“Lục điện hạ, thỉnh ngài dùng cơm trưa.”
“Ta biết rồi.” Mộ Dung Phi Dật thu hồi tâm trí, chậm rãi đi xuống khỏi Tú Nguyệt Lâu, thoáng nhìn vào ánh mặt trời gay gắt. Nói với vị công công bên cạnh: “Tạ học sĩ cũng hơi quá đáng rồi, dù gì thì cũng không nên để Thập đệ vừa mới khỏi bệnh đậu mùa liền bị cảm nắng chứ.”
Lí công công nhìn cách đó không xa là hai vị hoàng tử đang nâng nghiên mực chịu phạt, hướng về phía Mộ Dung Phi dật, cúi người, thưa: “Lão nô xin thay mặt Tạ học sĩ đa tạ Lục điện hạ đã chỉ dạy.”
“Chỉ dạy gì đâu?” Mộ Dung Phi Dật quấn quấn mấy sợi tóc trên trán, nét tươi cười sâu xa.
“Ha ha, trong hậu cung này, ngoại trừ hoàng hậu, vị không nên chọc vào chính nhất là Trừng phi nương nương.”
Hai người cùng nở nụ cười rồi mỗi người mang một tâm tư riêng rời đi.
Mộ Dung Nghi cùng với Mộ Dung Vũ ngồi quanh bàn, duỗi chân. Còn có một nô tì đứng ở bên đang quạt, hai đứa thấy nước ô mai được bưng lên thì hai mắt liền toả sáng.
“A_____ Cuối cùng cũng được cứu rồi!!!”
“Tiểu Vũ, ta vừa phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng….”
“Gì vậy Cửu Ca?”
“Đệ đang cao thêm nhiều lắm đó, cao hơn cả huynh nữa.”
“Đương nhiên rồi, sau này đệ còn phải bảo vệ Cửu Ca nữa mà!”
“Bảo vệ cái đầu ngươi, ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, ai cần ngươi bảo vệ chứ!”
“Cửu ca à, nam tử hán huynh đây…” Tiểu Vũ xấu xa cố ý xáp lại gần, Mộ Dung Nghi cảm thấy sao mà nụ cười của nó lại đáng nghi quá đỗi.
“Cái gì?” Mộ Dung Nghi thoáng rùng mình.
“Vậy…đã tới kĩ viện lần nào chưa?” Hơi thở ấm nóng của Tiểu Vũ phả lên vành tai Mộ Dung Nghi, khiến tim nó cảm nhận được một trận nhột nhạt, cả người nóng tới độ đem đi chiên trứng cũng được rồi.
“Chưa, không lẽ đệ đi rồi?” Mộ Dung Nghi phản pháo lại.
“Hắc hắc,” Tiểu Vũ bắt chước theo kiểu cười hèn mọn của khách làng chơi, thoạt nhìn chẳng giống ai, “Đệ tuy chưa đi qua, nhưng mà không có nghĩa là không muốn!”
Mộ Dung Nghi đẩy đầu Tiểu Vũ ra, nói: “Có giỏi thì đi thử xem! Trừng Phi nương nương không chặt chân ngươi mới lạ!”
“Huynh không nói, đệ không nói, ai mà biết được~” Tiểu Vũ từ phía sau ôm lấy eo Mộ Dung Nghi, đôi môi đặt bên tai Mộ Dung Nghi, mấp máy “Cửu ca, đi cùng ta đi?”
“Cái này…” Thật ra Mộ Dung Nghi không có hứng thú với kỹ viện cho lắm, chỉ là đã lâu lắm rồi vẫn chưa có ra khỏi cung, rất nhớ cảnh trí ở bên ngoài, “Chúng ta làm sao ra được?”
“Đã có đệ đây!” Tiểu Vũ hất mặt về hướng Mộ Dung nghi đang trợn mắt.
Đêm đến, Mộ Dung Nghi nói với Uẩn Phi rằng mình sang ngủ với Tiểu Vũ, sau đó liền cùng với Tiểu Vũ thay trang phục Thái Giám, đem lệnh bài cất trong đai lưng, lưng mang theo hành lí đi về phía Ngọ Môn. Hai người rời khỏi cổng thành chỉ trong nháy mắt, không hẹn mà cùng nhau hít một hơi thật sâu.
“Ha!! Cuối cùng thì cũng ra được rồi! Thì ra bên ngoài là như thế này!” Mộ Dung Vũ lấy đà, tại biển đá bên ngoài cổng kinh thành bật người nhảy xuống. Xoay người lại, thoảng nhìn Cửu ca của mình đang ngẩn ngơ nhìn những ngọn đèn sáng rực, gió nhè nhẹ thổi tung tóc nó, tay áo rộng thùng thình tựa như đang bay lên.
