Sau khi phá được châu phủ, sĩ khí quân viễn chinh rất lớn. Lúc này, Hồng Uy Tướng quân dùng nghĩa quân trong nhân dân, huấn luyện đơn giản, sau đó dùng ba vạn Hồng Uy quân canh giữ châu phủ. Tiếp theo, hắn phái Điền Sính cùng Cao Hữu tướng quân phân thành hai hướng, một đông một tây tới các thành trì phụ cận, thu phục cứ điểm của nghịch tặc. Hắn tự mình dẫn quân của Tả tướng quân, tấn công thành trì lớn thứ hai Hàn Châu – Thương Thành, cũng thuận lợi phá thành.
Sau khi trấn an dân chúng, truyền phát bố cáo chiêu hàng khắp nơi, bên trong Thương Thành dần dần ổn định lại, người đến đầu hàng ùn ùn không dứt.
Ban đêm, trăng khuyết như chiếc móc, mây dày sao thưa, sương mù lảng bảng, hai bóng người một trước một sau bay ra khỏi thành, men theo mạch núi gần đó đi về phương bắc.
Người phía trước mặc trường bào trắng, trong đêm đen lại không nổi bật, thân hình mơ hồ như ảo ảnh, nhanh tựa gió thoảng.
Người áo xanh phía sau cũng không hề kém, dáng người tao nhã, tay áo tung bay.
Hai người vượt đèo qua suối, những nơi đi qua đều ít dấu chân người, không có đường đi; hẻm núi sâu thẳm, đỉnh đá lởm chởm, họ vượt qua như đi trên đất bằng.
Không bao lâu sau, đã được trăm dặm có thừa.
Bỗng nhiên, thân hình người phía trước khẽ động, nhảy lên khối đá lớn liền dừng lại. Người phía sau không hề bối rối, cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua tầng mây mỏng, rủ xuống trên miền sơn dã. Gương mặt hai người cũng từ từ lộ rõ, chính là Lạc Tự Tỉnh và Thiên Tốn đã dịch dung.
Lạc Tự Tỉnh giờ phút này thập phần mâu thuẫn. Tuy không phục trong lòng, hắn không thể không thừa nhận rằng hồ ly có thể sử dụng cả năm linh lực một cách rất tự nhiên, khả năng vượt trội. Cho dù là một kẻ tự xưng ngự phong không thua bất cứ ai như hắn, xét về phong linh lực cũng chưa chắc có thể thắng được.
Thiên Tốn ra vẻ như không để ý thấy vẻ mặt phức tạp của hắn, nhìn quanh một lượt, cười nói: "Đúng là chỗ này."
Phiến đá lớn này một nửa trơn nhẵn bóng loáng, một nửa vỡ vụn, mọc đầy cây cỏ, nhìn rất đặc thù, không thể nhận sai.
Lạc Tự Tỉnh gật đầu nhìn quanh, chỉ không nhìn thẳng vào kẻ kia: "Ta đi trước, một canh giờ nữa ngươi theo tới."
"Đi đi, cẩn thật một chút."
Lạc Tự Tỉnh không đáp lại hắn, đề khí tung người, rơi vào rừng sâu rậm rạp phía dưới, tung tích biến mất trong giây lát.
Thoạt nhìn, hắn quả nhiên là tìm mọi cách không muốn mang mình đồng hành, đúng là miễn cưỡng hắn rồi. Thiên Tốn hơi cong môi.
Hôm vừa rồi nghe Lạc Tự Tỉnh bảo muốn ra ngoài gặp Lạc Tự Ngộ, vừa đúng ngày hắn triệu kiến thuộc hạ, hắn liền đề xuất muốn đi cùng một đoạn. Tuy đã nghĩ ra đủ loại lý do để cự tuyệt, cuối cùng Lạc Tự Tỉnh vẫn phải theo ý hắn. Chỉ là biểu hiện trên đường đi có phần vi diệu.
Nguyên nhân ư, hắn đại khái có thể đoán được vài phần. Lạc Tự Tỉnh vẫn cảm thấy võ nghệ của hắn thường thường, không thể tự bảo vệ, đương nhiên cũng không cho là có thể đi theo kịp mình. Nhưng trên thực tế, khả năng ngự phong của hắn lại có thể duy trì liên tục rất lâu. Điều này khiến Lạc Tự Tỉnh thấy bị công kích, nhất thời không thể tiếp thu.
Thế nhưng sao người này lại không nghĩ xuống thêm một tầng – ngoại trừ hắn ra, trên đời này có mấy ai được biết linh lực của Chiêu Vương điện hạ mạnh đến mức đó?
Thiên Tốn xoay người, lắc lắc đầu.
"Thuộc hạ tham kiến điện hạ."
"Đứng dậy đi."
"Vâng."
Người mặc y phục dạ hành tựa như hòa trong bóng cây cối, hạ giọng nói: "Gần đây phản tặc có chút khác thường. Nhiều cứ điểm bí mật trong núi bị hủy, chết rất nhiều."
"Có dấu vết gì còn lại không?"
"Dường như không có. Bọn chúng còn đang tra xem có mật thám trà trộn vào không."
"Ngươi thấy thế nào?"
"Thuộc hạ không dám nhận định bừa bãi. Có điều, sau khi tiến vào Hàn Châu, những sào huyệt của nghịch tặc gần đường tiến quân của nội điện đều bị diệt gọn."
Trong mắt Thiên Tốn nổi lên ý cười: "Ta quả thực không biết hành tung của hắn."
"Mặt khác, những nơi gần chỗ Điền Sính Tướng quân dừng quân cũng có tình hình như vậy.
"Hắn và Điền Sính đơn độc đánh trại địch trong đêm nhưng ban ngày vẫn phải dẫn quân tác chiến. Những nơi còn lại hẳn không phải do bọn họ làm."
"Vâng."
Không có bọn họ, nhưng còn một vị Lạc Lục công tử đã lâu không có tung tích. Lần này gặp lại, đoán rằng cũng là để trao đổi tin tức. Xem tính tình và năng lực của Lạc Tự Ngộ, muốn thần không biết quỷ không hay phá sào huyệt địch cũng không phải là việc khó. Chẳng qua là dù thế nào thì một người độc diễn vẫn không dễ dàng, phải có người tương trợ. Nếu không cũng không ứng phó được với những nghịch tặc dùng độc chú, trận pháp.
"Theo như ngươi biết, trong phản quân có bao nhiêu kẻ tu hành?"
"Áng chừng hơn hai trăm tên. Bọn chúng có địa vị khá cao, tới các doanh trại để bày trận bảo vệ, nhưng phần lớn tu vi chưa phải cực kỳ cao thâm."
"Xác suất gặp bọn chúng có cao không?"
"Phá nhiều cứ điểm như vậy, ít nhất cũng phải chạm mặt hơn mười người rồi. Nghe nói trong những kẻ tu hành ra ngoài có nhiều người mất tích, hôm trước quân nghịch tặc đã ra lệnh yêu cầu người tu hành phải nhanh chóng trở về đại bản doanh."
Nếu như vậy, ngoài Lạc Tự Ngộ nhất định còn có người do Mẫn Diễn phái ra. Thiên Tốn thoáng trầm ngâm, ôn hòa cười nhạt: "Làm phiền ngươi rồi. Sớm quay về đi."
"Thuộc hạ còn nỗi lo chưa tìm được nơi nghịch tặc đóng đại bản doanh, thật sự thẹn với sự tín nhiệm của điện hạ."
"Ngươi đã làm hết sức rồi, ta rất vừa lòng. Đi đi."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui."
Một cơn gió nhẹ lướt qua, Thiên Tốn tao nhã chậm rãi bước tới bên phiến đá lớn, nhìn xuống rừng rậm sâu thẳm.
Hiện tại đã đến trung tuần tháng năm, thời tiết dần trở nên nóng bức, nhưng trên vùng núi cao vẫn lạnh như trước. Quanh hắn không chỗ che chắn, gió núi đánh thẳng, cả người hơi lạnh.
Một mình đứng ở đây, bao nhiêu núi non đều nằm dưới chân, thậm chí mặt đất rộng dài cũng như trong tầm tay, không ngờ trong tâm hắn vẫn không sinh ra chí lớn muốn thôn tính núi sông, nắm giữ càn khôn gì.
