Hai người chuẩn bị đồ, rời Bắc Minh hải, đi về phía Băng nguyên hướng nam.
Tư Hoa Quân không dùng pháp bảo mà triệu ra một con hải thú toàn thân màu xanh đen, to như ngọn núi. Hắn cùng ngồi lên lưng nó với Lâm Phương Sinh. Con thú kia phát ra một tiếng thở trầm sâu, thân mình khổng lồ phá băng răng rắc, đi vừa nhanh lại êm.
Trời đương buổi sớm, ánh mặt trời vừa tỏa, chiếu xuống Bắc Minh hải lấp lóa như một khối ngọc bích khổng lồ, xanh mướt một màu trời. Kết giới dần bị hóa giải, biến thành từng làn gió mát, cuốn theo hương vị biển khơi, thổi tung vạt áo tóc mai hai người, khiến khung cảnh tỏa ra vài phần đạo cốt tiên phong, khí thế hóa tiên.
Tư Hoa Quân lấy một quả ngọc phù ra, từ chính giữa nó, khối đó bắt đầu vặn vẹo nở ra, dần hình nên sông ngòi đường đi, hồ sâu hay cạm bẫy… Chính là bản đồ băng nguyên Lưu Việt.
Tranh đánh dấu rất chi tiết, Tư Hoa Quân giảng giải cho y sông băng bắt nguồn từ đâu, nơi nào là chốn nghỉ của mãnh thú, nơi nào có thiên tài địa bảo… Cuối cùng hắn lấy ra một ngọc phù rỗng khác, chế lại một bức bản đồ, giao cho Lâm Phương Sinh cất giữ.
Hắn lại dặn dò, “Băng nguyên Lưu Việt nguy hiểm tứ bề, yêu thú đều ngoài cấp bốn, nếu chẳng may không có ta ở đó nhớ lấy ấn phong thủy đánh dấu chúng, tránh nguy hiểm đi, không được liều lĩnh.”
Lâm Phương Sinh thấy hắn hơi lảm nhảm, nhưng cũng không cản, ậm ừ trả lời.
Tư Hoa Quân thấy y ngoan ngoãn, tâm trạng cũng tốt, vừa đi vừa ngắm cảnh biển. Khi thì có cá bay bảy màu lao vút qua đỉnh đầu, lúc thì có tiên cá bơi theo, tiếng nói thanh thoát, giọng hát động nhân.
Nhàn tảng du lãm như vậy, đến ngày thứ sáu đã thấy băng trôi trên mặt biển càng lúc càng nhiều, tốc độ của hải thú cũng chậm lại.
Tư Hoa Quân nói, “Phía trước là nơi cực hàn, nếu Lam Nhi tiếp tục đi thì sẽ bị thương mất.”
Lâm Phương Sinh gật đầu, triệu phi kiếm ra, hai người đi lướt trên không, nhìn con thú tên Lam Nhi kia đang kêu lên đầu luyến tiếc, sau mới quay người chìm vào trong làn nước biển.
Gió biển giờ thổi đến bắt đầu nhuốm đẫm hơi lạnh, cho dù người tu chân hàn thử bất xâm nhưng Lâm Phương Sinh vẫn có thể cảm nhận được cái rét thấu xương, nhìn thấy phía xa kia là cả một dải băng tuyết trải ra ngàn dặm, không khỏi cảm thán tạo hóa thật thần kì.
Chợt có một chiếc áo choàng ấm áp được phủ lên vai y, không biết được chế từ lông loài yêu thú nào, lông tơ mềm mịn ấm ấm, cản lại toàn bộ gió lạnh ngoài kia.
Tư Hoa Quân kéo chiếc mũ trùm lên cho y, quấn kín Lâm Phương Sinh lại. Chiếc mũ viền lông đen tuyền này bao lấy mặt y, càng nổi bật làn da trắng như ngọc, khuôn mặt tuấn dật xuất trần.
Lâm Phương Sinh quan đầu nhìn lại, thấy Tư Hoa Quân cũng đã khoác thêm áo choàng, lông da màu tím sẫm, có cả ánh cầu vồng, đương nhiên không phải vật bình thường. Một đen một tím, thực ra cũng rất xứng.
Phi kiếm nhanh như chớp điện, càng lúc càng gần Băng nguyên, chỉ mất nửa ngày đã đến nơi. Trước mắt đây là một màu trắng xóa rợp mắt, núi băng che khuất trời, gió lạnh cuốn theo vụn băng tuyết rít gào bên tai.
Lâm Phương Sinh thu phi kiếm lại, dừng chân lại một chỗ bằng phẳng, dưới chân ngập tuyết trắng, từng đợt gió mang theo tuyết vụn cuốn theo linh lực, quả thực rất bá đạo.
