Hắn nhớ rõ, thân ảnh Phi Dật vội chạy đến khi thấy mình suýt bị tiễn bắn lúc ở bên hồ.
Hắn nhớ rõ, Phi Dật ở giữa vòng vây của kẻ thù giải nguy đưa hắn lên lưng ngựa.
Hắn nhớ rõ, Phi Dật một lần lại một lần hỏi hắn:”Tại sao ngươi có thể quên ta?”
Đó là nỗi đau không thể nào chạm tới…
Trong đầu của hắn lờ mờ hiện ra một hình ảnh, một tiểu hài nhi ôm lấy thắt lưng của một người thiếu niên mỹ mạo, cao hứng phấn chấn nói rằng: “Chúng ta đốt đèn nói chuyện đến chết —— cả đời cũng không xa rời nhau…”
Như vậy, cả một đời rốt cuộc dài bao lâu? Có phải cũng đủ khiến cho người ta quên đi lời thề tốt đẹp này không?
Mộ Dung Nghi rốt cục đã nhớ ra tất cả, vì một người mà hắn không thể nhìn thấy nữa, khóc tưởng như chết đi.
“Ngươi có biểu tình như vậy, có phải tỏ vẻ ngươi nguyện ý theo ta trở về xem hắn ra sao không?” Thanh âm ấm áp mà ưu sầu, Mộ Dung Nghi mông lung nhìn lên thấy khuôn mặt tiều tụy của Đinh Hiên. “Các ngươi có thể lựa chọn, dù trở về hay không ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Mộ Dung Nghi cố sức đứng lên, nắm lấy vai Đinh Hiên, nói: “Hắn thật sự…”
Đinh Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đối với Mộ Dung Nghi mà nói, hành động này giống như một cực hình giáng xuống, làm cho hắn mất đi tia hi vọng cuối cùng.
“Ngươi thấy hắn, tự nhiên liền hiểu được.”
“Trở về đi, nếu không ngươi cả đời này, ” Tiểu Vũ đi tới, nắm lấy bàn tay Mộ Dung Nghi. Tim của hắn rất đau, nhưng hắn hiểu rằng nếu ngăn trở Mộ Dung Nghi đi gặp nam nhân kia, hắn có thể cả đời này mãi mãi không còn được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành của người kia, đó tuyệt đối không phải là điều hắn mong muốn, “Cũng sẽ không vui vẻ.”
“Cám ơn…” Mộ Dung Nghi nhìn Tiểu Vũ, hắn làm sao lại không biết tim của Tiểu Vũ đang đau? Có lẽ hắn muốn nói một lời khác đi, không chỉ là cám ơn đơn giản như vậy. Nhưng đối mặt với một Tiểu Vũ khoan dung thế này, hắn biết mình vĩnh viễn tìm không thấy lời nói thích hợp. Dường như trong tình yêu của bọn họ, Tiểu Vũ luôn luôn là người phải trả giá lớn hơn mình gấp nhiều lần.
Bọn họ ngồi trong xe ngựa do Đinh Hiên an bài, về tới kinh thành.
Khoảnh khắc Mộ Dung Nghi nhấc màn xe trước kiệu lên, nhìn thấy màu xám cung tường, không khỏi hít một hơi.
Một nơi được thế nhân trăm ngàn phương đều hướng tới, nó xanh vàng rực rỡ, nó có biết bao nhiêu quyền cao chức trọng bao bọc trong đó. Đồng thời, nó cũng là một nhà giam thật lớn, giam cầm đôi cánh ước mơ được bay cao, cùng biết bao nhiêu tâm sự mỏng manh mơ hồ khác.
Đi đến trước Huề Phương điện, Mộ Dung Nghi đẩy cánh cửa điện nặng nề ra, trong đình viện vẫn nhiều cây cỏ xanh tốt như trước. Còn có một thiếu niên dung mạo hoa mỹ trong tay cầm một nhánh liễu, đuổi theo vài tên tiểu thái giám chạy khắp sân, luôn miệng hô lớn: “Tiểu Hà Tử! Nhìn ngươi chạy đi chỗ nào! Chờ bản đại hiệp bắt được ngươi nhất định đem ngươi nướng chín chấm dấm chua ăn!”
“Lục ca?” Mộ Dung Nghi mở to hai mắt, không thể tin được người đang lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh như một đứa trẻ, đuổi theo các tiểu thái giám kia chính là Mộ Dung Phi Dật.
“Này… làm sao lại…?” Tiểu Vũ cũng cảm giác không tưởng tượng nổi, hoặc là nói khó có thể đón nhận sự thật.
“Còn chạy! Lão tử đập nát đầu của ngươi!” Phi Dật một hơi hất vài sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau, lại giơ cành liễu lên, vừa muốn đưa ra đánh cho tiểu thái giám kia một cái, dưới chân vừa trợt, lập tức ngã sấp xuống mặt đất.
“Lục ca!” Mộ Dung Nghi trong tim nhói lên, liền chạy đến phía trước nâng hắn dậy, “Ngươi không sao chứ?”
Phi Dật thổi thổi bàn tay của mình, nhìn mặt Mộ Dung Nghi oai đầu nói: “Lục ca! Lục ca! Lục ca ở đâu?”