Chính xác, hắn muốn ngồi lên ngai vàng, muốn có thiên hạ này lãnh thổ này dân chúng này. Nhưng ngoài quyền uy và vinh quang tối cao, hắn cũng thấy trách nhiệm và mất mát. Cho nên hắn rất lý trí, không nổi lòng tham. Cho nên hắn biết làm hoàng đế là tịnh mịch như thế nào, có thể đón nhận điều đó một cách thích hợp.
Hắn vốn cho rằng giành được thiên hạ là đủ, đã chuẩn bị tinh thần trở thành kẻ cô độc, sẽ không giống như Ích Minh Đế – không chịu trả giá mà vẫn hi vọng có được tình cảm. Nhưng lúc này, hắn đứng xem núi non trập trùng, cõi lòng không thấy cảm xúc mãnh liệt gì, nội tâm cũng chẳng dao động.
Hữu ý vô tình, hắn đưa mắt nhìn bốn phía.
Hắn đang tìm... nhưng hắn không thực sự rõ, mình đang tìm kiếm cái gì.
Đột nhiên, vùng núi tối mịt phía bắc lóe lên một quầng sáng. Cứ liên quan đến Lạc Tự Tỉnh, chẳng biết tại sao Thiên Tốn liền hơi lo lắng. Mà nghĩ lại, loại cảm xúc chân thật như "lo lắng", hắn thấy xa lạ đã lâu.
Không nghĩ ngợi gì nữa, hắn lấy thế, ngự phong bay đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn đến vùng núi kia, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì trong không trung đã xuất hiện một sức mạnh không rõ, giống như dây thừng vô hình trói chặt lấy hắn, toàn lực kéo hắn xuống dưới.
Thiên Tốn nhíu mày, lập tức rút lại linh lực, nhưng vẫn không kịp. Bất kể hắn giãy dụa đến thế nào, sức mạnh rất lớn kia vẫn kéo hắn đi, hướng thẳng xuống mặt đất đầy đá lởm chởm.
"Hồ ly! Đồ ngốc!"
Nghe thấy giọng mắng to quen thuộc, hắn phóng ra thủy linh lực, cố nâng chính mình lên, bình ổn hạ xuống.
Vừa chạm đất, Thiên Tốn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lạc Tự Tỉnh mặt mày tức giận.
"Đây là bộ phong trận?"
Bộ phong trận, nghĩa cũng như tên, là trận pháp chuyên đối phó với phong linh lực. Chỉ cần dùng phong linh lực ở trong trận, vô luận là nhiều hay ít đều sẽ bị trận thế vây chặt cho đến khi linh lực kiệt quệ mà chết.
Người kia tựa hồ đã bị vây khốn từ lâu, khó nén được cơn bực, giận giữ trừng hắn: "Sao ngươi lại tự đưa mình lên cửa như vậy?"
Thiên Tốn than nhẹ: "Ta chỉ có thể ngự phong để đi, nhưng sao ngươi cũng..."
Lạc Tự Tỉnh nghe vậy liền cứng đờ, vẻ mặt lập tức thay đổi. Hắn thấy Thiên Tốn dùng phong linh lực rất dễ dàng, liên tục không đứt quãng, tuy bên trong có ý bội phục nhưng vẫn nổi vài phần háo thắng, vì vậy cũng ngự phong đi trước, không ngờ lại trúng bộ phong trận. Nét mặt này của hồ ly rõ ràng là đã nhìn thấu được hắn, làm hắn không khỏi cực kỳ xấu hổ, lửa giận nhất thời rút đi không ít. "Ngươi cho là chỉ ngươi mới ngự phong sao?"
"Cũng đúng, không thể cứ hao tổn nội lực." Thiên Tốn lơ đãng cười, tìm hộ hắn cái lý do, "Ngươi ta đều bị vây, vậy cũng chỉ có thể chờ Tự Ngộ đến. Hắn không thấy ngươi, nhất định sẽ đi tìm kiếm xung quanh."
"Cũng chỉ có cách đó." Lạc Tự Tỉnh thuận theo ngồi xuống, biết bản thân phản ứng thái quá, xem ra lại thành không rộng lượng được như hồ ly.
Hai người liền cùng khoanh chân ngồi dưới tán cây, nhìn nhau không nói gì.
Thiên Tốn tự thấy tâm tình so với lúc nãy khá hơn không ít, không nhịn được mà mỉm cười, dịu dàng tuấn nhã. Lạc Tự Tỉnh tuy thấy khó hiểu về việc hắn vui vẻ, nhưng thấy hắn thoải mái, cảm giác sốt ruột bất mãn trong lòng cũng nhẹ đi nhiều.
"Hồ ly, ngươi làm sao biết đây là bộ phong trận?"
"Trận pháp và thuật chú độc, ta đều từng xin Mẫn Diễn Quốc sư chỉ bảo qua. Dù sao thời gian ở Thánh cung cũng không ít, xưa nay vẫn có một thái phó dạy cho.
Từ nhỏ đã phải qua lại với lão yêu quái Mẫn Diễn kia, thật sự là đáng thương. Trong lòng nổi lên chút thương hại, Lạc Tự Tỉnh lập tức đổi đề tài: "Người thiết lập bộ phong trận nhất định không tầm thường, ngươi nghĩ là kẻ như thế nào?"
Thiên Tốn suy nghĩ một chút, trả lời: "Phải là người tu hành. Hoặc là đệ tử của một quốc sư, hoặc là một tà dị giả đã tu tà thuật từ lâu. Người không có linh lực cao cường không thể thiết bộ phong trận, trận pháp cũng tương đối phức tạp, trong bốn nước người có thể thiết trận không quá ba mươi. Trừ bỏ những người trong hoàng thất cùng bốn vị quốc sư, cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi người mà thôi. Nhưng người tu hành thì không tất yếu phải thiết trận ở đây cho mệt, ta nghĩ khả năng hơn nửa là tà dị giả. Vận may của chúng ta chắc không tốt như vậy đâu." Người thiết trận hẳn là muốn bắt Lạc Tự Ngộ, lại đánh bậy đánh bạ mà bắt được bọn họ.
Mặt Lạc Tự Tỉnh đầy vẻ nghi hoặc: "Tà dị giả?" Sao hắn chưa bao giờ nghe Lê Ngũ ca nhắc tới?
Thiên Tốn giải thích: "Việc này liên quan đến danh dự của Thánh cung, những người biết được không nhiều lắm, cũng không tiện để lộ. Trong Thánh cung của bốn nước đều có tà thuật không được truyền dạy, nghịch thiên nghịch đạo nghịch thần. Người tu hành khi đi theo tà đạo có thể đột phá tư chất của bản thân, đạt được linh lực cực lớn. Trong truyền thuyết, nếu có thể thành công tập tà thuật thì sẽ có ma lực như thần, vượt trên mọi chúng sinh. Cho nên không ít người bí quá hóa liều mà phản bội, rời khỏi Thánh cung, rơi vào ma đạo. Nghịch tặc cũng cấu kết với những kẻ này, làm địch với triều đình và Thánh cung."
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày: "Vậy kẻ thiết trận sẽ đến rất nhanh. Nếu hắn biết được thân phận của chúng ta, hẳn là sẽ không tốt."
Thiên Tốn thoáng gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nếu để người khác biết ta không ở kinh thành thì đúng là không ổn thật."
"Thời điểm thế này mà ngươi còn cười được. Chính vì triều đình trên dưới đều nghĩ ngươi còn ở kinh thành nên bọn chúng sẽ không kiêng dè gì mà xuống tay."
"Không sao, cứ đánh với hắn một trận đã. Lúc ấy Tự Ngộ cũng đến rồi."
Thái độ lạc quan của Thiên Tốn rất khác thường, Lạc Tự Tỉnh càng thấy kỳ quái trong lòng, cũng chỉ có thể tăng cường cảnh giác. Nếu bọn họ đã lập khế ước thì không thể để cho hồ ly này gặp chuyện.
Thời gian dần trôi qua, không bao lâu sau, vầng trăng khuyết một lần nữa bị mây che khuất, bốn phía càng thêm tăm tối.
