Thời điểm tiểu thế tử Vương Duyên sắp tròn bách nhật, ý chỉ của Nguyên triều rốt cuộc đến.
Ngoài dự kiến của mọi người, Nguyên triều thế nhưng lại hạ ý chỉ: thái tử vị tạm thời để trống, lưu lại chờ phân phó.
Bởi vì đương thời tỉ suất anh nhi chết non rất cao, Nguyên triều bên kia giải thích nhỏ như vậy liền sắc lập thái tử, chỉ sợ hài tử này mệnh tiểu phúc bạc (đoản mạng), không thể gánh vác nổi thiên ý, không bằng đợi vài năm nữa, chờ tiểu thế tử niên kỉ lớn, thân tử cốt (cơ thể xương cốt) vững vàng, tư chất sơ hiển (bắt đầu lộ ra), bàn lại chuyện này.
Đây rõ ràng là có ý muốn thoái thác cùng kéo dài.
Quả thực khinh người quá đáng!
Vương tiếp thánh chỉ, sắc mặt biến rồi lại biến, cuối cùng vẫn là cương ngạnh hướng sứ giả Nguyên triều tạ ân, cung tống hắn đi nghỉ ngơi.
Đợi sứ thần rời đi, chúng thần dưới triều đều nhìn ra sắc mặt của Vương xanh mét, ngón tay nắm chặt vương tọa đều trắng bệch, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Lần trước Nguyên triều sứ thần đến, vì việc Vương vô hậu đại tứ (trắng trợn) trách móc, đem chất tử (cháu trai) của Vương là Kinh Nguyên Quân ở xa tận đại đô Nguyên triều sắc phong vi thế tử, lại còn muốn ba vạn dũng sĩ của Triều Tiên đi đối kháng với man di.
Hiện tại Vương rốt cuộc có hài tử của chính mình, lẽ ra Nguyên triều hẳn là bỏ đi thế tử vị của Kinh Nguyên Quân, sửa lập Vương Duyên vi thái tử, nhưng là lại ăn nói hàm hồ, đem tấu thỉnh bác (bác bỏ) trở về.
Không nói sắc mặt Vương khó coi, kể cả Vương hậu ngồi một bên cũng tức giận đến ngón tay khẽ run.
Đại thần bên dưới không ai dám mở miệng nói chuyện.
Vương chậm rãi nói: “Nguyên triều hạ ý chỉ này, các vị ái khanh nghĩ như thế nào?”
Đại đường trầm mặc nửa ngày, mới có một lão đại thần đứng ra, run run nói: “Nguyên triều hoàng đế bệ hạ băn khoăn cũng là có chút đạo lý, thần cho rằng…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Vương hậu đã nhịn không được, lớn tiếng cắt ngang hắn: “Ý của ngươi là, hài tử của bổn cung hội sống không được lâu!”
Bảo hộ hài tử là thiên tính của mẫu thân. Vương hậu tại điểm này đặc biệt mẫn cảm, lời này nói nghiêm khắc, cựu thần kia lập tức không dám mở miệng.
Vương mặt bình tĩnh, hung hăng nhìn chằm chằm tên cựu thần kia.
Mọi người không còn dám lên tiếng.
Vương chậm rãi nói: “Tuy rằng Nguyên triều hạ chỉ, tạm thời không được sắc phong thái tử. Nhưng tự tử của trẫm đã sinh ra, thân phận địa vị không thể nghi ngờ. Nếu không thể phong vi thái tử, liền lấy quy chế của thế tử sắc phong, quốc nội đại điển vẫn sẽ cử hành, cũng phải thông cáo thiên hạ”
Các cựu thần phía dưới lập tức có chút bất an bắt đầu thì thầm với nhau.
Kỳ thật Triều Tiên là thuộc địa của Nguyên triều, Vương không thể xưng là hoàng đế, chỉ có thể lấy “vương vị”, tự tử cũng chỉ có thể lấy danh xưng “thế tử”, thái tử, là tiến lên một bước, trở thành người kế thừa Triều Tiên mới có thể nhận.
Tuy rằng Nguyên triều không đồng ý đem Vương Duyên phong làm thái tử, nhưng là hài tử của Vương, địa vị thế tử này cũng không thể phản bác. Không giống Kinh Nguyên Quân, bởi vì chỉ là chất tử của Vương, không phải trực hệ tử tự, cho nên muốn được sắc phong địa vị này cần phải được Nguyên triều chấp thuận.
