Ba năm sau, tôi di cư đến Canada, mua một căn nhà ở “Tây Ôn”. Tôi kết hôn lần thứ hai, tôi không có dũng khí như Lam Vũ, đối mặt với thân phận đồng tính luyến ái của mình, huống hồ cánh cửa tình yêu của tôi từ lâu đã hoàn toàn khép lại. Đối với người vợ trẻ tuổi của mình, tôi không cách nào yêu cô, nhưng tôi dùng hết khả năng săn sóc, quan tâm cô.
Tôi bắt đầu theo đạo, là một tín đồ Cơ Đốc. Trong lễ rửa tội, tôi hoài nghi Thượng Đế liệu có thể tiếp nhận một người đồng tính luyến ái như mình làm con chiên của Người hay không.
Hiện giờ đã là con dân của Người, tôi thường cầu xin:
Lạy Chúa! Xin ngài hãy nghe lời thỉnh cầu của người tội nhân con đây, con từng yêu một người, từng mang đến vô số đau khổ cho người đó, nhưng người đó đã chết, con cũng không cách nào bù đắp lại được. Cầu xin Người, Chúa nhân từ, xin Người hãy tiếp nhận người đó vào Thiên Đường. Khi còn sống, người đó chưa từng thương tổn đến ai, thiện lương, chính trực như vậy. Người đó chỉ làm một việc duy nhât không nên làm: Người đó yêu một người không nên yêu, có một thời gian trong cuộc đời bị coi là xằng bậy, vô sỉ, sa đoạ trong tình cảm, nhưng tình cảm này là thuần khiết, là vô tội, là vĩnh hằng.
Thưa Cha đáng kính! Con còn có một thỉnh cầu, xin Người hãy đáp ứng. Dù Người đưa cậu bé kia đến đâu, khi con rời khỏi thế gian này, xin Người hãy để con và cậu ấy ở cùng một nơi. Nếu cậu ấy ở Thiên Đường, xin hãy để chúng con hạnh phúc ở nơi đó, tiếp nối tình yêu của chúng con ở nhân gian, cũng để con bù đắp lại những mất mát cho cậu ấy; Nếu cậu ấy ở địa ngục, xin hãy cho con cùng vào đó, để con đến gần cậu ấy, đứng phía sau cậu ấy, ôm chặt bờ vai cậu ấy, kề sát sau lưng cậu ấy, để chúng con cùng nhau tiếp nhận dày vò của cực hình cùng ngọn lửa địa ngục, con không oán không hận.
Nhân danh Chúa, Amen!
Tiết trời Vancouver thật tốt. Cũng là cuối thu nhưng không cảm giác thê lương của trời thu, lá cây phần lớn vẫn còn xanh, chỉ có vài chiếc lá vàng lả tả rơi rớt trên mặt cỏ. Tôi ngồi trong sân nhà, nghe tiếng cười của mẹ, vợ cùng con gái nhỏ. Giương mắt nhìn lên, một mảnh tà dương hiện lên cuối trời, giữa ánh nắng màu cúc, tôi mơ hồ thấy Lam Vũ chậm rãi tiến lại phía mình, em u buồn nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười vẫn tự nhiên, điềm tĩnh, xán làn đến là vậy…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bắc Kinh Cố Sự
Chương 32: Vĩ thanh
Chương 32: Vĩ thanh