Lờ mờ phía xa, một nam tử chậm rãi đến gần, áo bào xám trắng, bó tóc đội quan, râu dài nhẹ bay. Tay người này cầm ngọc trượng, nét mặt thản nhiên, cử chỉ vô trần thoát tục, rất có phong thái thần tiên.
Lạc Tự Tỉnh bất động thanh sắc mà đứng dậy, nghiêm nghị rút kiếm lấy thế. Thiên Tốn cũng đứng lên theo, im lặng nhìn người đang tới.
––––––––––––––––––––
Thấy nam tử này dừng lại ở cách đó mấy trượng, Lạc Tự Tỉnh nói lớn: "Không biết các hạ là cao nhân phương nào? Tại hạ cùng bằng hữu vô tình bước vào trận, nếu có đắc tội chỗ nào thì xin bỏ quá cho. Nếu các hạ có thể tạm thời giải trận, chúng ta dĩ nhiên sẽ vô cùng cảm kích."
"Ta là người phương nào không quan trọng. Quan trọng là... vì sao hai vị lại bị nhốt trong trận này."
Thiên Tốn chắp tay hành lễ, trả lời: "Chúng ta cũng không biết, chỉ là trong lúc hành tẩu cấp bách liền dùng phong linh lực, sau đó không hiểu sao bị kéo vào đây."
Nam tử nheo mắt đánh giá bọn họ, vuốt ve chòm râu dài: "Nơi hoang vu vắng vẻ, lại trong đêm hôm khuya khoắt, có việc gì mà phải đi nhanh như vậy? Nếu hai vị không chịu cho biết thân phận, thứ lỗi cho ta không thể giải trận."
Lạc Tự Tỉnh đang định nói, Thiên Tốn lại vỗ nhẹ vai hắn: "Không dám dối tiên sinh, hai ta là ám hành ngự sử. Không biết tiên sinh có thể châm chước hay không?"
Nam tử nhìn hắn rồi bỗng cười ha hả, linh lực tỏa ra từ khắp người, âm ỷ phóng về phía bọn họ, sắc như lưỡi dao.
"Dám cả gan lừa gạt ta? Nhóc con lớn mật! Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng đã đi theo Lạc Ngũ công tử thì một đứa cũng không thể tha!"
Hóa ra đã biết từ đầu rồi. Người Lạc Tự Tỉnh chợt lóe lên, vẫy kiếm phi thẳng về phía đầu kẻ nọ.
Một kiếm đâm tới, mắt thấy đã xuyên qua cổ kẻ này, người bị đâm lại biến mất ngay giữa thân kiếm. Lạc Tự Tỉnh kinh hoảng quay đầu lại, thấy Thiên Tốn đang vội vã lùi bước, tránh đi đòn trượng. Cho dù hắn lùi cực nhanh, kẻ này vẫn bám theo đánh từ hai bên hắn cứ như ma quỷ, ngọc trượng lật một cái liền vung thẳng về phía đỉnh đầu hắn.
Lạc Tự Tỉnh tung người, gầm lên một tiếng, kiếm vung loang loáng, trong nháy mắt đã chắn trước người Thiên Tốn, cố gắng ngăn cản thế công của kẻ địch. Hắn đã đối chiến rất nhiều, kinh nghiệm dồi dào nên biết mình chưa chắc đã là đối thủ của lão quái vật cỡ này, nhưng chỉ cần hắn trụ được đến khi Lạc Tự Ngộ tới là thắng.
Hai người chém qua đỡ lại, ánh kim lòe lòe, kinh tâm động phách. Lạc Tự Tỉnh kế thừa võ nghệ thẳng từ Lạc Tứ công tử, nội lực cùng kiếm thuật đều đạt cảnh giới thượng thừa, kiếm đâm ra như giao long lượn sóng, dáng người tuyệt đẹp, khí thế vạn cân, hạ xuống như sóng cuộn, đánh lên như biển gầm. Nam tử kia lúc đầu còn tỏ vẻ khinh thường, sau cũng phải tập trung lại, cẩn thận từng bước, mỗi chiêu đánh ra đều tàn nhẫn.
Thiên Tốn võ công thấp, không nhìn rõ được hai người đối chiến thế nào, lại phát hiện thấy tà dị giả kia một tâm hai ý, đang thu nhỏ bộ phong trận lại. Nếu để trận thu lại đến mức tối đa, hắn và Lạc Tự Tỉnh sẽ bị ép chặt vào một chỗ. Hoàng tộc vốn dồi dào cả năm linh lực, dùng tất cả một lúc liền có thể phá tan trận thế. Nhưng khi đứng trong bộ phong trận, phong linh lực phóng ra sẽ bị hấp thụ, về cơ bản không thể hợp lực phá trận. Cho dù tâm cơ sâu xa như Chiêu Vương điện hạ cũng nhất thời không nghĩ được biện pháp thích hợp.
Ngay trong lúc vẫn so chiêu, tà dị giả búng một ngón tay, Lạc Tự Tỉnh kêu lên một tiếng đau đớn, khuỵu xuống.
Loại người đã sớm mất nhân tính này dĩ nhiên cũng có trăm ngàn cách đánh lén, đủ kiểu chú độc. Lạc Tự Tỉnh chưa từng giao chiến cùng bọn chúng nên đã đánh giá thấp kẻ này, bị trúng ám khí. Hắn cố nén cảm giác đau đớn do khí tức tán loạn trong gân mạch, một lần nữa vận khí đánh tới. Lúc này dĩ nhiên càng không thể ngang cơ được với kẻ địch; yêu quái kia cười ha hả, khum tay trảo tới, chừng như sắp bóp nát sọ Lạc Tự Tỉnh.
Đột nhiên, mặt kẻ này trở nên vặn vẹo. Hắn khựng người, từ từ quay đầu về phía sau.
Thiên Tốn đã đi tới sau lưng hắn từ lúc nào, từ bàn tay phóng ra bốn linh lực hỏa, thủy, quang, điện, tụ thành vật chất, hóa thành dây thừng dẻo dai cuốn chặt lấy hắn, nhanh chóng thít lại.
Lạc Tự Tỉnh lùi nhanh mấy bước, nhổ ra một ngụm máu ứ rồi vội la lên: "Hồ ly, mau lui lại!"
Thiên Tốn như không nghe thấy, càng phát lực. Linh lực cắt vào thân nam tử kia, máu ồ ồ chảy ra, tơ linh lực dường như sắp cắt ngang người hắn. Nhưng trong đầu Thiên Tốn biết, tơ linh lực này chẳng qua là nhanh trí dùng tạm, làm phỏng theo cách Mẫn Diễn dẫn độc cho hắn mà thôi, không có mấy thực lực. Hắn tu tập linh lực đã lâu, biết rõ việc huy động thứ vô thực thể là linh lực hay huy động thứ có thực thể là gió, lửa, nước, quang, điện đều dễ. Cái khó nhất là biến linh lực không có thực thể thành vật chất; vật chất càng mỏng, linh lực càng tập trung và càng mạnh. Nhưng hắn hiện nay chỉ là trong cái khó ló cái khôn, hiểu phương pháp thì cũng biết không thể duy trì liên tục được lâu. Có điều, chỉ có làm thế này may ra mới giữ được mạng hai người bọn họ.
Vẻ mặt của tà dị giả biến dạng, vừa như mừng vui điên cuồng vừa như oán giận man dại, biến qua đổi lại, rồi hắn khùng khục cười lớn.
Lạc Tự Tỉnh thầm nghĩ thế này không ổn, hồ ly không biết tại sao lại cố chấp như vậy, không chịu tránh né; hắn nhìn thấy vừa vội vừa giận lại vừa cuống, không để ý gì nữa, lao tới chém kẻ kia mấy kiếm, từng chiêu cắt gân lìa thịt.
"Khá khen cho tình đầu ý hợp! Chiêu Vương điện hạ bản thân bị trọng thương còn lo lắng cho an nguy của nội điện, đã như thế mà còn đến nơi chiến trường này! Kinh Hồng nội điện hành xử tùy tiện phóng túng, nhưng cũng đồng lòng liều mình cùng cứu!"