Mọi người thương nghị nửa ngày, cũng chỉ có thể như thế.
Như vậy sẽ xuất hiện một tình huống, Triều Tiên có hai thế tử. Một là Vương Duyên, một là ở xa tận đại đô Kinh Nguyên Quân.
Trong tương lai, thực có thể trở thành một tai họa ngầm.
Vương mặt âm trầm trở lại tẩm cung, tiến thư phòng, đem tất cả những thứ trên thư trác (bàn học) toàn bộ xô ngã trên mặt đất, tùy tay đem vài thứ trong phòng quăng vỡ bảy tám phần.
Yam đi theo y tiến vào, nhìn thấy y nổi giận đùng đùng phát tiết, ở một bên yên lặng trông coi.
Vương kiềm nén nộ khí nói: “Nguyên triều khinh người quá đáng!”
Yam trầm mặc một lúc lâu sau, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Kinh Nguyên Quân không thể lưu lại”
“Trẫm như thế nào không biết!” Vương vung tay áo, giọng căm giận nói: “Chính là hắn không chịu trở về! Trẫm triệu hắn ba lần về nước, hắn cũng không chịu trở về! Chỉ cần hắn ở lại đại đô, còn có Nguyên triều hoàng đế che chở, ngươi nói trẫm phải làm sao bây giờ?”
Yam lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, nhìn thấy bộ dáng thất thố của Vương, có thể rõ ràng cảm thụ được dao động trong lòng y, cho nên hắn mở miệng: “Phái người đi đại đô, giết hắn”
Nhẫn thần của Vương lóe lên, lại bỗng nhiên an tĩnh, ở phía sau thư trác ngồi xuống, nói: “Như vậy rất lỗ mãng. Nếu lưu lại điểm sơ hở gì, chính là giúp Nguyên triều lấy cớ”
Yam nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Điện hạ, ta biết ngài trong lòng là nghĩ làm vậy, ta nguyện ý vì ngài phân ưu”
Vương hơi hơi sửng sốt, nói: “Hồng Lân, ngươi muốn đi?”
Yam nói: “Không tồi. Ta đi rất thích hợp” Hắn biết Vương kỳ thật sớm có ý niệm này trong đầu. Nhưng là Kinh Nguyên Quân ở xa tận đại đô, lại hoạt động nhiều năm, không phải dễ xuống tay như vậy. Nhượng Kiện Long Vệ đi làm chuyện này, một khi bị phát hiện, Vương căn bản không thể thoái thác. Y muốn ở quốc nội tìm mấy thích khách võ công cao cường đi, nhưng lại lo lắng những người đó không đáng tin, hội lưu lại hậu hoạn, cho nên vẫn do dự không hề động thủ.
Hiện tại Hồng Lân tự mình thỉnh mệnh, Vương cũng không đồng ý, nói: “Không được, chuyện này rất nguy hiểm, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn”
Bất luận là trên phương diện việc công hoặc là trong tâm tư, Vương như thế nào cũng không nghĩ muốn để Hồng Lân đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Yam nói: “Điện hạ, thân thủ của ta ngài cũng hiểu rõ. Hơn nữa ta tinh thông Hán ngữ, đến Nguyên triều sẽ không bị phát hiện. Ta sẽ cẩn thận tiến hành, không để bọn họ bắt được nhược điểm”
“Không được” Vương vẫn là lắc đầu, nói: “Chuyện này tạm thời không cần nhắc lại, để cho trẫm suy nghĩ”
Yam cũng không nói gì nữa.
Vương tức giận một trận, nhưng tạm thời cũng không có cách nào, đi đến cung điện của thế tử, nhìn tiểu tử kia đang nằm trên giường được hai cung nữ đậu (đùa) đến cười ha hả không ngừng, tâm tình lập tức thư sướng rất nhiều, phiền não cũng giống như không cánh mà bay.
“Tiểu bảo bối của trẫm, để phụ vương ôm một cái” Vương đem tiểu tử mập mạp kia ôm lấy, cọ cọ khuôn mặt nộn nộn của bé, vẻ mặt từ ái.
