Bởi vì Đông Dương quan bị công hãm khi có một vạn đại quân cùng một ngàn bình dân lao ra vòng vây chạy trốn về hướng Nhạn Bình quan, sở dĩ ba vạn tiên phong quân của Tân Ngu quốc vẫn chưa thừa thắng xông lên nên sứ ở Nhạn Bình quan mới tiếp được tin tức, sau đó điều hai mươi vạn quân cố thủ Tân Ngu quốc…A, còn có bởi vì Hứa Nhược ra roi thúc ngựa đến Nhạn Bình quan cho nên lão đạo yên tâm một chút – Bùi Trình Quan khoát tay áo tươi cười.
Sở Hoài Chi gật đầu, trầm mặc nhìn Bùi Trình Quan, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta nói…lão đại a – Bùi Trình Quan bị nhìn đến lông tơ dựng đứng rốt cuộc nhịn không được mở miệng – Ngươi như vậy nhìn ta, thật là khủng khiếp a! Ngươi có thể dời tầm mắt không, đừng nhìn ta a?
Ân…ngươi nói, ta hiện tại đang suy nghĩ cái gì? – Sở Hoài Chi khẽ cười hỏi.
A….lão đại… ngươi… ngươi nghĩ ra cách? – Bùi Trình Quan chần chờ nói ra đáp án.
Ân, không sai! Ngươi đoán đúng – Sở Hoài Chi tán dương gật đầu.
A…kia đương nhiên, mấy năm theo ngươi cũng không phải ít, đương nhiên ta đoán được suy nghĩ trong lòng lão đại – Bùi Trình Quan một bộ biểu tình đâu có đâu có nói.
Vậy ngươi còn không mau đi chuẩn bị binh? – Sở Hoài Chi đột nhiên lạnh mặt, lại lần nữa hủy bàn gỗ trước mặt.
A! Hảo… – Bùi Trình Quang vội vàng chạy, nhưng vừa đến cửa phòng, hắn đột nhiên xoay người – Lão đại, ngươi muốn đích thân đến biên quan đánh giặc, còn ta? Ta có thể đi không?
Sở Hoài Chi nghe vậy đầu tiên là hướng Bùi Trình Quan cười nhẹ, lúc Bùi Trình Quan đang ngây ngốc nhìn nụ cười của gã, gã đột nhiên lạnh mặt khiến Bùi Trình Quan như bị tạt nước lạnh toàn thân.
Không được.
Di? Vì cái gì? – Bùi Trình Quan kinh ngạc hô to – Người ta đều có thể đi vì sao ta lại không được? Tốt xấu gì ta đây một thân ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, tuyệt thế thông minh, siêu cấp trợ thủ đắc lực nha….. vì cái gì ta không thể đi theo? =))
Không đầy hứa hẹn cái gì, tóm lại ngươi nhớ cho rõ ngươi mang theo mình mười vạn đại quân, bởi vì ngươi phải tới Cảnh Dương quan – Sở Hoài Chi cười một chút – Ngươi hẳn là nhớ rõ Cảnh Dương quan là đi thế nào đi? Cũng không nên kích thích quá lớn mà chạy sai địa phương a!
Bùi Trình Quan mặt xám như tro tàn, xoay người đi ra ngoài – hắn đương nhiên nhờ rõ Cảnh Dương quan đi như thế nào!! Đó là một đầu khác của quốc gia, là vì phòng vệ mà xây dựng, lần này phát sinh chiến dịch ở Nhạn Bình quan cùng Đồng Dương quan, tuy rằng hắn có thể hiểu được vì sao Sở Hoài Chi an bài như vậy….thế nhưng hắn muốn tới chiến trường đại nháo!!
Bùi đại nhân – Đột nhiên một nữ tử y phục toàn màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Ngươi là ai? – Bùi Trình Quan hoảng sợ nhìn nữ tử vô thanh vô tức xuất hiện.
Đại nhân nhĩ hảo, ta gọi là Kim, là ám bộ do Mộc thừa tướng lệnh đến hiệp trợ ngài – Nữ tử cung kính nói.
Ác… nguyên lai là thủ hạ của Mộc thừa tướng – Lời vừa dứt, Bùi Trình Quan đột nhiên tấn công hắc y nữ tử, nháy mắt đem nàng đánh trọng thương.
Bùi đại nhân…vì cái gì? – Nữ tử không thể tin, hỏi.
Vì cái gì? – Bùi Trình Quan vươn ba ngón tay nói – Có ba đáp án. Thứ nhất, Mộc lão đại không tùy ý cho ám bộ xuất hiện. Thứ hai, nếu thật sự có phái người đến hiệp trợ đều thông báo cho lão đại của ta. Thứ ba, mỗi ám bộ được phái tới đều thông qua lệnh bài, không nói một lời.
Ánh mắt Bùi Trình Quan hiện lên sát khí – Nói! Ai phái ngươi tới.
Nữ tử độ nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Nói!!! – Bùi Trình Quan chế trụ cổ họng nàng, lạnh lùng nói.
Hừ! Chết cũng không nói …..- Nữ tử ngạo nghễ nói, khóe miệng lập tức chảy ra một tia máu tươi.
Bùi Trình Quan tâm liền một tiếng – Chết tiệt!!
Buông tay nhìn nữ tử đã vô lực, Bùi Trình Quan nghiêm túc cho thủ hạ kiểm tra thi thể nữ tử.
Tình nguyện uống thuốc độc tự sát cũng không nguyện nói ra chủ nhân…xem ra việc này nên trình báo!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạo Quân – Tế Miễu
Chương 45
Chương 45