Lạc Tự Tỉnh không thèm phản bác, vội vàng kéo Thiên Tốn định chạy, nhưng chưa được hai bước chân đã tê rần, không thể động đậy được nữa. Hắn vội quay đầu, chỉ thấy Thiên Tốn sắc mặt trắng bệch, gân xanh nổi rõ trên trán, bên mặt lại mơ hồ hiện lên ấn ký đầu rồng dữ tợn nọ. So với lúc này, dáng vẻ lần trước còn không bằng. Hắn giật mình tưởng tượng đến cảnh hồ ly giãy dụa giữa sự sống và cái chết, trong đầu bỗng trống rỗng, quay người lại giơ kiếm đâm tới.
Thiên Tốn vốn định bám giữ kẻ địch để Lạc Tự Tỉnh có thể điều khí một ít, không ngờ lúc này bộ phong trận thu lại rất nhanh, đè chặt bọn họ trên mặt đất không thể cựa quậy gì được. Hắn cuống lên trong lòng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lạc Tự Tỉnh bị đưa lên cửa tử.
"Đã tình ý sâu nặng như vậy, lão tử cũng muốn thuận nước giong thuyền, mau chóng tiễn hai ngươi đồng mệnh uyên ương một đoạn đường!"
Cơ thể lão yêu quái run lên, nét mặt càng lộ vẻ oán độc. Tơ linh lực của Thiên Tốn dần dần chuyển màu tối, lúc liền lúc đứt. Một tay lão nắm lấy tơ linh lực, một tay đánh gãy kiếm của Lạc Tự Tỉnh: "Hắc hắc! Giả sử mà điện hạ không lộ ra chiêu vừa rồi! Ta còn không phát hiện ra! Ngươi có quan hệ như thế nào với quái vật Mẫn Diễn kia?! Nhập môn hắn sao?"
Nét mặt của Thiên Tốn hơi động, miệng lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt híp lại, tròng mắt xán lạn ánh bạc: "Ai, vốn không muốn để ai biết... Có một đồ đệ không ra hồn như ta cũng chỉ khiến sư phụ xấu mặt. Chết trong tay ngươi lại thành tốt, Đại sư huynh chắc chắn sẽ thanh lý môn hộ, báo thù cho ta!"
Tà dị giả run rẩy càng dữ dội, nắm chặt tơ linh lực kéo một cái, chộp lấy cổ Thiên Tốn: "Gọi hắn đến xem! Nếu ăn được ngươi, dù Mẫn Diễn có tự mình tới lão tử cũng không sợ hắn!"
Lạc Tự Tỉnh trợn trừng hai mắt: "Lão yêu quái, ngươi định làm gì!"
"Ha ha!" Lão yêu quái ngửa mặt lên trời cười dài, dường như đã phát điên, "Làm cái gì! Ăn hắn chứ sao! Đồ đệ của yêu quái Mẫn Diễn! Người hoàng tộc! Dòng dõi chính tông! Linh lực thừa thãi như thế, ăn hắn rồi chắc ngay cả tứ linh vương ta cũng triệu hồi được!" Dứt lời, hắn há rộng mồm, hàm răng trắng san sát cắn xuống cạnh gáy Thiên Tốn.
Lạc Tự Tỉnh nhất thời trong đầu đen kịt, lại cố dồn lực để cùng Thiên Tốn chống lại sức ép của bộ phong trận, dùng đoạn kiếm còn lại chặt đứt cái đầu xấu xí kia.
Hắn xưa nay đã giết người vô số, nhưng chưa từng thấy tình trạng nào quỷ dị như vậy. Đầu của lão yêu quái còn cắn chặt lấy Thiên Tốn muốn ăn máu thịt, mà thân thể không đầu thì quay ra cầm trượng đánh Lạc Tự Tỉnh, chiêu nào cũng trí mạng.
Hai người như sắp bỏ mạng trong tay yêu quái, bỗng cuồng phong nổi dậy, gió như sóng triều ầm ầm vỗ bờ, cuồn cuộn không dứt, đánh vỡ mắt trận của bộ phong trận. Cùng lúc đó, trong không trung vang lên giọng trẻ con đáng yêu: "Ngươi nói là may hay không may? Đại sư huynh tìm hắn đã mấy ngàn năm, cuối cùng ta lại gặp được."
Lạc Tự Tỉnh tránh được sát chiêu của quái vật kia, chăm chú nhìn lại, lơ lửng trên không trung là một đứa bé tóc bạc chừng bốn năm tuổi, mặt hoa da phấn, cưỡi trên vai một con quái vật, cái đầu đáng yêu nghiêng nghiêng, miệng thì lẩm nhẩm.
Khuôn mặt này hắn làm sao mà quên được. Còn không phải là đứa bé tên Trọng Mộc lúc trước đuổi hắn chạy quanh ở Thánh cung ư?
Chỉ thấy một tiếng thét thảm vang lên, cái đầu mới vừa rồi còn cắn chặt vào Thiên Tốn nay giật mạnh lại, thất khiếu đổ máu, lơ lửng bay đi về cạnh thân thể của chính nó, tìm chỗ ráp để nối lại với thân.
Lạc Tự Tỉnh nhanh chóng tiến lại xem thương thế của Thiên Tốn, thấy bên cổ hắn máu thịt lẫn lộn, người hít vào nhiều mà thở ra ít, liền vội vàng bót náp thuốc trị thương thượng phẩm đắp lên.
Hắn vừa rịt thuốc vừa tự trách. Nếu sớm biết thì đã không vô cớ nổi lòng hiếu thắng với hồ ly. Tử tế dùng khinh công đi tìm Tiểu Lục thì đã không rơi vào hoàn cảnh này. Đây là lần đầu tiên hắn hối hận về hành động của mình, mà cảm giác như thế nào thì không cần phải kể ra nữa.
Thiên Tốn bị thương nặng nhưng thần trí vẫn hết sức minh mẫn, thấy vẻ mặt của hắn thì thực không đành lòng, không khỏi nhỏ giọng trấn an vài câu.
Bộ dáng của hai người rơi vào mắt Lạc Tự Ngộ lúc này vừa giải xong bộ phong trận, khiến hắn ngẩn ra.
"Ngươi là ai?" Lão yêu quái đã nối đầu với thân, cả người loang lổ máu tươi, giọng nói nghèn nghẹn, càng thêm đáng sợ.
Trọng Mộc lại vẫn tươi cười, hai mắt lạnh như băng: "Ta là ai? Nhìn màu tóc của ta còn không biết sao?"
"Đồ đệ của Mẫn Diễn?" Giọng nói như vẳng lên từ địa ngục, từng từ đều hàm chứa oán hận.
Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ đều nhìn qua, trong lòng hiểu kẻ này có lẽ là người trong Thánh cung của Hạo Quang, oán hận Mẫn Diễn đã lâu, nhìn thấy Trọng Mộc liền hận càng thêm hận.
"Đúng vậy." Giọng nói non nớt tràn đầy nét ngây thơ vô tội; Trọng Mộc híp mắt, cười nói: "Ta phụng mệnh của sư phụ, nhận ủy thác của Đại sư huynh, đến Hàn Châu quét sạch phản đồ. Không ngờ lại gặp được Nhị sư huynh đây, thật là khéo quá."
Tà dị giả như bị đâm trúng chỗ hiểm, đôi mắt trợn lớn, giận dữ rống lên: "Đại sư huynh cái gì! Mẫn Diễn dơ bẩn cùng hắn! Làm ô uế sự thanh tịnh của Thánh cung! Ta tu tập vất vả chính là để giết hai đứa chúng nó, khôi phục lại Thánh cung!"
Nụ cười trên mặt Trọng Mộc chỉ nháy mắt đã không còn, bộ dáng ngoan ngoãn cũng ném lên chín tầng mây. Cơn giận lập tức đạt đến đỉnh điểm, trông cực kỳ bất xứng với tuổi: "Dám cả gan vũ nhục sư phụ và Đại sư huynh, ta tuyệt đối không thể tha cho ngươi! Tri Mệnh, ngươi đã sống hơn vạn tuổi, thế nhưng chỉ vì Đại sư huynh nhập môn trước khi vào Thánh cung, được sư phụ thêm tin tưởng mà ghen tức, phản bội Thánh cung, còn giết một trăm đệ tử vô tội để trút giận! Vạn năm này ngươi gây nghiệp chướng vô kể, chết cũng không đủ! Không chỉ việc đó, những tội khác cũng đáng chết! Trọng Mộc, đệ tử Thánh cung Hạo Quang, Mẫn Diễn môn hạ, hôm nay thanh lý môn hộ, báo ân với sư phụ!"
