Ngày hôm sau, Mộ Dung Đinh Hiên nằm trên ghế dựa vừa pha trà vừa thưởng thức dáng vẻ lười nhác của một ai đó đang thản nhiên vân vê sợi tóc rũ xuống vai.
“Cũng lâu rồi ta với Tứ Ca chưa cùng nhau thưởng trà như hôm nay.”.
“Cũng đúng thôi, Lục đệ suốt ngày bận đi đấu đá, tranh giành quyền lực làm sao có thời gian nhàn rỗi cho những việc như thế này.”. Khóe môi Mộ Dung Đinh Hiên cong lên, tráng vào trong chén thêm một lượt nước trà.
“Ha ha…..” Người được gọi là Lục Đệ – Mộ Dung Phi Dật ngán ngẩm nở nụ cười: “Tứ Ca à, những chuyện thế này huynh không nên phát ngôn bừa bãi, huống hồ chi chuyện tranh chấp này nọ ta cũng không có hứng thú.”.
“Vậy để ta nói lại, ý của đệ chính là sai người đứng đằng sau Ngũ đệ để đối phó với Thái Tử”.
“Ây da~~~ Bị Tứ Ca biết được rồi thì cũng đâu còn vui nữa.”. Mộ Dung Phi Dật nghiêng đầu quay đi, trong khóe mắt đọng lại sự cân nhắc, tự hỏi rốt cục đằng sau vẻ mặt điềm nhiên của Mộ Dung Đinh Hiên ẩn chứa điều gì:“Không có Tứ Ca tham gia, trò chơi này trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Cho dù là bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, chẳng phải có một đối thủ xứng tầm thì mới thực sự thú vị sao?”
Mộ Dung Đinh Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Ta đang tự hỏi đến lúc nào mới xuất hiện cái người có khả năng làm cho đệ hiểu ra ‘trò chơi’ mà đệ đang nói không thú vị chút nào, chẳng những không thú vị mà còn vô cùng đau khổ, chẳng những vô cùng đau khổ mà dù cho đệ có dùng trăm phương ngàn kế cũng chẳng thể thắng được, không thắng được đã đành, có muốn dừng lại cũng chẳng thể dừng.”.
“Tứ ca à, huynh thật sự tin rằng trên đời này có loại trò chơi khiến ta trở nên như thế được sao?” Mộ Dung Phi Dật đem đầu mình kề lại bên tai Mộ Dung Đinh Hiên, phả ra thứ âm thanh tiêu hồn.
“Lục hoàng tử Cửu hoàng tử đến”.
“Ơ kìa~ Hương Ba Lão thân mến, đệ đến rồi đó sao~~” Mộ Dung Phi Dật thản nhiên xoay người lại.(*)
Đinh hiên ngắm nhìn Lục đệ tuyệt đại phương hoa (*) của mình, thầm nghĩ: Trò chơi bắt đầu.
Đối với Mộ Dung Nghi mà nói, hôm nay nó bị hành ra bã. Nội trong ngày hôm nay phải lần lượt đi thỉnh an đến tám vị ca ca, còn chưa kể một đệ đệ.
Đại hoàng tử bốn năm về trước do bị phát hiện có tham gia trong vụ tham ô nên bị phế truất và lưu đày đến Tấn Châu. Thái tử đương thời chính là Nhị Ca Mộ Dung Lăng, ấn tượng của nó với vị ca ca này không tồi, ngũ quan đoan chính, có nhiều nét giống với phụ hoàng, đối xử với mình cũng có thể coi như thân thiết. Tam ca đúng là một võ tướng, cả người toát ra một loại anh khí bức người. Tứ Ca Mộ Dung Đinh Hiên ôn hòa, nho nhã. Ngũ ca thoạt nhìn thì nhã nhặn nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự mưu mô khiến nó khó chịu vô cùng.
Lúc này, cằm nó rơi xuống đất, nín thở nhìn người trước mắt vạt áo mở rộng đang ưu nhã nâng trên tay chén trà.
Lần đầu tiên trong đời nó gặp được một người như vậy, tựa hồ tất cả ánh sáng trên thế gian này đều ngưng tụ nơi con người này, bất giác nó có một suy nghĩ là đem hắn giam cầm lại trong mắt mình. Những đường nét trên gương mặt hắn như do quỷ thần tạc tạo. Đôi mày sắc bén dựng lên và kết thúc tại một điểm hoàn hảo, giảm đi vài phần khí phách ngang ngược, còn tạo cảm giác nhu hòa, trong mắt phong tình dào dạt nhưng lại không hề mang chút nào nhu thuần của nữ tử. Khóe môi xinh đẹp trũng lại thật sâu như muốn câu hồn đoạt phách của người đối diện.
Mộ Dung Nghi ngẩn ngơ hồi lâu rồi lại ngây ngây ngốc ngốc nói “Đẹp quá hà….”.
Cả ngày hôm sau nó cứ thất thần cứ như kẻ bị mộng du vậy.
Trên đường về cung, Mộ Dung Đinh Hiên cùng với nó ngồi chung một kiệu.
Đinh Hiên lấy tay búng lên trán nó.
“Ui da!!! Tứ ca, đau!!!!!” Mộ Dung Nghi ôm trán kêu ré lên.
“Tỉnh chưa?” Đinh hiên cười nhẹ.
“Sao đánh đệ???” Mộ dung Nghi dẩu môi lên, trên mặt tràn đầy vẻ trẻ con định vùng lên để tát lại.
“Đánh cho đệ tỉnh người ra.”. Đinh Hiên nhẹ nhàng kéo Mộ Dung Nghi ngồi cho ngay ngắn lại, ý vị sâu xa mà nói: “Tiểu Cửu, ở chốn này hễ cái gì càng đẹp thì càng đáng sợ, đệ nhất định không được quên.”.
Bất giác Mộ Dung Nghi toát cả mồ hôi lạnh.
Nó nhớ tới lúc còn nhỏ, từng thấy một đóa hoa vừa rất đẹp vừa nở rộ bên đường, cũng chẳng có ý hái nó đi, nhưng chỉ vừa chạm vào thôi thì đã bị chiếc gai nhỏ xíu trên thân cây đâm vào tay, nó vẫn nhớ rõ mồn một cảm giác ấy đau đến thấu xương.
Những ngày tháng vui vẻ trôi qua, nó sờ sờ vào cái sẹo nhỏ trên ngón tay, hoài niệm lại khoảng thời gian còn ở quê nhà, khi ấy trời thì cao mà Hoàng Đế thì xa, tha hồ tự do tự tại….
“Cửu Ca! Cửu Ca!!!” Nhìn xa xa về phía cái mẩu đang lon ton chạy tới, Mộ Dung Nghi không khỏi nhoẻn miệng cười.
Đó là Thập hoàng tử Mộ Dung Vũ, tính tình hoạt bát hồn nhiên. Mấy ngày hôm trước gặp được liền cảm thấy một sự “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” không hề nhẹ nên lập tức thân thiết. (*)
Lần đầu hai đứa gặp nhau là khi mà Mộ Dung Vũ nghịch ngợm làm đổ hợp đựng son của Mẫu Thân, chