Trần Thiên Khanh không báo cho Lục Chính Phi biết mà thôi.
Vì thế khi Lục Chính Phi về nhà, nhìn thấy Trần Thiên Khanh cùng một cô gái lạ ngồi trên ghế sa lông trò chuyện, trên mặt hai người đều là vẻ tươi cười xán lạn, có thể nhìn ra được bọn họ tán gẫu rất vui vẻ.
Trần Thiên Khanh thấy Lục Chính Phi đã trở lại, quay đầu nhìn gã một cái, sau đó giới thiệu: “Chính Phi, đây là Viên Chi Đào, Chi Đào, đây là Lục Chính Phi, hai người trước kia hình như gặp nhau rồi đúng không?”
Lục Chính Phi nghe được cái tên Viên Chi Đào, mới nhớ tới cô gái này là thanh mai trúc mã vô cùng chướng mắt của Trần Thiên Khanh, chẳng qua đã mười mấy năm rồi, năm đó cô gái mới hai mươi tuổi giờ đã làm mẹ, từ cách ăn mặc cho đến thần thái đều khác trước rất nhiều.
Lúc Lục Chính Phi nhìn Viên Chi Đào, cô cũng đang quan sát gã. Cô từng gặp gã, nhưng ấn tượng đã có chút mơ hồ, hiện tại gặp lại, so với Lục Chính Phi trước đây, gã cũng thay đổi rất lớn.
Thời gian có thể biến đổi rất nhiều thứ, Viên Chi Đào mỉm cười: “Em thật sự không nghĩ tới, hai người sẽ ở cùng nhau.”
Từ năm ấy gặp Trần Thiên Khanh lần cuối cùng, Viên Chi Đào liền mất liên lạc với hắn, chờ khi cô trở lại thành phố B, mới biết sau khi cha mẹ Trần Thiên Khanh qua đời, hắn làm lễ tang xong, liền không còn thấy bóng dáng.
Sau đó, Viên Chi Đào tới trường đại học của Trần Thiên Khanh, hỏi han một phen, cô phát hiện Trần Thiên Khanh đã bỏ học, mà số điện thoại di động của hắn cũng không còn gọi được.
Vì thế bọn họ xem như hoàn toàn mất liên lạc với nhau.
Vốn cho rằng đời này sẽ không có cơ hội gặp mặt, lại không ngờ mười mấy năm sau, Viên Chi Đào nhận được điện thoại của Trần Thiên Khanh, lúc này, cô đã là mẹ của một đứa con trai ba tuổi.
Cảnh còn người mất, Viên Chi Đào chứng kiến những gì xảy ra trước đây với Trần Thiên Khanh, vẫn luôn lo lắng cho hắn, nhưng một khắc gặp lại cô liền hiểu được, thanh mai trúc mã của cô, sống tốt lắm.
Thời gian trên người Trần Thiên Khanh giống như ngưng đọng lại, khuôn mặt của hắn vẫn anh tuấn như trước, hoàn toàn không có dấu vết già đi, thời điểm Viên Chi Đào vào trong phòng, Trần Thiên Khanh đang ôm một con mèo, hắn nhìn cô, trên mặt mang tươi cười ôn hòa, nụ cười kia làm cho Viên Chi Đào phát giác, vẫn quen thuộc như thế.
Hai người hàn huyên chút chuyện cũ, Lục Chính Phi liền trở lại.
Đối mặt với Viên Chi Đào kinh ngạc về quan hệ giữa hai người, Lục Chính Phi có vẻ thực tự đắc, gã nói: “Trên thế giới này, có thể cùng em ấy một chỗ cũng chỉ có tôi thôi.”
Lời nói cuồng vọng như thế, Trần Thiên Khanh lại hoàn toàn không phản bác, chỉ mỉm cười như không có gì.
Viên Chi Đào cũng cười, cô nói: “Trước kia em vẫn lo lắng cho Thiên Khanh, hiện tại thì yên tâm rồi.”
Lục Chính Phi nghe xong lời này trong lòng cực kì thoải mái, ngay cả Viên Chi Đào cũng thuận mắt hẳn lên, gã hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Đi ra ngoài ăn hay để anh nấu?”
Lục Chính Phi nấu ăn rất ngon, chẳng qua số lần xuống bếp cũng không nhiều, bình thường vẫn mời đầu bếp đến phụ trách.
Trần Thiên Khanh nói: “Anh nấu đi.”
Lục Chính Phi ừ một tiếng, vào phòng ngủ thay quần áo rồi đeo tạp dề, xắn tay áo sơ-mi lên, nhìn Trần Thiên Khanh khẽ cười rồi vào phòng bếp.
Viên Chi Đào lộ ra biểu tình kinh ngạc, cô hỏi: “Bình thường đều là anh ấy nấu cơm?”
Trần Thiên Khanh gật đầu, hắn cũng không nói dối, thân thể của hắn không tốt, Lục Chính Phi chưa bao giờ để hắn làm việc, huống hồ Lục Chính Phi nấu ăn tương đương hắn, ai làm cũng giống nhau.