Hai mắt Tri Mệnh đỏ đòng đọc, xem như đã phát điên, cười lớn nói: "Con nít mồm còn hôi sữa! Ngươi ỷ vào là loại người tóc bạc mà muốn đấu với ta sao! Dù Mậu Ninh có đến đây thì cũng không phải là đối thủ của ta!"
Trọng Mộc không hề đáp lại, lạnh lùng lấy ra một món đồ ngọc, bắt đầu niệm chú.
Tri Mệnh giơ ngọc trượng xuất chiêu trước, vừa động đã thấy giông tố nổi lên, linh lực trào ra.
Lạc Tự Tỉnh lúc ấy mới biết kẻ này vừa rồi không dùng toàn lực. Nếu từ đầu đã có ý giết hai người bọn họ thì chắc chắn một chiêu đã thành. Nhưng từ khi hồ ly để lộ thân phận thật, hắn liền mất bình tĩnh, điên cuồng không khống chế được. Nghĩ đến đây, Lạc Tự Tỉnh nhìn sang Thiên Tốn, thấy tên này mặt mày tươi tỉnh, ung dung tự đắc.
Chẳng lẽ hồ ly này vừa rồi còn che đậy mưu mẹo gì?
Hắn và Lạc Tự Ngộ liếc nhau, cùng duy trì im lặng.
Chợt nghe Thiên Tốn cười khẽ một tiếng, bình tĩnh thản nhiên, ấm áp ôn hòa mà nói: "Tri Mệnh tiên sinh, ngài có thấy trong người có gì khó chịu không?"
Tri Mệnh nghe xong, cả người liền khựng lại, rít lớn: "Ngươi! Ngươi! Ngươi!" Hắn quằn quại, oán khí tận trời, cả người rỉ máu, linh khí hỗn loạn rụng rời, nào còn phong mạo lúc đầu, nhìn chẳng khác gì ác quỷ ngoi lên từ địa ngục.
Thiên Tốn nhướn mày một cái, nói: “Ngươi cho rằng linh lực và máu thịt của hoàng thất dễ đối phó như thế sao? Chưa nói đến việc máu thịt của ta mang vô số chú độc, đã khó chống đỡ, chỉ như ngươi thì cũng chưa có khả năng khống chế được nguồn linh lực khổng lồ của ta."
Tri Mệnh đã đau đến kêu rên không ngừng: "Ngươi đánh lén ta lúc đó!"
Nếu không tận dụng khoảnh khắc bộ phong trận hóa giải mà đẩy một lượng lớn linh lực ngược trở lại vào người ngươi, ta sao dám an tâm giao ngươi cho Trọng Mộc? Dĩ nhiên, những suy tính loại này Thiên Tốn sẽ không để lộ ra ngoài. Hắn đã định dùng nguồn linh lực tựa như vô cùng vô tận của mình để giết chết kẻ địch ngay từ đầu, chẳng qua làm vậy có thể sẽ khiến hắn một lần nữa vào Thánh cung nằm tiếp mấy tháng. May mà Lạc Tự Ngộ và Trọng Mộc cuối cùng cũng kịp thời đuổi đến, hắn mới còn có thể để lại ít dư lực.
Lạc Tự Tỉnh trầm ngâm nhìn hắn, một lúc lâu sau thì quay đi, ngồi xuống một bên điều khí.
Thiên Tốn bất đắc dĩ cười cười, phát hiện thấy Lạc Tự Ngộ nhìn mình có vẻ suy tư thì cũng không né tránh. Hắn vốn là người cực kỳ tinh ý, mê muội một lần, sao có thể mê muội lần nữa. Vừa rồi Lạc Tự Tỉnh gặp nguy, hắn đau lòng vô cùng, chưa nghĩ ngợi gì đã lao lên. Phản ứng như thế đã đủ để giải thích tất cả, trả lời hết mọi nghi vấn.
Trọng Mộc hiển nhiên là không hài lòng với việc hắn xen vào, nhưng cũng không thể không bội phục khả năng ứng biến của hắn. Nếu đấu với Tri Mệnh khi kẻ này còn sung sức, quả thật Trọng Mộc sẽ không có nhiều phần thắng, nhưng lúc phút này thì không cần tốn sức mấy.
Tận mắt thấy Trọng Mộc hóa khối ngọc thành kiếm, biến ác nhân kia thành tro bụi rồi, Thiên Tốn mới hoàn toàn yên tâm.
Trọng Mộc vừa thu lại hồn phách của Tri Mệnh vừa lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Sư phụ ta thu ngươi từ lúc nào? Sao ta không biết?"
"Nói thế chẳng phải là để hắn mất lý trí sao? Ta cũng không dám trèo cao tới Mẫn Diễn Quốc sư."
"Hừ. Sư phụ thực ra có coi trọng ngươi, ngươi lại làm ra vẻ không biết, vẫn lưu luyến cái long tòa kia, đúng là không biết tốt xấu."
"Chấp niệm đã nhiều năm, không thể hóa giải trong một sớm một chiều."
"Tùy ngươi. Lời sư phụ hỏi trước khi ngươi đi, giờ ngươi có thể trả lời được chưa?"
Thiên Tốn giật mình, suy nghĩ kỹ rồi đáp: "Chờ đến khi chiến sự chấm dứt sẽ nhờ ngươi chuyển lời."
Trọng Mộc chậc chậc hai tiếng, có hàm ý khác mà liếc sang một bên: "Trong mắt ngươi đã không còn ý nghi hoặc, sao lại không trả lời được ngay bây giờ?"
Lạc Tự Tỉnh đã điều khí uống thuốc xong, vừa lúc nghe thấy lời này, dĩ nhiên là không hiểu gì, liền ngắt lời: "Nói lại, Tiểu Lục, sao ngươi lại đến cùng Trọng Mộc?"
Lạc Tự Ngộ chuyển lực chú ý, nói: "Tình cờ gặp nhau trên đường. Thấy hắn hình như quen biết Tứ ca nên kết bạn."
Trọng Mộc vừa nghe đến hai chữ "Tứ ca" liền không truy hỏi Thiên Tốn nữa, trên mặt lộ ra nụ cười rất ngây thơ: "Hiện tại không thể giúp Tứ công tử, giúp các ngươi cũng tốt. Hơn nữa ta phụng mệnh đi thanh trừng phản đồ của Thánh cung, trùng hợp với đường đi của Lục công tử."
Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, bỗng nở nụ cười: "Thế này thì không phải rất đúng lúc sao? Trọng Mộc, ngươi cùng ta đi thăm dò đại bản doanh của nghịch tặc."
Trọng Mộc định nói, Thiên Tốn lại vội chặn lời: "Ngươi bị thương, ở đó nguy cơ tầng tầng, e rằng không ổn."
"Chỉ là chút thương nhẹ thôi." Lạc Tự Tỉnh đã sớm quyết định, không chịu lung lay, "Có Trọng Mộc đổi dạng thành Tri Mệnh đi cùng chắc chắn là càng an toàn."
Lạc Tự Ngộ thở dài, nói: "Đừng cậy mạnh, để ta đi tốt hơn."
Lạc Tự Tỉnh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mấy tháng nay ngươi đã tốn sức nhiều lắm, nhất định phải tĩnh dưỡng một thời gian. Ta tuy đang mang thương nhưng cũng lợi hại hơn ngươi." Ngưng một chút, hắn lại nói: "Nếu chiến sự kéo dài quá lâu, để bọn chúng phản ứng kịp thì nguy. Binh lực của chúng ta quá phân tán, không thể chịu được nhiều lần phản công; chúng ta không thể không đi vòng, đánh hang ổ của bọn chúng từ sau lưng."
Thiên Tốn và Lạc Tự Ngộ thấy hắn kiên quyết, tự biết nói thêm cũng vô ích, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
Trọng Mộc cũng vô cùng hưng phấn, lập tức hóa thân lớn lên, vẻ ngoài biến thành Tri Mệnh, trong giọng cũng có chút hí hửng: "Bọn chúng gần đây gọi người tu hành về đại bản doanh, vừa lúc chúng ta một lưới bắt hết. Việc này không nên chậm trễ, mau đi thôi."
