DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth
Chương 20: Eddy

Cuộc sống lại bình yên như ban đầu, ít nhất là vẻ ngoài nó trông như thế. Tôi ngồi ở quầy bar, xoay người lạnh lùng quét nhìn một vòng xung quanh. Nơi này kiếm tiền nhờ vào ban đêm, bây giờ chỉ mới ba giờ chiều, khách vắng vô cùng, Steven chỉ vừa mới đi làm. Tối nay Augustine phải tăng ca, cho nên tạm thời gửi tôi ở đây — Tuy rằng bình thường người giám hộ cũng sẽ không gửi trẻ con ở nơi thế này, nhưng nơi này là thành phố, Augustine lại không tìm được chỗ nào có thể làm hắn yên tâm, địa bàn của Theodore tôi cũng có thể vào, hắn cũng có thể đảm bảo an toàn cho tôi, nhưng Augustine tuyệt đối sẽ không chịu. Thật ra tôi hoàn toàn có thể ở nhà xem TV lên mạng, Augustine nói sợ làm vậy thì tôi thấy buồn.

“Lăng, có muốn ăn chút snack không? Hay khoai tây?” Steven bây giờ cũng rất rảnh, lau quầy bar xong ngồi xuống ghế của khách.

“Tôi muốn ăn snack hành tây.” Tôi đáp.

Steven xoay người phân phó cho bếp, xoay đầu lại, ánh mắt bị vật tôi cầm trên tay hấp dẫn.

“Cái này của Theodore?”

“Ừ.” Đây đúng là vật tôi lấy của Theodore, nói lấy cũng không đúng, bởi vì tôi chỉ nói muốn xem kí hiệu của hắn, hắn cũng chủ động đưa chiếc bông tai cho tôi. Bông tai được làm rất tinh xảo, hình bộ xương khô được đội mũ phớt, vô cùng thân sĩ, nhưng sau đó, khi tôi xem TV, thấy mấy vị thân sĩ Anh quốc mang mũ phớt, tôi lại không tự chủ ‘X quang’ bọn họ thành bộ xương khô, “Hắn định đưa nhẫn của hắn cho tôi, mà nhẫn thì tôi không xài nên đưa cái này.”

“Chiếc nhẫn kia hình như tượng trưng cho hắn.” Steven nghiêng đầu, “Nhưng mà Lăng, cậu có bấm lỗ tai không?”

“Tôi cũng đâu có đeo.” Tôi lè lưỡi cười xấu xa, kêu Batty đang đậu phía trên, “Tôi chỉ cảm thấy, vật này rất hợp với nó.”

Tôi lấy một sợi dây, xỏ bông tai vào, cột vào cổ Batty, Steven cười khổ, “Nếu Theodore biết chắc tức hộc máu. Nhưng mà con dơi này đúng là rất may mắn, một con dơi màu đỏ, một bộ xương khô thân sĩ, tuy rằng không phải con dơi bảo vệ nhưng nó có thể đem đi khoe.”

“Con dơi bảo vệ? Nó là cái gì?”

Steven lại lắc đầu, “Hai người quen nhau cả năm trời mà làm cái gì vậy? Sao lại không biết?”

“Augustine không có nói, sao tôi biết được.” Tôi bĩu môi, “Với lại tôi cứ bị hắn ôm, có muốn hỏi gì tôi cũng quên mất.”

“Được rồi, tôi nói cho cậu biết.” Steven bó tay với tôi và Augustine, đành phải trở thành giáo sư bất đắc dĩ, “Nghe nè, người có tước vị sẽ có con dơi bảo vệ riêng của mình, con dơi bảo vệ trung thành giống như người hầu vậy, với lại nó còn có những khả năng khác nhau.” Hắn vỗ đầu tôi, “Nếu muốn biết cụ thể thì hỏi Augustine đi, tôi đỡ phải bị hắn mắng là lắm miệng.”