Tư Hoa Quân dựng nên một lớp chắn phòng ngự vô hình bao lấy xung quanh, Lâm Phương Sinh đứng bên cạnh Yêu Tu cũng thấy gió mạnh giảm hẳn, y được bảo vệ ổn thỏa bên trong.
Khu vực này thuộc rìa băng nguyên, người tu vi Kim Đan cố gắng lắm mới chống chọi được, còn với Yêu Tu lên hàng cấp tám kia thì cũng chỉ như một bữa điểm tâm.
Về phần yêu thú quanh đây, khi thấy linh lực hệ hỏa bùng ra lúc tạo lớp chắn đã biết là đại địch, dạt ra thật xa, không dám lại gần.
Vốn tưởng băng nguyên hiểm trở, cất bước sẽ khó khăn, ai dè chỉ như đi dạo sân sau, từ nơi đất bằng lại đến cốc, hệt như được xây đắp bởi rất nhiều khối thủy tinh lớn, đi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng con yêu thú nào.
Tư Hoa Quân đan năm ngón tay vào với Lâm Phương Sinh, trước mắt trắng xóa, cảnh trí tinh mỹ mà đơn điệu, cuối cùng y không nhịn được phải hỏi, “Tột cùng là đi đâu vậy?”
Tư Hoa Quân mỉm cười ôn nhu, “Được làm bạn bên nương tử, cho dù đi đến đâu cũng cam nguyện.”
Lâm Phương Sinh thấy hắn bại lại đến vậy không thể nói gì hơn; một lúc lâu sau mới không vui, nhíu mày trách mắng, “Đừng có coi ta như nữ tử chốn khuê các mà đùa giỡn, suốt ngày miệng lưỡi lợi hại, ngươi không thấy mệt sao?”
Tư Hoa Quân cười càng thêm dịu dàng, đứng tựa vào một gốc cây tuyết phủ trắng xóa, nâng tay khẽ mơn trớn má y, “Vi phu làm gì cũng từ tận tâm, nương tử lại coi như thứ thô tục, khiến người ta đau lòng đó.”
Lâm Phương Sinh giận tái mặt, không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm Yêu tu.
Tư Hoa Quân không biết làm sao, đành thu tay lại, chỉ về phía một sông băng phía cao xa ngất, “Xuyên trong ngọn núi đó, là động phủ của Đại yêu Thượng Cổ, động phủ kia tự trở thành một pháp trận, chính là Vạn Pháp Quy Tông trận.”
Lâm Phương Sinh tuy biết rất ít về phù văn nhưng cũng đã từng nghe qua cái tên này. Nghe nói đây là pháp trận đầu tiên có cấp cao nhất được Đấng toàn năng sáng chế ban xưa, có thể dẫn tới trời xuống đất, dung được cả Ngũ hành, tiến có thể công, lui có thể thủ, là pháp trận không gì không làm được.
Y nghe vậy, gương mặt khẽ động, “Trận này dùng làm gì?”
Tư Hoa Quân cười, “Trận này rất quan trọng. Thất Tuyệt ấn nghịch với phù văn Thiên Cơ, nếu dẫn vào trận này có thể giải được.”
Lâm Phương Sinh đương nhiên tin lời hắn, nhưng vẫn nhíu mày, nói ra nghi vấn của mình, ‘Sao cung chủ lại hảo tâm như vậy?”
“Đương nhiên là vì nương tử…” Tư Hoa Quân thấy y có vẻ không vui, cười càng thêm phần dịu dàng, “Ta đạt ngưng mạch tầng thứ tám đã lâu, lại có hỏa đan của nương tử hỗ trợ, giờ đã có tiến triển. Trận Vạn pháp quy tông kia có thể giúp vi phu đột phá lên tầng chín.”
Yêu thú tu vi chín tầng, tương đương với Nhân tu đạt Hóa Thần, tu thêm chút lâu sẽ được đón Thiên lôi, Độ kiếp thành tiên. Tư Hoa Quân chung quy cũng là bá chủ một phương, lại có huyết mạch chân long, tu luyện cũng nhanh, yêu thú tầm thường không thể sánh được.
Lâm Phương Sinh ngỡ ngàng, đồng thời cũng thầm vui mừng thay cho hắn. Y định mở miệng, chúc hắn sớm đến ngày Độ Kiếp hóa rồng, vinh đăng tiên giới, lại nghe Tư Hoa Quân hừ lạnh, “Tên lão đạo Hách Liên kia cũng mới chỉ Hóa Thần mà thôi. Đợi đến khi bổn tọa phá tầng thứ chín, hóa rồng thành tiên, bóp chết lão đạo kia dễ như bỡn.”