Hai người này làm gì có vẻ là đang đâm đầu vào lòng địch, quả thực nhìn cứ như đi vui chơi hưởng thụ. Thiên Tốn trông càng bất đắc dĩ, ánh mắt cũng càng thêm dịu dàng. Lạc Tự Ngộ chẳng nói một lời, không thèm để ý đến ca ca mình đang giãy dụa cố tránh, cứ truyền nội lực sang chữa thương cho, lại đem bao nhiêu thánh dược bảo mệnh trên người đưa sang.
Lạc Tự Tỉnh đưa mắt nhìn vết thương của Thiên Tốn, bá cổ đệ đệ, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hắn chỉ mang theo một người, bây giờ lại bị thương, khó tránh khỏi không chú ý được chu toàn. Ngươi hơi để ý một chút, đừng để hắn chết."
Lạc Tự Tỉnh bình thản liếc sang: "Sao ngươi đột nhiên để tâm tới hắn vậy?"
Lạc Ngũ công tử tỏ vẻ đương nhiên: "Hắn chính là vật bảo lãnh để ca ca ngươi làm rạng rỡ tổ tông, thực hiện ba đỉnh cao của đời người. Ta để hắn gặp chuyện thế nào được."
Mặt Lạc Tự Ngộ lại đen thêm quá nửa, nhưng nhìn bộ dáng ca ca nhà mình đang chăm chăm tưởng tượng hướng tới tương lai, hắn không nói gì nữa, thoáng gật đầu.
Thiên Tốn thấy hai huynh đệ này thì thầm rủ rỉ một hồi rồi cùng dịch dung trao đổi thân phận.
Lạc Tự Tỉnh đi đến trước mặt hắn, làm bộ hăm hở đá đá hắn một cái: "Hồ ly, trước kia đại gia nhìn lầm ngươi. Ngươi đây cũng có không ít sở trường đấy. Sau này trở về phải bàn luận kỹ một hôm." Vô cùng táo bạo, ứng biến cực nhanh, linh lực dồi dào. Ngay cả lão yêu quái cũng dám đánh lén, còn có chuyện gì là hồ ly này không làm được?
Thiên Tốn cười cười: "Đi sớm về sớm, sau này dĩ nhiên còn nhiều cơ hội để bàn."
Lạc Tự Tỉnh gật đầu, không nhìn lại, lập tức cùng Trọng Mộc đi về hướng bắc.
Lạc Tự Ngộ im lặng cõng Thiên Tốn lên, thân thủ vẫn nhẹ nhàng như hồng nhạn, không khác gì bình thường.
Thiên Tốn cười khổ trong lòng. Lạc Tự Ngộ có lẽ đã biết được tâm tư của hắn, nhưng không vạch trần. Hai anh em sinh đôi tài nghệ không khác nhau bao nhiêu, tích cách lại hoàn toàn trái ngược, sao hắn cứ cắm đầu đi buộc thân với người vừa chậm hiểu vừa phóng túng vậy?
––––––––––––––––––––
Có thánh dược thượng hạng đắp ngoài da, qua mấy ngày ngoại thương của Thiên Tốn đã khá hơn nhiều; hắn liền trở lại tận tụy làm ký quan. Có điều Lạc Tự Ngộ vẫn lấy lý do hắn cần dưỡng thương mà nhận lấy đa số việc công văn.
Về việc đêm đó, bọn họ không nhắc tới, như thể đó chẳng qua là một đêm xoay người đã có thể quên.
Không bao lâu sau, đại quân liền tiếp tục hành quân, đi thẳng về hướng bắc, thế như chẻ tre, cuối cùng tới Phi Thành ở cực bắc Hàn Châu.
Đi đường vất vả, chú độc của Thiên Tốn cũng phát tác nặng hơn. Nhưng mặc kệ Chước Dung có khuyên nhủ thế nào, hắn vẫn kiên quyết theo quân, đặt việc theo dõi chiến sự đến cùng lên đầu. Lạc Tự Ngộ cũng góp lời vài lần, cuối cùng chỉ có thể im lặng bỏ qua.
Tới Phi Thành chưa được mấy ngày, Điền Sính và Cao Hữu tướng quân dẫn hai cánh quân đến hội họp liền nhanh chóng nhận được công văn yêu cầu bọn họ bái kiến Nguyên soái. Lạc Tự Tỉnh ngày thường vô cùng chán ghét chuyện công văn, Lạc Tự Ngộ không thể cứ thế ngồi xử lý, đành gọi Thiên Tốn đến, để hắn ngồi ở cái án trong góc múa bút thành văn như lúc trước.
Thiên Tốn mới ngồi được một lát thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cười cùng tiếng bước chân.
Người đầu tiên vào trướng lại là Thiên Ly. Hắn nhìn xung quanh một vòng, mắt hơi sáng lên, môi mỉm cười, bước nhanh tới trước chỗ chủ tọa của tướng quân: "Cuối cùng ngươi cũng được trở lại rồi sao?"
Hắn bình thường đối xử với Lạc Tự Tỉnh thì dù nhã nhặn nhưng vẫn ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thêm ý trêu chọc, lúc này lại hoàn toàn ôn hòa. Điền Sính, Trần Lạc, Cao Hữu tướng quân nghe vậy thấy lạ, không khỏi cẩn thận nhìn lại "Lạc Tự Tỉnh".
Lạc Tự Ngộ rõ tính tình Ngũ ca nhà mình như lòng bàn tay, muốn giả hắn dĩ nhiên là vô cùng ăn nhập. Không ngờ Thiên Ly mới nhìn đã xem thấu, hắn liền nhướn mày, phủ nhận thẳng thừng: "Ngươi đang nói chuyện gì?"
Thiên Ly hoàn toàn chẳng để ý đến lời hắn, cười tủm tỉm ngồi xuống: "Ta còn đang nghĩ sao hắn lại đơn độc làm náo, một chữ cũng chưa nhắc tới ngươi. Thời gian vừa rồi rốt cuộc ngươi đi đâu?"
Thiên Tốn chậm bút lại, hơi nhướn mày. Thiên Ly xưa nay rất thân thiết với hai huynh đệ Lạc gia, không khó để đoán ra ý định lợi dụng ly gián của y. Nhưng tình hình cứ thế này thì hắn cũng không thể không lo.
Lạc Tự Ngộ thấy không thể giấu diếm được nữa, chỉ có thể kéo da mặt dịch dung xuống, nhìn Trần Lạc kinh ngạc la lên mấy tiếng.
"Lục công tử, hai vị đổi nhau từ khi nào vậy?"
"Sau khi phá Thương Thành."
Điền Sính cười nói: "Nếu không có Duệ Vương điện hạ tinh tường, chúng ta quả thật cũng không biết Nguyên soái không còn ở đây."
Lời này chứa nhiều hàm ý, Lạc Tự Ngộ lập tức đứng dậy hành lễ: "Điện hạ, hai vị tướng quân, Trần công tử, hắn có tính toán của hắn, xin bốn vị thứ lỗi."
Thiên Ly vân đạm phong khinh mà nói: "Ngươi đổi chỗ với hắn thì cũng không khác gì mấy. Đúng là nếu Nguyên soái đã có suy tính riêng, chúng ta cũng không có quyền xen vào."
Hắn đã nói như thế, Cao Hữu tướng quân liền gật đầu đồng ý. Điền Sính cười cười, không nói gì nữa. Trần Lạc thì tận mắt thấy Lạc Tự Tỉnh ngang ngạnh phóng túng biến thành Lạc Tự Ngộ điền đạm trầm tĩnh, vẫn đang sửng sốt vô cùng.
"Lại nói, Hàn Châu đã bị thu phục toàn bộ, nhưng chúng ta chưa từng tìm được hang ổ của nghịch tặc. Không lẽ Lạc Ngũ đang tìm tung tích?" Thiên Ly nhấp trà, hỏi.
Chức quan của Lạc Tự Ngộ thấp hơn mọi người ở đây nên hắn đến ngồi xuống bên Trần Lạc, đáp: "Phải. Có điều chưa nhận được tin gì của hắn."