“Ồ.” Tôi bĩu môi, nhìn Batty đang dùng cánh chọc chọc món đồ mới trên cổ, nó đại khái cũng biết vật này đại biểu cho một bá tước hút máu đi, thoạt nhìn rất hưng phấn. Không biết con dơi bảo vệ lớn lên sẽ trông thế nào, thật muốn nuôi một con, nhưng Steven nói chỉ có người có tước vị mới có, loại như tôi còn chưa trưởng thành đừng hòng mơ tới. À mà Augustine chắc hẳn có tước vị, còn có Theodore nữa, cùng lắm dọa dẫm hắn rồi lấy, nhưng cho dù có lấy thì cũng là của hắn chứ đâu phải của tôi.

Tám nhảm với Steven một hồi cũng tới năm giờ chiều, trong quán bar nhiều người hơn, Steven cũng đi chuẩn bị tiếp đãi những vị khách buổi tối. Tôi vừa uống nước ép vừa xem cuốn tạp chí vừa cầm tùy tiện trên quầy bar, không để ý bìa nên mở ra thấy hai người đàn ông hôn nhau liền sửng sốt, lật bìa xem, sao lại có loại tạp chí này chứ?! Xung quanh có vài ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, tôi thật sự không có để ý, dù sao ở quán bar dạng này thì cũng chính là kiểu đó. Tôi ôm chồng tạp chí tới chỗ mình, hứng thú xem.

“Xin hỏi…” Tôi vừa mới xem xong một đoạn nói về kỹ xảo trên giường, đột nhiên có một giọng nói khe khẽ của nam sinh đứng bên trái vang lên, “Xin hỏi… có phải là… Mr. Phương không…?”

Tôi xoay đầu nhìn, là Ân Vũ Dương, cậu ta mặc đồng phục của quán bar, mấy lần trước tới không có gặp cậu ta, tôi còn tưởng là nghỉ việc rồi.

“Gọi tôi là Lăng, đừng gọi Mr. Phương, nghe cứ như ông già.”

“… Ừm… Lăng… Hôm nay anh kia không đi chung sao? Người hay đi chung với anh…”

Cách nói chuyện vẫn ngại ngùng như vậy, không khác gì lúc tôi mới quen. Thật ra tình cảm qua lại giữa tôi và cậu bé này không nặng lắm, chỉ là lúc đó có chung cảm giác là người không nhà thôi, mà tôi lại lớn hơn nó hai tuổi, cho nên tất nhiên có dáng làm anh. Sau mấy lần quan tâm, nó thật sự xem tôi là anh hai, ỷ lại vào tôi. Nhưng bây giờ tôi đã không còn là Phương Lăng của ngày xưa, tất cả ở quá khứ đều cắt đứt, suy nghĩ của chúng tôi khác nhau, cuộc sống khác nhau, tuổi thọ khác nhau, bây giờ tôi và nó giống như cành cây phân ra hai nhánh, cho dù từng là một nhưng tương lai vĩnh viễn cũng sẽ không giao nhau. Cho nên bây giờ, tôi phải dùng thái độ xa lạ đối xử với nó, tôi cũng xem như là khách quen, mà nó cũng chỉ là một tên phục vụ.

“Sao? Tôi không thể tới một mình được à?” Tôi đóng tờ tạp chí lại, cậu ta bị giọng điệu của tôi làm kinh ngạc, càng bị tờ tạp chí trên tay tôi làm sợ hãi, mắt không biết nên nhìn đi đâu.

“Làm việc ở chỗ này thì có gì mà phải xấu hổ nữa.” Tôi than thở.

Ân Vũ Dương đứng do dự trong chốc lát, “…Tôi có thể… ngồi ở đây không?”

“Tùy cậu.”

Hắn leo lên ngồi trên chiếc ghế cao, khay để trên quầy bar, “… Anh là người Trung Quốc?” Cậu ta hỏi rất cẩn thận.

Tôi gật đầu, “Nhưng tôi là cư dân của nước Mỹ.”