Đại não đại (đầu to) viên cổn cổn (tròn vo) của tiểu tử kia trái né phải tránh, trốn tránh tập kích của Vương, tiểu thủ (tay nhỏ) cũng không nhàn rỗi, bất lấy hắc phát (tóc đen) buông xuống của Vương, dùng sức kéo, miệng phát ra khanh khách tiếu thanh (tiếng cười).
Vương nhíu nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng trạc khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, ha hả cười nói: “Điều bì (nghịch ngợm) quỷ, nhỏ như vậy tựu biết khi dễ phụ vương ngươi a”
Tiểu tử kia không cam lòng yếu thế lại giật nhẹ đầu phát của y, biển biển (bẹp bẹp) tiểu chủy.
Hài tử này thực yêu cười, nhưng là càng yêu khóc, nhất là khi bị Vương đậu, không biết sao liền yêu khóc, người khác đậu bé cũng không như vậy.
Yam vẫn đi theo phía sau Vương, nhìn thấy hỗ động của hai người phụ tử bọn họ, nhịn không được cười nói: “Ngài lại làm nữa, ta xem ngài sắp đem nó lộng khóc”
Vương nói: “Ta như thế nào bỏ được a. Đó là trước kia không có kinh nghiệm, hiện tại ta đã tìm được phương pháp, sẽ không đem tiểu bảo lộng khóc, có phải hay không a tiểu bảo bối?”
Quả nhiên tiểu tử kia chính là khuôn mặt nhăn nhăn, chốc lát nhìn nhìn Vương, chốc lát lại nhìn nhìn Yam, đầu lắc qua lắc lại, nhìn qua có chút sốt ruột.
Cung nữ cùng nội cung đều cẩn thận cúi đầu, không dám hé răng.
Yam hỏi cung nữ nói: “Thế tử uống sữa chưa?”
“Hồi Hồng Tổng quản, thế tử đã uống”
“Khi nào thì uống? Nhiều hay ít?”
“Nửa canh giờ trước, tương đương khoảng hai bát”
Trong cung dưỡng dục đối thế tử phi thường tỉ mỉ, không chỉ có sữa thế tử uống đều có tính toán, kể cả tình trạng thân thể của thế tử, cũng có người chuyên môn phụ trách khám tra.
Yam lại hỏi mấy vấn đề, được trả lời kỹ càng, lúc này mới vừa lòng.
Xem ra tiểu tử kia thực khỏe mạnh a.
Vương ôm hài tử ở trên tháp chơi đùa, nghe hắn một hỏi một đáp, cưới nói: “Hồng Lân a, ngươi thật cẩn thận, trẫm đều lơ là”
“Điện hạ cũng không hiểu được những điều này” Yam cười nói: “Ta cũng là từ Vương thái y học được” Nói xong đi đến ở bên giường ngồi xuống, cùng Vương cùng nhau đậu hài tử.
Lúc này nội cung ngoại môn nói: “Điện hạ, Vương hậu nương nương đến”
Vương dừng một chút, nói: “Nhượng nàng vào đi”
Yam muốn đứng dậy đứng ở một bên. Vương giữ chặt hắn nói: “Không cần. Ngươi ngồi đi”
“Vi thần không dám” Yam vẫn là đứng lên.
Vương hậu tiến vào, thấy hắn ở đó, rõ ràng sửng sốt một chút, trên mặt toát ra thần sắc phức tạp, bất quá chỉ có một cái chợp mắt, liền chuyên chú vào trên người của thế tử.
“Điện hạ, nô tì đến xem vương nhi”
Vương gật gật đầu, lại ôm hài tử không có buông tay. Vương hậu đành phải ở bên cạnh nhìn, muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn Hồng Lân cùng các cung nữ một cái.
Yam chắp tay nói: “Điện hạ, Vương hậu nương nương, vi thần cáo lui trước”
Vương không có ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ngươi lưu lại. Những người khác đều lui xuống”
Các cung nhân đều lui ra. Yam trong lòng cười khổ, đành phải cung thuận khoanh tay đứng ở một bên.