Lâm Phương Sinh nghe được, giận tái mặt, “Nếu ngươi vẫn tiếp tục mang ý niệm sát hại với sư môn ta, vậy cũng chẳng cần cung chủ nhọc công phí tâm nữa, ta xin tạm biệt.”
Tư Hoa Quân thấy y nghiêm túc, chỉ có thể bỏ qua, quay đầu lại thấy phía sau mười trượng, có một luồng ánh sáng chậm rãi lan đến, hắn liền đỡ lấy vai Lâm Phương Sinh, đẩy y ra phía sau.
Chỉ trong giây lát, ánh sáng kia bùng lóa lên, hoa tuyết vung bay tứ phía, bị kình phong cuốn thốc lên. Phía dưới là hàng trăm con ngài bằng băng, đầu cánh rung khẽ, lập tức có vô số bột phấn màu trắng xanh hòa vào gió tuyết lan ra. Những con ngài này quá lắm chỉ là yêu thú cấp hai, ba; linh trí chưa mở, toàn thân trong suốt, hơi ám màu xanh; con nhỏ cỡ ngón tay gái, con to gần một trượng, trên lớp lông có phủ phấn độc,nếu chẳng may hít vào, thậm chí chỉ cần dính lên da thôi, ý thức lập tức bị ăn mòn, sinh ra ảo giác.
Lâm Phương Sinh quyết định rất nhanh, triệu linh kiếm ra, bày ra xung quanh hai người năm mươi bốn thanh Thiên Cương Địa Sát; tiếng nổ vang ầm lên. Mũi kiếm xuyên vào giữa đàn ngài, chém liên tiếp, máu băng văng khắp trời, rồi tất cả bị một ngọn lửa của Tư Hoa Quân thiêu rụi.
Một đàn bị thiêu cháy, một đàn nữa lại vọt từ dưới đất lên, Tư Hoa Quân thoáng nhướn mày, giơ bàn tay thon dài ra, vẽ vài phù văn đơn giản, công lực bình thường, bắn thẳng xuống đất. Trong phút chốc ánh sáng đỏ rực bùng lên, tiếng nổ ầm ầm, một con tằm băng đội từ dưới đất lên, trên đỉnh còn bốc khói, chính là do bị Tư Hoa Quân thiêu cháy rụi.
Con tằm kia trông cũng chẳng khác con tằm do nông dân nuôi là mấy, có điều là toàn thân nó trắng gần như trong suốt, lại rất lớn. Nó mở miệng ra liền nhe ra hàm răng nhọn hoắt dày đặc, chỉ sợ một nhát cắn là đủ đứt đôi người.
Hai mắt đen sáng rất linh động, đang đánh giá một người một yêu, như thể suy tính nên hạ khẩu thế nào.
Xuyên qua lớp da gần như trong suốt, có thể thấy trong người nó có một viên yêu đan tỏa ra ánh sáng xanh lam, linh lực dồi dào, áp lực kinh người.
Đây là yêu quái thuộc cấp bảy, tuy rằng không được như Tư Hoa Quân, nhưng lại có ưu thế về địa điểm; yêu loài hệ hỏa giữa chốn băng tuyết ngập trời thế này đương nhiên uy lực sẽ giảm. Cho dù có thêm một Lâm Phương Sinh cũng không được gì.
Tư Hoa Quân lại không hề mảy may quan tâm, cười lạnh, “Chỉ là loài bò sát thôi mà cũng đòi trèo lên đầu lên cổ ông ngoại ngươi làm bậy.” Ngón tay lại chuyển, vô số hỏa đạn bay nhanh, đánh về phía lớp da của con tằm. Chúng thiêu lần lượt từng chiếc hố to bằng cả người lớn, cho tận đến khi con yêu nghiệt kia kêu lên thảm thiết, lăn một vòng tại chỗ, tránh hỏa đạn. Nó há miệng về phía hai người, phun một ngụm tơ tằm nhiều cỡ một thùng.
Tơ tằm bằng băng kia gặp lạnh ngưng lại, mở thành một tấm lưới cực lớn, vây lên đầu. Đồng thời cũng có vô số con ngài lợi dụng tập kích.
Tư Hoa Quân cười nói, “Được lắm.” Đầu ngón tay ánh lên sắc đỏ, hươ trong không khí dần thành hình, động tác tiêu sái. Phù văn phức tạp kia lúc hoàn thành liền tỏa ánh sáng cực mạnh, biến thành một con hỏa long, rít lên một tiếng thật trầm, lại hệt như có linh tính. Nó phả một luồng lửa rất mạnh vào tấm lưới băng kia, đốt cháy rách cả một lỗ lớn, tiện đà đánh lên phía trước, khiến tấm lưới rách tan tành.