“Vậy anh biết nói tiếng Trung nhỉ?” Trong mắt phát ra ánh sáng, sau đó bắt đầu dùng tiếng Trung giao tiếp với tôi, “Tôi ở một vùng nhỏ của Quảng Đông, chắc anh không biết tên của nó đâu. Tôi có một học trưởng, anh ấy cũng tên là Phương Lăng, với lại, rất giống anh…”

“Trùng hợp nhỉ.” Tôi hơi mỉm cười, tỏ vẻ rất vui khi gặp đồng hương, “Nhưng mà học trưởng của cậu chắc không đến chỗ này đâu.”

“Ừ…” Cậu ta cúi đầu, “Tôi… cũng không muốn đến, nhưng nơi này trả lương cao, tiền boa cũng nhiều…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nghe rất giống tiếng muỗi kêu, nếu không nhờ thính lực của tôi dạo này tốt hơn, chắc giọng nói của cậu bé đã bị tiếng nhạc che mất.

Nhìn Ân Vũ Dương, tôi lại nghĩ về quá khứ của mình, cũng giống như vậy, nếu lúc đó tôi biết có quán bar nhận thiếu niên vào làm, chắc tôi cũng sẽ nhận lời. Tôi lấy tờ 10 đô trong túi ra, đặt vào khay.

“Nè, tiền boa của cậu, mau đi làm việc, ông chủ của cậu cũng đâu có mướn cậu tới nói chuyện phiếm…”

“… Nhưng mà… cái này, tôi không thể…”

Tôi không có tâm tư nghe tiếp, phất tay, sự xuất hiện của thằng bé này làm cho tôi rất phiền lòng, hơn một năm sa đọa trong cuộc sống này, tôi hoàn toàn đã biến mình thành quỷ hút máu, nhưng sự xuất hiện của nó làm cho tôi nhớ về cuộc sống khi xưa. Bây giờ tôi không cần cuộc sống đó, tôi cũng không muốn tham sống sợ chết nữa, tôi có một tình nhân thậm chí còn có một người hầu, hơn nữa trong bóng tối có một giọng nói vang lên, nói rằng cuộc sống hiện tại mới là cuộc sống mà tôi phải có, tôi phải vứt bỏ những gì thuộc về con người.

Ân Vũ Dương vẫn chưa đi, tôi đang nghĩ phải làm gì để thoát, vừa vặn có một người bước về phía tôi, tôi xoay người sang chỗ khác, gác tay lên quầy bar chống đầu, mỉm cười nhìn người kia.

“Cậu bé, tôi để ý em lâu rồi.”

“Vậy à?” Chỉ sợ nơi này ai cũng thế đi.

“Hôm nay không đi cùng một người tên là Augustine?” Hắn vươn tay muốn ôm vai tôi, tôi cảm nhận được nhích sang bên cạnh.

“Không có.”

“Vậy chúng ta vui vẻ một chút nha?”

“Được.” Mắt liếc sang Ân Vũ Dương, cậu ta rốt cuộc cũng thấy tôi và cậu ta không cùng một loại người, đứng dậy rời khỏi, “Anh trả cho tôi bao nhiêu?” Tôi nghiêng đầu, khờ dại nhìn hắn, trong lòng sôi sục muốn nghe xem mình có cái giá bao nhiêu.

Người nọ suy nghĩ một lát, giơ ba ngón tay, “Ba ngàn.”

Chỉ có ba ngàn? “Dẹp.” Tôi xoay đầu nhìn đi chỗ khác, “Ít nhất cũng phải thêm vài số 0.”

“Cậu bé, em nghĩ mình có giá vậy sao?” Người kia có vẻ bị cái giá và thái độ của tôi làm tức giận.

“Sao lại không?” Tôi hơi xoay đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt thoáng đổi sang màu vàng, giọng nói bướng bỉnh có chút không tập trung, “Huống chi tôi có chủ nhân, nếu lỡ bị chủ nhân phát hiện, không biết sẽ thế nào nữa. Anh nói xem có phải không?”

Dọa được một người đi thì lại có vài người khác tới. Tôi càng lúc càng mất kiên nhẫn, giá nói ra càng lúc càng cao, cuối cùng cũng có người vì sự ngạo mạn của tôi mà giơ nắm đấm.