Duệ Vương điện hạ vẫn ôn hòa cười nhẹ: "Không vội. Quanh Phi Thành cũng còn chút rối loạn, chờ ổn định lại rồi bàn tiếp."
Lạc Tự Ngộ ngầm liếc Thiên Tốn một cái, không nhanh không chậm nói: "Hôm vừa rồi bên Chủ bộ trình lên công văn tổng kết, địch chết tổng cộng hơn hai mươi vạn, chiêu hàng được cũng hơn ba mươi vạn. Theo tin Ám hành sử truyền đến, nghịch tặc trong đại bản doanh không còn nhiều. Nguyên soái đi cũng không có nguy hiểm gì lớn."
Trần Lạc từ từ định thần lại, cười nói: "Nếu hắn gặp nguy thì ngươi còn ngồi đây sao? Đã nói vậy, chúng ta cũng không cần lo lắng quá."
Điền Sính tiếp lời: "Nghịch tặc gây dựng đã nhiều năm, dư đảng không ít. Không biết Nguyên soái định ứng phó như thế nào."
"Điều này cũng phải. Vào hang ổ địch chiêu hàng không dễ, trực tiếp giết đi thì lại bất nhân." Thiên Ly suy tư một hồi, nói, "Nhưng cuối cùng hắn quyết định như thế nào thì nhất định cũng là biện phát tốt nhất." Dừng lại một chút, hắn nghiêm mặt nói: "Trần Lạc, Lạc Lục, Điền Sính Tướng quân, bình tĩnh mà xem xét thì chúng ta vốn không cùng quân doanh, về ích lợi còn nhiều chỗ đụng chạm nhau. Thế nhưng đại chiến lần này các vị đều đồng tâm hiệp lực, liên tục đại thắng, cũng là nhờ dựa vào phương pháp chỉ huy của Nguyên soái. Bản thân ta đối với Nguyên soái vừa kính nể vừa bội phục, hắn làm thế nào ta cũng xin theo."
Trần Lạc hơi do dự rồi lập tức kiên định nói: "Điện hạ, trước kia ta với điện hạ và Điền Tướng quân quen biết không sâu, trong chiến sự lần này đã sánh vai chiến đấu, không thể mãn nguyện hơn. Cho dù sau này không còn cơ hội cùng thoải mái no say, thời khắc này cũng đồng lòng muốn nghe theo Nguyên soái."
Điền Sính hơi mím môi, hạ giọng nói: "Cho dù là điện hạ của ta hay chính bản thân ta thì cũng còn thua kém Chiêu Vương điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện nhiều. Chớ nói là bây giờ, cho dù là về sau cũng hi vọng vẫn có thể kết giao với Chiêu Vương điện hạ và Duệ Vương điện hạ.
Lạc Tự Ngộ chắp tay đáp lễ: "Đa tạ các vị. Huynh ta nhất định sẽ chắp tay đón nhận. Tình cảm hôm nay, Lạc Tự Ngộ ta xin thay hắn nhận lấy."
Những lời này được nói ra xong, không khí trong trướng liền ngầm biến chuyển. Cao Hữu tướng quân nhìn chủ tử, trầm giọng nói: "Nếu các vị đã tin tưởng điện hạ của ta, vậy xin nhìn vật này."
Lạc Tự Ngộ, Điều Sính, Trần Lạc thấy hắn lấy từ trong ngực ra một ống trúc nhỏ, kéo tấm lụa mỏng như trong suốt bên trong trải ra. Xem rõ được nội dung tấm lụa rồi, sắc mặt mọi người đều biến.
Ngồi ở quá xa, Thiên Tốn nghe thấy lời Cao Hữu tướng quân nói thì liền cúi đầu thật thấp, chăm chú sao chép tin chiến sự. Hắn từ nhỏ đã không thân cận với Thiên Ly, nhưng cũng biết Tứ đệ không phải người thường. Lúc này lấy ra vật kia, hẳn là thứ đã cất kỹ từ lâu. Hay hắn tìm được chứng cứ Tích Vương thông đồng với nghịch tặc? Nếu thế thì đúng là thần thông quảng đại.
"Thứ này là đoạt được khi tiêu diệt nghịch tặc lần trước." Ánh mắt của Thiên Ly bình tĩnh nhưng quan sát Điền Sính, Trần Lạc cùng Lạc Tự Ngộ rất chặt chẽ. "Dĩ nhiên nếu đưa ra đây, chỉ một tờ như thế này thì cũng không đủ để tin cậy. Nhưng ta đã suy nghĩ hết rồi, cho dù oan cũng được, ta và Đại ca... Tích Vương không thể đội trời chung."
Trần Lạc trừng lớn hai mắt, phẫn nộ nói: "Lừa cha diệt đệ! Bất hiếu tột cùng! Hiện giờ cậu... Chiêu Vương điện hạ còn đang dưỡng thương ở Thánh cung! Sao có thể buông tha!"
"Trần công tử!" Hiếm thấy sắc mặt Điền Sính tái đi đến vậy. Hắn trừng mắt nói, "Lời nói kiểu đó đừng có nhắc lại! Chủ tử của ta phụng mệnh điều tra việc này, cuối cùng tra ra manh mối nhắm thẳng vào nghịch tặc! Chẳng lẽ ngươi muốn trách Hoà Vương điện hạ che chở cho Tích Vương điện hạ, không quan tâm đến Chiêu Vương điện hạ?"
Hoảng sợ bởi vẻ mặt của hắn, Trần Lạc giật mình, khó xử nói: "... Trần Lạc lỗ mãng... Vốn không có ý này. Hoà Vương điện hạ vì điều tra việc mà ăn ngủ không yên, hao tổn tâm lực, cuối cùng tra ra thích khách, để Kinh Hồng nội điện cùng ta có cơ hội báo thù rửa hận, ta tất nhiên vô cùng cảm kích."
Hắn cũng là kim chi ngọc diệp, bình sinh chưa từng phải lễ phép với ai, nói vài câu rồi không biết nên làm thế nào nữa. Lạc Tự Ngộ thấy thế liền thấp giọng nói tiếp: "Trần công tử tuổi trẻ nông nổi, nhất thời mất bình tĩnh, mong Điền Tướng quân rộng lượng. Ta hiểu được ý hắn. Chiêu Vương điện hạ đối nhân xử thế luôn hiền hòa mà lại bị gây trọng thương đến mức đó, nếu việc có liên quan đến Tích Vương điện hạ thì chẳng phải là thảm kịch huynh đệ bất hòa sao? Việc này dù thế nào cũng phải tra cho rõ. Không thể tha cho hung thủ, cũng không được oan uổng người tốt."
Điền Sính dần nguôi lửa giận, gật đầu nói: "Ta cũng nhất thời xúc động, mở miệng còn chưa lựa lời. Duệ Vương điện hạ, việc này vô cùng quan trọng, sau khi hồi kinh xin luôn cẩn thận."
Thiên Ly thở dài, cười khổ nói: "Là ta tóm được, dĩ nhiên ta cũng nên là người bảo quản. Trước khi tra ra sự tình, bất luận thế nào ta cũng sẽ không để xảy ra sơ xuất."
Nghe xong lời này, Trần Lạc, Lạc Tự Ngộ, Điền Sính cùng Cao Hữu tướng quân đều khen hắn một lượt.
Thiên Tốn ngồi bên lại cười lạnh trong lòng. Lấy bí mật kinh thiên động địa ra chia sẻ, nói hay lên thì gọi là tín nhiệm, nói dở đi thì là để dễ dàng tránh họa sau này. Thiên Ly một mình giữ bí mật, Tích Vương giết hắn là có thể diệt khẩu. Nhưng hiện tại nhiều người cùng biết thì chẳng phải sẽ bảo vệ được bản thân sao? Hơn nữa Hoàng hậu cũng dính líu không ít tới việc ám sát lần này. Nhị hoàng huynh nghe được, dĩ nhiên sẽ đến thăm dò hắn. Làm thế này liền chặn luôn việc đó.
Hảo hoàng đệ, suy tính thật tỉ mỉ. Đầu tiên là phá quan hệ tốt giữa Điền Sính với huynh đệ Lạc gia và Trần Lạc; tiếp theo tự khai bí mật để bảo vệ mình; thứ ba lại bức Nhị hoàng huynh ra mặt điều đình với hắn. Khen thay cho một mũi tên trúng ba con chim.
