Không được gọi tên ta!! – Nàng cuối cùng cũng mở miệng nhưng là như phát điên mà hét to.
Ngươi!! Ngươi không được gọi tên ta!!Ngươi này thân phận chỉ là một tên nam sủng, ngươi không có tư cách gọi tên ta thân mật như vậy!!
Nàng nói cái gì? Nam sủng?Nàng như thế nào biết?Là Mộc Dĩnh Nhiên nói sao?
Không, không đúng, không phải Mộc Dĩnh Nhiên nói, y gần đây đều ở hoàng cung đến thiên hôn địa ám, sao có khả năng nói loại sự tình này với Mẫn Liên?
Muội vì sao….
Ta vì sao biết được? – Không đợi Thụy Hiên nói hết câu, Mẫn Liên liền cướp lời hắn – Bởi vì ta tận mắt thấy…tận mắt chứng kiến hình ảnh ngươi cùng Thừa tướng…còn có Hoài Chi ca đang hoan ái!!
Trên mặt Thụy Hiên nhất thời không còn huyết sắc, vô thố không biết nên làm gì cho tốt.
Vì…vì…vì cái gì muội…muội… – Nhìn thấy loại hình ảnh này?
Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại thấy được? – Mẫn Liên lạnh lùng cười – Bởi vì ta theo dõi Hoài Chi ca, ta không biết vì sao hắn lại rời đi!!Cho nên ta theo dõi hắn…theo hắn xuyên qua mật đạo…theo hắn đi tới nơi này!!!
Cho nên Mẫn Liên mới nhìn thấy, cho nên hiện tại nàng mới có thể vào đây?
Không phải Mộc Dĩnh Nhiên nói, không phải Mộc Dĩnh Nhiên muốn nàng đến – không biết vì sao khi biết Mộc Dĩnh Nhiên không có làm như vậy, tâm tình hắn nhất thời tốt lên một chút.
Nhưng Mẫn Liên đã biết tình hình thực tế a…
Không cần như vậy nhìn ta!! – Thấy trong mắt Thụy Hiên bao hàm hối lỗi, Mẫn Liên kích động đẩy ngã Thụy Hiên.
Ta ghét nhất ngươi!!Ghét nhất, ghét nhất ngươi!!
Mẫn Liên… – Mắt Thụy Hiên ươn ướt nước, hắn không biết giải thích với nàng như thế nào.
Nhưng giải thích làm gì? Có cái gì hảo mà giải thích?
Giải thích cũng không được, an ủi cũng không nên, phải làm gì để nàng bình tĩnh đây? Hắn rốt cuộc nên làm gì?
Ta nói ngươi không được gọi tên ta!! Trước đây ta đã ghét ngươi. Vì cái gì ta là nữ nhân, phụ hoàng không yêu ta? Rõ ràng ta chỉ so với ngươi nhỏ hơn mấy tháng a!! Vì cái gì là nữ nhân liền không được yêu thương? Mẫu hậu vì ta không phải nam hài mà cả ngày buồn bực không vui, đối với ta làm như không thấy. Ta làm cái gì? Vì cái gì mọi người đều không yêu ta? – Mẫn Liên càng nói càng cuồng, theo ký ức từ nhỏ không được phụ mẫu đau tạo thành bóng ma trong lòng, thống khổ đem tất cả phát tiết.
Mẫn Liên… – Hắn không biết hoàng muội lại có loại cuộc sống này…không biết nàng thống khổ như thế…
Ta nói ngươi không được gọi tên ta!! – Mẫn Liên hung hăng đá Thụy Hiên.
Ngô… – Ôm lấy bụng bị đá, Thụy Hiên hừ nhẹ một tiếng.
Tuy rằng ta cũng chán ghét bọn công chúa tỷ tỷ muội muội…nhưng người ta ghét nhất cũng chỉ có ngươi!! Mẫn hậu luôn nói chỉ có ngươi mới là đứa con của nàng, một lòng toàn treo trên người ngươi, chỉ vì ngươi là nam hài.
Trừng phi đã muốn điên rồi… – Vừa buồn vừa giận, lại ngốc lại cuồng, thần trí không rõ, phân không ra hiện thực cùng hư ảo, không phải điên là gì?
Ngươi không được gọi tục danh của nàng!! Đừng quên ngươi không còn là Hoàng thượng…mà là nam nhân bị người khác đặt dưới thân tên nam sủng!! – Mẫn Liên tái một cước thật mạnh – Lần đầu tiên thấy ngươi, ta lại thêm chán ghét ngươi – – một cái nam hài lại mang khuôn mặt xinh đẹp như thế làm gì? Khó trách phụ hoàng lại hội thương ngươi như vậy…bất quá nhìn bộ dáng phiêu phiêu dục tiên bị nam nhân đặt dưới thân, phụ hoàng sẽ thế nào…?
Đáng lẽ Mẫn Liên phải gọi Trương phi là mẫu phi mới đúng nhỉ?
Nhưng mà theo bản QT là mẫu hậu nên ta giữ nguyên nha
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạo Quân – Tế Miễu
Chương 58
Chương 58