DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Sắc Quốc Sư
Chương 6-1: Thượng

Gió xuân ấm áp, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.

Ngọc Hoán cung ngày hôm nay y hương tấn ảnh, náo nhiệt vô cùng.

Tất cả nhi nữ của hoàng thân quốc thích, trọng thần đại quan, chỉ cần đến tuổi đều được mời tới tham dự đại hội tuyển phi của thái tử.

Ngọc Hoán cung chính là nơi để cho các nàng nghỉ tạm.

“Nghe nói Hoàng hậu nương nương sẽ đích thân đón tiếp chúng ta đấy, thật sự làm muội hồi hộp chết mất.”

“Hừ, đồ nhà quê. Hoàng hậu nương nương ta cũng đã gặp vài lần rồi, có gì mà phải hồi hộp chứ?”

“Đúng vậy, thật là đồ nhà quê. Mà cũng khó trách, cha của nó chỉ là một tướng quân đóng ở biên quan, đã từng gặp bao giờ đâu mà biết? Đâu có giống như cha ta, chính là biểu đệ của hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương lần trước gặp ta, đối đãi với ta vô cùng ân cần chăm sóc, thế nhưng ta cũng chả thấy khẩn trương chút nào.”

“Hừ, gặp hoàng hậu nương nương không khẩn trương, thế nếu nhìn thấy thái tử thì sao? Chỉ sợ ngươi sẽ khẩn trương đến mức tiểu ra quần đấy!”

“Ha ha… ” Một trận cười nhạo vang lên.

“Ngươi nói cái gì? Đồ tiện nhân! Xem bổn tiểu thư có xé nát cái miệng của ngươi ra không!”

“Ai nha, đừng đánh! Đừng đánh mà!”

Kẻ đánh nhau cứ đánh nhau, người khuyên giải cứ khuyên giải, bên cổ vũ cứ cổ vũ, mà đám thích xem náo nhiệt vẫn đứng xem. Một đoàn các cô nương cứ chí cha chí choé, thiếu chút nữa khiến cho Ngọc Hoán cung trời long đất lở!

Thái tử ôm lấy vòng eo thon gầy của Tĩnh Huyền quốc sư mà đứng ở phía sau tấm mành trúc bên trên đại điện, hướng một ngón tay xuống chỉ chỉ….

“Xem nè, quốc sư, thái tử phi tương lai nằm trong số những người ở đây. Ngươi nói xem ai mới là người thích hợp?”

Bị thái tử ép buộc đến nơi này, Tĩnh Huyền trong lòng buồn bực, nhưng bên ngoài vẫn phải giả vờ bất động thanh sắc, thản nhiên nói, “Bần tăng vô đức vô năng, sao có thể giúp thái tử quyết định được?”

Hoàng Phủ Dật quay lại, dùng đầu lưỡi liếm liếm lên lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói, “Người bên phải kia thì thế nào? Vòng eo nhỏ nhắn, khi vặn vẹo trên giường có phải cũng dâm đãng như ngươi không?”

Tĩnh Huyền xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn.

“Hay là người bên trái kia? Bộ ngực lớn quá, núm vú không biết có mẫn cảm như ngươi không? Mỗi lần bổn thái tử dùng sức mút một cái, ngươi đã sướng đến mức liều mạng hét chói tai! Làm cho bổn thái tử hận không thể đem đầu v* ngươi cắn xuống, một ngụm nuốt vào trong bụng!”

Tĩnh Huyền bị những lời nói dâm tà của thái tử khiến cho mặt đỏ tới mang tai, cơ hồ chỉ muốn bịt tai lại không dám nghe nữa!

“A, cái người phía sau kia thoạt nhìn cũng không tệ. Cái mông thật căng tròn nha, khi niết ở trong tay không biết sẽ có cảm giác gì, liệu có thích như niết mông ngươi không nhỉ? Ngươi biết không, mỗi khi bổn thái tử nắm lấy cái mông của ngươi mà thao, ngươi liền sảng khoái đến nỗi d*m thủy chảy điên cuồng, khiến tay bổn thái tử cũng bị làm cho ướt đẫm a!”

“Đừng… đừng nói nữa!” Đôi môi Tĩnh Huyền run rẩy, hai tay gắt gao nắm chặt lấy phật châu.

“Ngươi là đồ hoà thượng dâm đãng! Nghe bổn thái tử nói như vậy, có phải bên dưới đã ướt rồi không?”

“Không có, không có!” Tĩnh Huyền liều mạng phủ nhận.

“Hừ, đồ lẳng lơ, có quỷ mới tin ngươi!” Hoàng Phủ Dật vươn một tay, tiến vào trong tiết khố hắn dò xét…

A a! Đừng mà!

Tĩnh Huyền vừa định ngăn cản, tay Thái tử đã nhanh chóng nắm lấy nam căn của hắn…

“Chậc chậc, quốc sư ơi quốc sư, nghiệt căn của ngươi đã cương lên rồi này, lại còn chảy nước miếng nữa chứ, thật sự là một hoà thượng dâm đãng không tuân thủ thanh quy!”

Tĩnh Huyền phát hiện ra nơi bí mật của mình đã cương lên, cảm thấy xấu hổ đến mức hai mắt phiếm lệ, run rẩy không nói được thành lời.

“Nói! Ngươi là vì những nữ nhân kia mà cương lên, hay vì bổn thái tử?”

Tĩnh Huyền tức giận mà trừng mắt nhìn lại.

Cả đời thanh tu của hắn đều đã bị huỷ trong tay nam tử này, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, y đều có thể làm cho hắn không biết xấu hổ mà dứt bỏ hết luân lý đạo đức cùng phật môn giới luật, hoàn toàn thần phục dưới thân y.