Những gì sót lại đều bị lưỡi kiếm của Lâm Phương Sinh phá thành bột mịn.
Con tằm băng kia thấy đòn đầu tiên bất thành lại hí lên một tiếng, cuộn mình lại, cơ thể lập tức nở ra gấp bội, như thể sắp hóa thành một con băng long, nện xuống đầu hai người.
Lâm Phương Sinh thừa dịp, chỉ huy linh kiếm, năm mươi tư thanh kết hợp lại với nhau thành một, đâm về phía bụng nó, phá rách lớp da dày nặng, chạm đến viên nội đan màu xanh.
Con tằm băng giãy giụa cơ thể khổng lồ trong đau đớn, lại treo giữa không trung không xuống được, máu từ miệng vết thương rỉ ra màu xanh nhạt, tuy rằng thời tiết lạnh giá nhưng cũng không đóng băng mà cứ nhỏ xuống như thác nước nhỏ. Vài con ngài quay lại, cùng nhấm nháp chất lỏng đang chảy ra kia.
Lâm Phương Sinh ngưng mắt nhìn, vừa nãy con tằm giăng ra vô số sợi tơ đan bằng linh lực mới giữ cho nó lơ lửng giữa không trung, giờ nó khí tuyệt rồi mới từ từ rơi xuống.
Tơ tằm chứa linh lực mạnh cỡ này quả thực rất khác thường, mà thực lực của Tư Hoa Quân cũng khác xa những người cùng pháp tu.
Tằm băng vừa rơi xuống đất, càng có thêm nhiều con ngài bỏ tấn công hai người mà bay ngược lại đến thi thể con tằm, liếm hút cắn, chốc lát đã bâu kín cái xác.
Tư Hoa Quân thu lại mớ tơ sợi, cũng thuận tay xoa đầu Lâm Phương Sinh, “Thu lấy viên yêu đan kia, là nội đan hệ băng đó, cho con vật nuôi của ngươi làm đồ ăn vặt.”
Lâm Phương Sinh âm thầm bội phục năng lực của Tư Hoa Quân, cũng không quản hắn đang xoa đầu mình, thu linh kiếm lại, nhặt lấy viên nội đan to bằng long nhãn găm ở mũi kiếm xuống. Nhìn gần mới thấy rõ màu của nó thuần xanh thẳm, trong rất đẹp mắt, lại mát lạnh. Y nghe theo lời, cho yêu đan vào ngọc hạp, đuổi theo Tư Hoa Quân, ngạc nhiên, “Sao không dùng phi kiếm với ta? Đi vậy cho đỡ mệt.”
Tư Hoa Quân ngừng chân, cười nói, “Ngươi cứ dùng phi kiếm đi.”
Lâm Phương Sinh đương nhiên triệu phi kiếm ra ngay, thả người nhảy lên kiếm quang, ai dè vừa mới thăng bằng được thì thấy một nguồn lực hấp dẫn kéo y xuống mặt đất, khiến y ngã nhào xuống. Tư Hoa Quân nhảy lên đỡ lấy, ôm y vào trong ngực. Phi kiếm kia rơi xuống đất nổ ầm một tiếng.
“Đây… là sao?” Lâm Phương Sinh rất ngạc nhiên, quên mất cả mình đang bị Yêu Tu ôm vào trong lòng. Tư Hoa Quân thấy vậy rất mừng, ôm chặt không buông, đi tiếp.
“Băng nguyên Lưu Việt rất quái dị, nếu không phải là thứ sinh trưởng tại nơi đây, không có gì bảo vệ, kẻ ngoại lai mò đến sẽ bị rút dần linh lực. Ngươi dùng phi kiếm còn tốn sức hơn bình thường cả trăm lần. Thế nên vào băng nguyên rồi không thể dùng kiếm.” Tư Hoa Quân nhìn vẻ mặt y, liền biết ngay y nghĩ gì, cũng bổ sung, “Kinh Thiên các của người ngày đi trăm lý, chỉ sợ ở đây cả ngày chưa tới mười dặm.”
Lâm Phương Sinh vừa rồi lơ là, lập tức ngẩn người, mặt đỏ bừng cả lên, “Thả ta xuống.”
Tư Hoa Quân cười to, “Lấy tu vi của ngươi hiện nay mà nói, muốn sóng vai với ta hơi bị tốn thời gian. Để vi phu mang nương tử đi cho mau.”
Lập tức ôm Kiếm tu vào lòng cho chắc, đột ngột tăng tốc độ, chỉ thấy giữa băng nguyên trắng tuyết lóe lên một vệt màu đen rồi nhanh chóng biến mất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
Chương 41: Băng nguyên Lưu Việt
Chương 41: Băng nguyên Lưu Việt