Ngay khi mỹ kĩ lại đưa ra điều kiện, Thụy Hiên đột nhiên nhào vào Mộc Dĩnh Nhiên trên giường, đem mỹ kĩ dưới thân Mộc Dĩnh Nhiên kéo xuống giường.
qáh gen kìa =))
Tuy rằng kinh ngạc hành động của Thụy Hiên nhưng Mộc Dĩnh Nhiên vẫn là ngồi nhìn động tác kế tiếp của hắn.
Kỳ thật Thụy Hiên cũng không biết bản thân đang làm gì, hắn chỉ biết hắn không cần bị người khác bính, cho nên trực giác hướng hắn đến nơi có người mà hắn dĩ vãng sợ nhất, chỉ vì Mộc Dĩnh Nhiên mới có thể chạm vào thân thể hắn, y chính là người duy nhất có thể, hắn cũng đã sớm muốn đem mỹ kĩ kia ném xuống giường.
Bất quá động tác này trong mắt người kia chẳng khác nào dương nhập hổ khẩu
dê con tự thú trước miệng hổ =))
Ngô…cáp… – Hai tay Thụy Hiên choàng qua cổ Mộc Dĩnh Nhiên, cười mềm mại đáng yêu với y. Hắn cảm thấy thân hình y có loại cảm giác khiến người ta thật an tâm… thân thể hắn cũng không bài xích y, cho nên y là tốt nhất đi?
Mộc Dĩnh Nhiên sửng sốt một chút, nở nụ cười, hôn đôi môi anh đào đang hé mở kia, cũng vươn tay buông tấm mành nửa trong suốt che tháp thượng.
Y không đuổi chúng nữ, thầm nghĩ chỉ muốn tinh tế nhấm nháp Thụy Hiên mê người.
Thụy Hiên chủ động bỏ đi quần áo, đem thân thể tiến đến người Mộc Dĩnh Nhiên ma sát, liều mạng chơi với lửa.
Mỹ thực ngon miệng dâng đến cửa, Mộc Dĩnh Nhiên nào có đạo lý buông tha, dùng tay tách hai chân Thụy Hiên, đem dục vọng do Thụy Hiên cắt ngang mà chưa kịp phát tiết hung hăng xâm nhập vào cơ thể hắn, ra sức rong đuổi.
Chúng nữ trợn mắt há mồm nhìn bóng đen chiếu trên tấm mành, kinh ngạc nhìn Mộc Dĩnh Nhiên vứt bỏ mỹ kĩ, điên cuồng tiến vào cơ thể nam sủng, chẳng lẽ… các nàng ngay cả một gã nam sũng cũng không bằng sao? Cho nên không có biệt pháp dụ dỗ MộcDĩnh Nhiên sao?
Ân…cáp..Mộc…Mộc…
Thanh âm rên rỉ của tiểu nam sủng cũng không kiều mỵ hơn các nàng, vì cái gì các nàng lại kém hơn a?
Thụy…Ngươi thật là…
Xem, ngay cả tán thưởng cũng có, không giống như lúc cùng các nàng …đáng giận! Thế nhưng lại thất bại dưới tay một gã nam sủng.
Các ngươi cũng nên đi ra đi – Lý Thi Thi liếc mắt nhìn thân thể đang giao triền của hai người, đối với chúng nữ nói.
Vâng… – Chúng nữ oán hận liếc mắt nhìn hai người trên giường, một hàng theo Lý Thi Thi ra khỏi ‘Phi Tiên các’
Thi Thi tỷ…chúng ta so với nam sủng kia còn kém hơn sao? Vì sao thái độ của Mộc gia đối với chúng ta lại kém hơn nhiều?
Lý Thi Thi dừng cước bộ, hướng chúng nữ nở nụ cười diễm lệ – Không tự tin? Không tự tin liền được dạy dỗ thêm một lần, thế nào?
Sắc mặt chúng nữ lập tức trắng bệch, nột nột không dám đáp lời, phương pháp huấn luyện của Lý Thi Thi ai cũng không muốn tái nếm thử, cũng không phải không muốn sống nữa a…
Một khi đã như vậy liền không được hạ thấp chính mình – Lý Thi Thi cười tươi như hoa – Các ngươi tuyệt đối không kém hơn nam sủng kia, chính là Mộc gia… – Lý Thi Thi nói một nửa liền đình chỉ, có chút đăm chiêu nhìn ‘Phi Tiên các’
“Nguyên lai…hai người họ…” Lý Thi Thi nhớ lại nụ cười trên mặt y.
Các vị, tóm lại nghe hảo, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận mỹ kĩ của ‘Bách Hoa lâu’, kia còn không có thể mê đảo nam nhân khắp thiên hạ sao?
Hai người đang triền miên trên giường tuyệt đối không thể tưởng được, những mỹ kĩ trải qua đêm này đều thành hoa khôi danh kỹ nổi khắp thiên hạ sau này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạo Quân – Tế Miễu
Chương 34
Chương 34