Cái tên nam nhân ghê tởm này sao còn có thể chất vấn hắn như thế?

Hoàng Phủ Dật thấy đôi mắt sáng ngời của quốc sư đầy oán hận trừng mình, đáy lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng vô hạn.

Nhìn ta nhiều một chút! Để trong mắt ngươi chỉ có thể có ta! Chỉ có ta!

Thái tử cúi đầu cắn lên phật châu trước ngực quốc sư, đưa vào trong miệng hắn mà hôn cuồng nhiệt!

Hai người cách phật châu mà hôn đến mê say, tân dịch quá nhiều từ khoé miệng cả hai tràn ra ngoài, khiến cho cả chuỗi phật châu cũng bị làm cho ẩm ướt…

“Chà chà… chính ngươi nhìn lại mình xem… ” Hoàng Phủ Dật đem phật châu ướt sũng đến trước mặt hắn.

Tĩnh Huyền nhìn lại càng cảm thấy xấu hổ đến mức rơi lệ.

Hoàng Phủ Dật thấy những giọt nước mắt của hắn, cảm thấy hưng phấn đến phát điên lên được, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào trong bụng!

Nhưng hiếm có khi nào tổ chức được một đại hội tuyển phi thế này, đương nhiên không thể cứ qua loa cho xong việc được!

Hoàng Phủ Dật lộ ra một nụ cười tà ác, dùng chuỗi phật châu buộc chặt lấy ngọc hành của Tĩnh Huyền!

“Bổn Thái tử muốn thay mặt phật tổ hảo hảo trừng phạt cái tên quốc sư đã phạm sắc giới nhà ngươi! Hôm nay nếu ngươi dám bắn tinh lung tung, bổn thái tử nhất định sẽ giật trúc liêm này xuống, để cho đám nữ nhân kia xem thử quốc sư một nước dâm đãng đến cỡ nào!”

“Đừng mà!” Tĩnh Huyền sợ hãi kéo tay y, “Điện hạ ngàn vạn lần đừng làm thế!”

“Biết sợ rồi sao? Vậy biết phải ngoan ngoãn nghe lời chứ?”

“Biết.” Thanh âm Tĩnh Huyền nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hoàng Phủ Dật đắc ý cười ha hả, ngồi lên ghế bành, móc ra cự kiếm đã bừng bừng phấn chấn của mình.

“Tốt, giờ mở hai cánh mông ra thật lớn, đến ngồi lên đây!’

Tĩnh Huyền vừa nghe, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh!

“Tĩnh Huyền… Tĩnh Huyền không thể… “

“Cái đồ hòa thượng lẳng lơ nhà ngươi sao lại không thể?” Hoàng Phủ Dật bất mãn vỗ vỗ lên cái mông hắn, “Tự mình mở rộng cái mông ra, nhằm ngay cự kiếm của bổn thái tử mà ngồi xuống không phải là được rồi sao?”

Nghe thái tử nói dễ dàng như thế, nước mắt Tĩnh Huyền không nhịn được mà trào ra!

“Ô… đừng mà! Đừng mà!’

“Khóc cái gì? Còn khóc bổn thái tử sẽ lập tức xốc mành trúc này lên đó!”

“Ô… ngươi là đồ vô lại!” Tĩnh Huyền tức giận đến mức đấm một quyền vào ngực y.

Thấy vị quốc sư thánh khiết nhưng lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng lúc này lại nổi giận cứ như đang muốn làm nũng với mình, Hoàng Phủ Dật vui sướng tưởng như sắp bay lên, miệng lại không nhịn được mà nói ra những lời tục tĩu, “Nhanh, đem côn th*t của bổn thái tử nhét vào trong mật huyệt của ngươi! Bổn thái tử hôm nay muốn vừa thưởng thức đại hội tuyển phi, vừa bắn thật thống khoái vào trong cái mông của ngươi!”

Tĩnh Huyền nghe vậy cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng sâu trong cái mông đã quen cảm giác bị thái tử thao đến điên cuồng, lúc này rất không tiền đồ mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể có cái gì đó xuyên xỏ một phen!

“Quốc sư dâm đãng, cái mông phát ngứa rồi phải không? Còn không mau tới đây ngồi xuống!”

Hoàng Phủ Dật có thể tinh tường nhìn thấy giữa hai cánh mông là cúc hoa đỏ tươi diễm lệ, như cái miệng nhỏ xinh của một đứa trẻ đang nhúc nhích đầy đói khát.

Quốc sư cao quý, thánh khiết, nửa người trên mặc áo cà sa tôn quý, nhưng hạ thân lại trần truồng không mảnh vải che. Ngọc hành dâm đãng đã đứng thẳng mà nơi mật huyệt bí ẩn kia cũng bại lộ hoàn toàn, hình ảnh vừa thánh thiện vừa dâm loạn như thế này tương phản nhau tới cực điểm, khiến cho đường đường là thái tử cũng hận không thể cả đời đắm chìm trong dâm huyệt của yêu tinh này, cho dù muốn y vì thế mà phải buông bỏ vương vị cũng không hối tiếc!

“Yêu tăng đáng chết! Thực hận không thể giết chết ngươi!”

Ham muốn chiếm hữu đến điên cuồng khiến cho thái tử thống hận, chỉ có thể liều mạng mà bóp chặt cái mông trắng nõn của Tĩnh Huyền, để lại những dấu chưởng ấn đỏ tươi dày đặc!

Đọc truyện chữ Full