Viên Chi Đào trầm mặc một lát mới nói: “Nhà anh ấy rất có tiền đúng không?” Cô nhìn quần áo cùng nơi ở của Trần Thiên Khanh liền đoán ra gia đình Lục Chính Phi không bình thường.
Trần Thiên Khanh lại gật đầu.
Viên Chi Đào thở ra một hơi, hốc mắt chợt đỏ, cô nói: “Thời gian cậu mất tích, tớ lo lắng cậu có phải chịu khổ hay không, tính tình cậu quật cường thế kia sớm nên thay đổi….” Tuy nói như vậy, nhưng nhìn thấy bạn thơ ấu thật sự thay đổi, trong lòng lại có mất mát khó hiểu.
Viên Chi Đào từng thích Trần Thiên Khanh, chẳng qua hiện tại tình cảm kia đã biến thành tình thân. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho đến tận khi học đại học mới tách ra, lại không nghĩ rằng, một lần chia tay, chính là mười mấy năm.
Trần Thiên Khanh nhìn Viên Chi Đào: “Tớ sống tốt lắm.” Đây là sự thật, từ sau lần gặp lại “Trần Thiên Khanh”, hơn nữa được cậu tha thứ, Trần Thiên Khanh đã buông bỏ được rất nhiều điều.
Hiện tại đối với hắn mà nói, là thoải mái, hắn không cần lo lắng nhiều thứ, chỉ cần vui vẻ thì tốt rồi.
Viên Chi Đào nói: “Con tớ ba tuổi rồi, có cơ hội dẫn nó tới thăm cậu….”
Trần Thiên Khanh đồng ý.
Viên Chi Đào nói tới đây, thật cẩn thận hướng mắt vào phòng bếp, một lát sau, mới thấp giọng nói: “Cậu không tính có một đứa nhỏ sao?” Đây là băn khoăn của hầu hết các cặp đôi đồng tính.
Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi từng thảo luận về vấn đề này, hắn nói: “Có thể sẽ tìm người mang thai hộ, hoặc là nhận nuôi một đứa.”
Viên Chi Đào nói: “Ừ, như thế thì tớ… yên tâm.”
Lại hàn huyên chút vài chuyện vụn vặt, Lục Chính Phi đem đồ ăn bưng lên bàn, gọi cả hai lại đây ăn.
Trần Thiên Khanh cùng Viên Chi Đào đi rửa tay, lúc này mới ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa.
Tay nghề của Lục Chính Phi là không thể bắt bẻ, Trần Thiên Khanh từng hay nói đùa, nếu Lục gia bất hạnh phá sản, vậy anh còn có thể đi làm đầu bếp trong nhà hàng.
Viên Chi Đào không quá hy vọng vào tay nghề nấu nướng của gã, nhưng ăn một miếng xong, liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Lục Chính Phi đang giúp Trần Thiên Khanh múc canh, hỏi: “Cũng không tệ lắm đi?”
Viên Chi Đào nói: “Ăn quá ngon ấy chứ, Thiên Khanh cậu cũng thật có phúc.”
Trần Thiên Khanh chỉ cười, trên mặt Lục Chính Phi lại lộ ra ánh mắt đắc ý.
Trong bữa ăn, mấy người lại nhắc tới tình huống bên nhà Trần Thiên Khanh, Viên Chi Đào nói, dì Trần Thanh Ngọc sống rất khó khăn, nghe nói Trần Tiểu Tuệ không biết như thế nào lại nghiện ma túy, lén lút đem đồ trong nhà đi bán, còn đi vay nặng lãi. Trần Thanh Ngọc mỗi ngày bị người ta đến đập phá đòi nợ, rơi vào đường cùng đành phải bán nhà, muốn trốn tới nơi khác, kết quả Trần Tiểu Tuệ lại bởi vì buôn lậu ma túy mà bị bắt.
Việc này, Lục Chính Phi kỳ thật cũng biết, chẳng qua gã không nói cho Trần Thiên Khanh. Gã càng không nói với Trần Thiên Khanh chuyện Trần thanh Ngọc từng tìm tới gã, chẳng qua bị gã trực tiếp gọi người lôi ra ngoài.
Trần Thiên Khanh ăn canh, chỉ như nghe một câu chuyện cười, hắn đối người trong cái nhà này hoàn toàn không có cảm tình gì, khi cha mẹ hắn qua đời, bọn họ lộ ra sắc mặt như vậy, một chút thân tình cuối cùng cũng hoàn toàn cắt đứt. Hiện tại ngoại trừ Tết thanh minh hoặc là Tết âm lịch, Trần Thiên Khanh cũng sẽ không trở về.
Viên Chi Đào biết chuyện trong nhà hắn, cho nên nói khi nói về chuyện của Trần Thanh Ngọc cô thật sự có vài phần vui sướng.
Lục Chính Phi vốn đang lo lắng Trần Thiên Khanh mềm lòng, nhưng hiện tại nhìn hắn không chút thay đổi, cũng yên tâm.
Sau khi cơm nước xong, Viên Chi Đào liền muốn rời đi.
Trần Thiên Khanh giữ cô ở lại chơi, cô cười cự tuyệt: “Trong nhà có một thằng nhóc, ba nó chăm tớ không yên tâm, sau này có thời gian lại tới thăm cậu.”