Huynh đây sẽ ngồi yên chờ, xem trong tay ngươi còn giấu việc hay gì.
Bên đây cuộn lên sóng ngầm, bên kia cũng bứt rứt không yên.
Trong đêm tối, Lạc Tự Tỉnh vừa vểng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh vừa dẫn một đoàn người già, phụ nữ, trẻ em chạy đi. Gió biển gào thét, thuỷ triều mãnh liệt, tiếng sóng rung trời, át đi tiếng rên rỉ nức nở bật lên đây đó.
Đêm đó, hắn cùng Trọng Mộc đã giả dạng thành Tri Mệnh rời đi không lâu thì lần ra những nghịch tặc chạy trốn, được chỉ về đại bản doanh của chúng. Không ngoài dự đoán của hắn, đại bản doanh này nằm trên một hòn đảo đơn độc ở vùng biển phía bắc, mặt quay về đất liền. Xung quanh đảo nhiều dòng nước ngầm, khó có thể dùng thuyền đi tới.
Lúc xuất chinh vốn chưa từng tính đến việc đánh trận trên biển, đại quân không có thuyền, cũng chưa huấn luyện thủy quân. Như vậy liền chỉ còn cách lẻn vào, hai người tự đánh sập hang ổ địch. Nhưng sau khi quan sát cẩn thật, bọn họ lại phát hiện ra nơi này ngoài người tu hành cùng hơn một vạn nghịch tặc còn có rất nhiều phụ nữ và trẻ em.
Trước kia, lúc nói chuyện phiếm với Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh có nghe tới việc những năm gần đây số vụ lừa bán trẻ em cùng phụ nữ ở Hạo Quang tăng cao một cách kỳ lạ, quan phủ cùng Ám hành ngự sử lùng tìm khắp nơi cũng không phát hiện được nơi bọn họ bị đưa đi. Liên hệ chuyện đó với tình cảnh trước mắt, hắn không khỏi phẫn nộ. Cướp vợ, bắt cóc, gây chia rẽ bao gia đình, còn bắt người vô tội trở thành thích khách.
Hắn và Trọng Mộc trao đổi qua, quyết định đưa những người này trở về đất liền trước. Trọng Mộc dùng thân phận của Tri Mệnh để lấy thuyền rồi khống chế người chèo thuyền, hắn thì giải thoát cho họ để chạy về bến thuyền.
Đảo này không lớn nhưng có đặt không ít trận pháp và bẫy rập. Để tránh khiến địch nghi ngờ, Trọng Mộc chỉ giải một phần, Lạc Tự Tỉnh cũng chỉ có thể chú ý hơn bình thường, dẫn nhóm người lớn hết rẽ trái lại quẹo phải.
Trời về khuya, bến tàu đã ở trong tầm mắt, cũng có thể mờ mờ nhìn thấy dáng thuyền.
Lạc Tự Tỉnh đột nhiên dừng chân, thả hai đứa bé đang ôm trên tay xuống, lớn tiếng nói: "Các ngươi chạy hết về thuyền kia đi! Nhanh lên!"
Các vị lão nhân cùng phụ nữ vội kéo đám trẻ con nghiêng ngả chạy đi.
Một đám người cầm cung tên đứng trên mỏm đá ngầm, kéo tên định bắn. Lạc Tự Tỉnh thét lớn một tiếng, vận phong linh lực tạo thành hai xoáy gió che chắn cho nhóm dân chúng.
"Ha ha, không hổ là Lạc Ngũ công tử, đã đến đây mà còn dám giương oai!"
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, hừ nói: "Phá cái đảo này thì có là gì? Đại gia không chỉ muốn giương oai mà còn muốn đấu sức!"
Trên tảng đả lớn tựa như hòn núi nhỏ sau lưng hắn bỗng xuất hiện một nam tử cả người che kín, giọng nói khàn khàn suy yếu như người già: "Sao vậy, Lạc Ngũ công tử không chiêu hàng ư?"
Đây là thủ lĩnh nghịch tặc ư? Vì sao bây giờ mới xuất hiện? "Bổn Nguyên soái chiêu hàng những bình dân bách tính có tâm sám hối nhận tội, không phải loại tội đồ như ngươi." Lạc Tự Tỉnh rút thanh kiếm gãy, nở nụ cười phóng khoáng, "Ta muốn đầu ngươi!"
"Làm nổi thì cứ tới!"
Hai người đứng lặng hồi lâu, bỗng nhiên thân hình lóe lên. Những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì họ đã sáp vào giao chiến.
Tới hừng đông, Trọng Mộc đưa thuyền chở người đến bờ, xin được gặp Nguyên soái.
Lạc Tự Ngộ, Thiên Ly, Điền Sính, Trần Lạc, Cao Hữu tướng quân nhận được tin từ hắn liền tới bờ biển, nhìn về hòn đảo nhỏ ẩn hiện trong sương sớm kia. Thiên Tốn thì tìm một chỗ yên tĩnh khác, dựa vào đá lẳng lặng nhìn.
Bỗng nhiên, trên mặt biển nổi cuồng phong, sóng dâng tận trời.
Giữa bốn bề sóng lớn, hòn đảo trơ trọi kia như bị rung lắc đến móng, sắp sửa đổ sụp.
Trọng Mộc lặng lẽ đi tới từ sau tảng đá: "Trong những người già, phụ nữ và trẻ nhỏ cũng có không ít nghịch tặc lẫn vào, đã bị ta chuyển về Thánh cung. Thủ lĩnh thực sự của nghịch tặc e rằng đã đào thoát."
Thiên Tốn mang vẻ mặt ôn hòa, tiến lên mấy bước, mặc cho bọt sóng cuồn cuộn cuốn lên thấm ướt vạt áo. "Không quan trọng nữa, sớm hay muộn hắn cũng rơi vào tay chúng ta."
"Chú độc trong cơ thể ngươi cũng sắp phát tác, không bằng cùng ta về Thánh cung đi."
"Đa tạ ý tốt của ngươi. Ta còn muốn chờ thấy hắn cho chắc."
Trọng Mộc chun mũi. "Nhìn thế này rồi thì cũng chẳng khác gì mà. Từ khi ngươi định rõ được mọi việc, sao cách đối nhân xử thế thay đổi hết vậy?"
Thiên Tốn nghiêng người nhìn hắn, nhàn nhã cười cười: "Ta thay đổi, cũng chỉ là khác đi ở việc đợi hắn mà thôi."
"Cho dù hắn không hề phát hiện? Cho dù hắn chỉ muốn đòi ngươi vinh hoa phú quý, mỹ nữ yêu kiều?"
Chiêu Vương điện hạ bình thản thở dài: "Chuyện về sau ta còn chưa nghĩ đến. Trước mắt, ta chỉ muốn trông nom hắn cho tốt." Nói đến đây, hắn nhớ tới khi cáo từ rời khỏi Thánh cung, Mẫn Diễn có hỏi hắn – “Trong lòng điện hạ còn nhiều điều chưa rõ, mà tất cả đều không rời khỏi một chữ. Chỉ là một chữ, nhưng có thể quyết định thành bại của cả đời điện hạ. Nếu có một ngày điện hạ cuối cùng hiểu ra, không biết Mẫn Diễn có thể hỏi điện hạ lĩnh hội được gì từ chữ này không?"
"Trọng Mộc, phiền ngươi chuyển lời tới Quốc sư."
Trọng Mộc ngước khuôn mặt đáng yêu trắng như ngọc lên: "Trả lời được rồi sao?"
Thiên Tốn chăm chăm nhìn mặt biển trải rộng tới chân trời, từng chữ từng chữ nói: "Được hắn, ta phúc."
*Thuận nước going thuyền: Người ta đã giong thuyền thì mình làm xuôi dòng để giúp họ – ý nói giúp người cho khỏi phí công họ đã cố gắng.
Thất khiếu: hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt, mồm.
*Tự thú cuối ngày: Chém. Chém? Chém! *chém gió phầm phập*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tỉnh Vị Trì
Chương 16: Được hắn, ta phúc
Chương 16: Được hắn, ta phúc