Vương hậu không biết Vương có ý gì, nhưng Hồng Lân là tâm phúc của Vương, hơn nữa ở trong lòng nàng, Hồng Lân cũng là phụ thân của hài tử, cho nên chần chờ một lát, nói: “Điện hạ, ý chỉ của Nguyên triều hoàng đế hơi quá đáng, ngài là nghĩ như thế nào?”
“Còn ái phi nghĩ như thế nào?”
Vương hậu trong lòng tự nhiên bất mãn. Con trai của nàng mới là thế tử danh chính ngôn thuận của Triều Tiên a, vì cái gì không thể phong làm thái tử?
Nếu nói hỏa khí trong lòng Vương giống như hỏa sơn (núi lửa) chôn sâu dưới đáy biển, ẩn chứa lực lượng tùy thời đều có thể bạo phát (ta chém), như vậy hỏa khí của Vương hậu liền đơn giản hơn nhiều, hỏa tự bạo phong sậu vũ (lửa giận giống như giông tố), bức thiết muốn thảo phạt cả thế giới này.
“Điện hạ, Duyên nhi là trưởng tử của điện hạ cùng nô tì a. Nô tì nghĩ muốn…lại viết tín cho Nguyên triều, thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ sắc phong Duyên nhi thái tử vị”
Tại sự tình này, lập trường của phu thê hai người là hoàn toàn nhất trí.
Vương đối quyết định trước kia của chính mình thập phần vừa lòng, quả nhiên nghĩ Duyên nhi là thân sinh cốt nhục của chính mình, thái độ của Vương hậu liền hoàn toàn khác biệt.
“Ái phi an tâm một chút chớ nóng nảy. Việc này sợ là Kinh Nguyên Quân ở trong tác ngạnh (cản trở), chúng ta tạm thời không làm gì được hắn”
“Này rốt cuộc Triều Tiên là của điện hạ, hay là Triều Tiên của Kinh Nguyên Quân? Hắn cũng quá không để điện hạ cùng nô tì vào mắt” Từ trong giọng điệu gay gắt của Vương hậu có thể nghe ra bất mãn của nàng đối với Kinh Nguyên Quân đã đạt tới trình độ nhất định.
Vương nhìn hài tử trong lòng, vô hạn trìu mến vuốt ve thai phát (tóc máu*) của bé, vừa yêu thương vừa lo lắng nói: “Thì như thế nào? Kinh Nguyên Quân ở xa tận đại đô, trẫm chính là nghĩ muốn trừng phạt hắn cũng không có biện pháp. Trẫm chỉ cần tưởng tượng đến lần trước đại yến xuất hiện thích khách, có lẽ có một ngày sẽ đến ám sát vương nhi của trẫm, tim liền như bị đao cắt a”
Vương hậu nghe xong cả người chấn động.
Nàng là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, lại sinh ra trong đại gia tộc Nguyên triều, thân là công chúa Mông Cổ, cũng không giống nữ tử bình thường không quả quyết. Hơn nữa việc này dính đến con trai của nàng.
Nữ nhân chính là như vậy. Vi nữ tắc nhược, vi mẫu tắc cường (làm nữ nhi sẽ yếu đuối, làm mẹ lại kiên cường). Một khi trở thành mẫu thân, nhưng chuyện trước kia không dám làm đều dám làm, sự tình trước kia không dám nghĩ, cũng sẽ vì hài tử mà cẩn thận trù tính.
Lời nói của Vương khiến nàng trong lòng cả kinh. Chỉ cần tưởng tượng đến thích khách ám sát Vương ở đại yến có lẽ sẽ có một ngày đến ám sát con trai của nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ cùng bất an, nguyên bản vẫn do dự cùng băn khoăn lập tức không cánh mà bay. Cho nên nàng cũng bất chấp Hồng Lân vẫn còn ngay bên cạnh, quả quyết nói: “Điện hạ, quyết không thể lưu lại Kinh Nguyên Quân a!”
—————————————-
(*) tóc máu: tóc của trẻ sơ sinh. Ta cũng ko rõ vì sao gọi là tóc máu, ta chỉ biết là ở VN, người ta thường hay cạo tóc của những đứa trẻ vừa sinh ra, gọi là cạo bỏ tóc máu, để tóc dài ra dày + tốt hơn. (Ta ko rõ có hiệu quả ko mà cháu ta bị cạo xong nó trọc luôn rồi =)))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 47
Chương 47