Trần Thiên Khanh thấy thế cũng không miễn cưỡng, hắn biết Viên Chi Đào không thoải mái như cô biểu hiện bên ngoài. Nhưng có đôi khi, không cần phải để ý thế giới trong mắt người khác.
Lục Chính Phi gọi người đưa Viên Chi Đào tới sân bay, nói với Trần Thiên Khanh vẫn ngẩn người nhìn cánh cửa đóng kín: “Đây chính là lí do vì sao anh không muốn để em gặp bạn cũ.”
Trần Thiên Khanh: “Hả?”
Lục Chính Phi đi tới, mạnh mẽ ôm Trần Thiên Khanh vào ngực, giận dữ nói: “Em có phải nhớ đến trước đây?”
Trần Thiên Khanh sửng sốt, cảm thấy buồn cười, hắn nói: “Lục Chính Phi, anh không tin tưởng bản thân đến vậy?”
Lục Chính Phi dụi dụi vào cổ Trần Thiên Khanh, vừa làm nũng vừa chiếm tiện nghi: “Ai bảo anh không hiểu rốt cuộc em suy nghĩ cái gì cơ chứ?” Đột nhiên ngẩn người, thật giống như linh hồn bay đi.
Trần Thiên Khanh lắc đầu: “Chỉ suy nghĩ chút thôi.”
Lục Chính Phi thấy hắn không muốn nói, cũng không tính toán truy vấn, gã hỏi: “Em muốn con trai hay con gái?” Lúc bọn họ thảo luận vấn đề này, ý của Lục Chính Phi là thụ tinh nhân tạo một đứa nhỏ thuộc về Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh cũng đồng ý.
Trần Thiên Khanh nói: “Gái hay trai đều được.”
Lục Chính Phi tiếp lời: “Anh cũng thế.” Nếu nói Lục Chính Phi không ngại Trần Thiên Khanh có con, tuyệt đối không có khả năng, nhưng tuổi tác gã ngày một tăng cũng không còn cực đoan như hồi trẻ, gã nhìn ra Trần Thiên Khanh thích trẻ con, vì thế liền chủ động đề nghị.
Trần Thiên Khanh nói: “Như vậy đi, chúng ta không cố ý lựa chọn giới tính, trước hết có một đứa, ba năm sau, mới tính những chuyện khác.”
Lục Chính Phi vội hỏi: “Vì sao?”
Trần Thiên Khanh thở dài, thản nhiên nói: “Như vậy con của em còn có anh trai hoặc chị gái yêu thương a.”
Lục Chính Phi vui vẻ: “Có lý!”
Trần Thiên Khanh thấy Lục Chính Phi thật sự không thèm để ý, mới nói: “Lục Chính Phi, anh thật sự không ngại em có con sao?” Dựa theo tâm tình của hắn, kỳ thật trong lòng hắn sẽ không quá vui vẻ.
Lục Chính Phi nói: “Anh đương nhiên để ý.” Mặc dù là gã đưa ra ý tưởng, nhưng thuần túy là bởi vì, gã dù sao cũng muốn cho Trần Thiên Khanh có chút chuyện để làm.
Trần Thiên Khanh hiện tại hơn ba mươi tuổi, nhưng từng ngày ngày trôi qua lại tựa như đang dưỡng lão.
Lục Chính Phi thật sự sợ hãi, một ngày nào đó trở về, liền trông thấy Trần Thiên Khanh nằm trên giường không có hô hấp.
Trần Thiên Khanh dừng lại tại ánh mắt Lục Chính Phi, nở nụ cười: “Anh vẫn không cảm thấy an toàn sao?”
Lục Chính Phi không nói gì.
Trần Thiên Khanh nghiêng đầu, ở trên môi Lục Chính Phi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, hắn nói: “Cả đời này em đều cho anh, anh còn cái gì không an lòng?”
Lục Chính Phi thấp giọng nói: “Chính là anh không biết đời này của em có bao nhiêu dài.”
Động tác của hắn khựng lại, tựa hồ hiểu được suy nghĩ của Lục Chính Phi, đơn giản chính là muốn cho hắn một chút vướng bận, làm cho hắn đối với thế giới này, sẽ không thản nhiên rời đi.
Trần Thiên Khanh nói: “Lục Chính Phi, nếu điều này có thể cho anh an tâm một chút, em đồng ý.” Cuộc sống hiện tại là cuộc sống mà hắn thích, thế nhưng nó lại làm cho Lục Chính Phi cảm thấy bất an, cho nên nếu như có thể làm cho gã an tâm một chút, Trần Thiên Khanh phát hiện hắn có thể chấp nhận.
Lục Chính Phi ôm Trần Thiên Khanh không nói gì, gã bỗng nhiên nhận ra, ở trước mặt Trần Thiên Khanh, tùy hứng một chút, cũng không phải là không thể được.
Người này, tựa hồ cái gì cũng sẽ bao dung gã.
Toàn văn hoàn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
Chương 78: Sau hôn nhân (2)
Chương 78: Sau hôn nhân (2)