“Lục ca chính là ngươi a!” Mộ Dung Nghi nắm lấy vai Phi Dật, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, hy vọng ở trong mắt của hắn có thể nghiền ngẫm ra một tia manh mối. “Không cần giả bộ! Bệ hạ! Ta không tin ngươi lại dễ dàng quên ngươi là ai? Ngươi tâm kế tính tẫn vì cái gì! Vẫn là nói ngươi quá tự phụ cho rằng ta không biết ngươi đang giả bộ?”
Phi Dật hất tay Mộ Dung Nghi đang đặt trên vai mình ra, quệt miệng nói: “Ta không phải Lục ca! Ta là đại hiệp! Ta là đại hiệp! Ngươi không gọi ta đại hiệp ta sẽ không chơi với ngươi!”
Mộ Dung Nghi bất lực ngồi xổm trên mặt đất, khi nâng mắt lên, thấy đôi mắt Phi Dật thật trong sáng, giống như ánh sao trời trong một đêm trăng thanh gió mát.
“Ngươi là Tiểu Hà Tử sao?” Phi Dật vươn tay ra, vỗ vỗ lên vai Mộ Dung Nghi. “Nếu người không phải Tiểu Hà Tử, ta sẽ không chơi với ngươi!”
“Ngươi nói ta là ai… Ta chính là người đó…” Nước mắt Mộ Dung Nghi lã chã lăn nhanh xuống. Hắn cũng không phân biệt nổi tâm tình của mình, hắn không rõ mình là vui vẻ hay là đau khổ.
Phi Dật vươn ngón tay ra, quệt lấy một giọt nước mắt của Mộ Dung Nghi từ trong mắt trượt xuống cằm, sau đó bỏ vào trong miệng của mình, nhíu mày nói: “Vì sao nước này lại mặn, không ngọt a?”
Mộ Dung Nghi nhìn Phi Dật ở trước mặt mình, giơ tay nhấc chân vừa ngây thơ lại vẫn tao nhã như trước đây. Rốt cục hiểu được rằng chính mình cũng không phải chưa bao giờ yêu hắn, mà là chính mình tự ngay từ đầu đã hiểu được tình yêu của hắn quá sâu đậm quá nồng ấm, vì thế vĩnh viễn không thể đáp lại đúng mức. Cho nên đành phải lừa mình dối người, làm tổn thương hắn, hy vọng hắn có thể ít yêu mình đi một chút.
Phi Dật là một hạt bụi vương vào trong mắt hắn, khi giấu ở trong đáy mắt thì đau đến không thể thấy rõ sự vật trước mắt. Khi mình đã đem nó ra khỏi mắt rồi, lại không khỏi lệ tuôn mãi không thôi.
Mộ Dung Nghi hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Phi Dật, ngón tay Phi Dật cũng không an phận gảy lên đường thêu nơi cổ tay áo hắn. Hắn đem đầu dán trên lưng Phi Dật, nhẹ giọng nói: “Ta là Tiểu Hà Tử của ngươi, về sau chúng ta đốt đèn nói chuyện đến chết… Không bao giờ… xa nhau nữa…”
Tiểu Vũ bước lên, muốn nói rồi lại thôi. Mộ Dung Nghi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, Tiểu Vũ hiểu rõ cười cười.
“Thực xin lỗi…”
“Ngươi đã rất nhiều lần nói với ta lời xin lỗi. Nhưng là mỗi một lần, ta cũng đều trả lời ngươi không sao, sau đó vẫn ở bên cạnh ngươi không rời đi.”
Mặt trời dần hạ xuống, đem ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên chiếc bóng của ba người, miết thành hình dáng thon dài, đạm nhiên mà điềm tĩnh, giống như một bức cổ họa.
Sáu năm sau, tiểu hoàng đế tám tuổi chạy vào hành lang gấp khúc của Huề Phương điện, tìm được Tứ hoàng thúc Đinh Hiên mà mình vô cùng kính yêu.
“Hoàng thúc! Hoàng thúc! Trẫm biết ngay là người ở chỗ này!”
“Nga? Hoàng Thượng làm sao biết?” Đinh Hiên đưa tay sửa sang lại mạo quan cho Hoàng đế.
“Người đặc biệt thích xem Cửu thúc đuổi theo Phụ hoàng chạy khắp sân, sau đó Thập thúc nhảy ra đem Phụ hoàng kéo đến trình diện trước mặt Cửu thúc. Tiết mục này mỗi ngày đều diễn một lượt, người xem còn không chán sao?” Tiểu hoàng đế bĩu môi.
“Làm sao chán được? Chờ Hoàng Thượng trưởng thành, người có biết “tiết mục” như vậy có biết bao người muốn xem không?”
“Bất quá, Tứ thúc người có biết, ánh mắt của người nhìn Cửu thúc cùng với ánh mắt của Phụ hoàng nhìn Cửu thúc lúc hắn ngủ quên ở trong sân đều giống nhau không?”
“Ha hả…” Đinh Hiên vẫn tươi cười.
“Lúc đó Phụ hoàng nhìn thật hạnh phúc a, trẫm cũng hoài nghi Phụ hoàng có phải đang giả vờ hay không!”
Đinh Hiên bế lấy tiểu Hoàng đế lên, nói: “Tình yêu trên thế gian này, chân chân giả giả không ai có thể nói rõ…”
Tiểu hoàng đế quay đầu, thoáng nhìn ý cười trên môi Đinh Hiên sâu cạn khó lường.
“Có câu là, thực làm bộ thì giả cũng thực a…”
– Toàn bộ văn án-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 51
Chương 51