“Phiền chết, tôi cũng đâu có thiếu đàn ông.” Tôi tháo sợi dây ruy băng, buộc tóc lại, tôi có Augustine là đủ rồi, “Với lại cũng có người theo đuổi tôi, ví dụ người ưa nhìn bên kia.” Tôi chỉ ra cửa, Theodore như vừa uống thuốc kích thích, vui vẻ vọt tới.

“A, Lăng thân yêu của tôi, rốt cuộc cậu cũng chấp nhận tôi rồi?”

“Tôi chỉ thừa nhận anh trông không tệ thôi.” Tôi cũng không ngẩng đầu lên, nhưng ở những lúc thế này, cũng chỉ có Theodore mới giúp tôi thoát khỏi đám sắc lang dây dưa kia.

Theodore đuổi sạch mấy cái bóng lởn vởn quanh tôi, chuyển đề tài hỏi, “Sao Augustine không đến?”

“Lát nữa sẽ qua đón tôi, hỏi chi?”

“Chờ hắn tới rồi nói luôn.” Theodore muốn một ly Bloody Mary, ngồi tán gẫu với tôi cho tới khi Augustine đến đón.

“Hi, bảo bối, tôi tới đón em.” Augustine bước đến hôn tôi nồng nhiệt, “Theodore, sao cậu cũng ở đây?”

“Tôi đến nói cho anh biết một tin tốt.” Theodore khó khi nào thu lại lời ngon tiếng ngọt, “Bên kia còn có một mật thám khác.”

Augustine vừa nghe liền nghiêm túc, tôi ngồi giữa bọn họ, cố gắng làm cho cuộc trò chuyện không quá bất thường. Theodore nói sơ một lần, hắn làm theo cách đã thương lượng với Augustine lần trước, giả bộ vẫn còn bị giáo hội kiểm soát, trước một ngày phát tác tới lấy thuốc giải, nhưng lần này hắn đến lấy thuốc thì không gặp Simpson, mà là một người khác. Tuy đã lấy thuốc giải, nhưng Theodore vẫn cảm giác, giáo hội không còn coi trọng hắn, cho nên hắn đoán bên đó đã có người khác giám sát hành động của chúng tôi.

Augustine nhíu mày suy nghĩ, nhưng chỉ gật đầu không nói gì. Tuy rằng cả ngày tôi ở trong nhà, nhưng Augustine thì ngày nào cũng ra ngoài, trong công ty nhiều người, sao có thể để ý được hết.

“Tóm lại không thể để Lăng bị liên lụy.” Augustine nói như vậy, tựa như có lẽ chỉ ở giây phút này, hai người họ mới nhất trí với nhau.

“Đúng, bọn họ sẽ đối phó với anh, bên chỗ anh tuyệt đối không an toàn, Lăng, cậu vẫn nên qua chỗ tôi đi.” Theodore nhân lúc nhà người ta cháy liền đi hôi của, đổi lấy cái trừng mắt hung hăng của Augustine.

“Cả thế giới, chỗ không an toàn nhất là chỗ cậu đó!”

Thương lượng không ra kết quả, Augustine tính đưa tôi về nhà. Theodore cũng cùng ra về, lúc này tôi mới nhận thấy, ánh mắt của hắn luôn đặt lên Ân Vũ Dương.

“Lại là một búp bê Trung Quốc…” Hắn nhẹ giọng thì thào, bị tôi nghe thấy, nhấc chân đạp một phát.

Tiếng sói tru phát ra từ miệng bá tước, hắn ôm chân, nhảy nhảy tại chỗ, “Lăng thân yêu, tôi sai rồi, tôi không có ý gì đâu, lòng tôi mãi mãi không thay đổi…”

“Theo, tôi nói rồi anh có thể tìm tình nhân mà.” Tôi nói vào tai hắn, “Nhưng cậu ta thì không, biết chưa!”

Theodore dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi và Ân Vũ Dương, tôi thở dài trong lòng, rõ ràng biết không nên làm vậy, nhưng vẫn nhịn không được…

Đọc truyện chữ Full