Nhìn cửu ca như thế, giống như có thể tan vào màn đêm bất kì lúc nào…
“Tiểu Vũ, ta cùng với mẫu phi tiến vào hoàng cung trên chính con đường này. Chớp mắt mà đã hai năm trôi qua rồi…”
“Cửu ca?”
“Khi đó, mẫu phi còn bảo ta, ‘Nhất nhập cung môn thâm tự hải’ nữa!” Mộ Dung Nghi đôi mắt thẫn thờ như đắm chìm vào một ngọn đèn leo lắt, sau đó quay sang Mộ Dung Vũ nở một nụ cười.
Mộ Dung Vũ ngây người, thật lâu sau đó mới lên tiếng: “Cửu ca… thật đẹp…”,ngay lập tức đầu liền bị búng một cái.
“Ta mà đẹp cái gì?” Mộ Dung Nghi bật cười, kéo Tiểu Vũ chạy đi.
“Đau quá đi! Cửu ca!”
Đằng sau là tường thành nơi cung cấm, sâu thăm thẳm.
Hai người tìm một cái xó nào đó để thay trang phục, nhìn vào cũng có chút giống như con nhà giàu chuyên ăn chơi trác táng. Tiểu Vũ búi tóc lên cao, bung quạt “phạch” một tiếng, tư thái trước giờ luôn bị Mộ Dung Nghi cười nhạo là ‘học đòi văn vẻ’ này được Tiểu Vũ thể hiện quả thật là có dáng dấp thế gia công tử.
“Cửu ca, nhìn cái gì a?” Tiểu Vũ thu quạt lại, dùng phiến quạt nâng cằm Mộ Dung Nghi.
Hai mắt Tiểu Vũ mơ màng phong tình, ý cười trêu chọc nơi khoé môi nhẹ nhàng hiển hiện, Mộ Dung Nghi bỗng cảm giác miệng lưỡi khô khốc. Hàng mi dài mảnh của Tiểu Vũ gần trong gang tấc, sóng mũi với những đường cong hoàn hảo trong màn đêm lại có nét quyến rũ đến câu hồn đoạt phách kẻ đối diện.
Một người bán hàng rong gánh theo vài ngọn đèn hoa đăng đi ngang qua, ánh đèn chảy tràn theo gương mặt Vũ, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên hoàn hồn thì thấy môi Mộ Dung Vũ cách môi mình quá gần, búng một cái.
“Ui! Cửu ca lại đánh đệ nữa!” Tiểu Vũ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hình tượng hoàn hảo kia bay biến không còn một mẩu.
“Hư! Dám khi dễ ta!” Mộ Dung Nghi ha hả bật cười, chạy nhanh về phía trước, phía sau còn nghe tiếng la oai oái của Tiểu Vũ.
Gió mát ào đến trên mặt, thổi tung những hạt bụi nhưng không tài nào thổi bay đi những rung động tận sâu nơi đáy lòng mỗi người.
Hai đứa đùa giỡn tại nơi chợ đêm rộn ràng, uống nước lê nóng, ăn hoành thánh, bóng đêm dày đặc, sương nương theo trăng ngừng lưng trời.
“Cửu ca, đồ ăn vặt ở ngoài tuy không ngon mắt bằng trong cung nhưng lại có vị rất riêng!”
“Trên đời này, có nhiều thứ bề ngoài được làm cho đẹp đẽ nhưng thực chất thì bên trong đã không còn nguyên vị nữa.”
“Cửu ca, chờ khi nào trưởng thành rồi, chúng ta có phủ đệ riêng, có thể thường xuyên ra thưởng thức những thứ này. Những thứ mĩ vị không phải trải qua nhào nặn trau chuốt, còn có thể dắt tay nhau du ngoạn khắp giang sơn, không còn nữa thứ mà bọn họ gọi là quy củ, không còn gia nhân tiền hô hậu ủng, chỉ có hai ta…”
Một biển người ùn ùn xôn xao, trước mặt nhạc khúc bốn bề xướng lên.
“Nhanh nhanh lên đi! Tụ Tiên Các tuyển hoa khôi kìa!”
“Chậm chân là khỏi coi đó!”
“Nhanh chân thì sao chứ? Cuối cùng thì cũng đâu có đủ ngân lượng!”
“…”
Giữa vô vàn những tiếng người huyên náo, Mộ Dung Nghi không thể nghe được Mộ Dung Vũ đang nói cái gì, chỉ thấy nét cười ấm áp dịu dàng, ở tại giữa đoàn người muôn nghìn đèn đăng rực rỡ nhấp nhô uyển chuyển.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 11
Chương 11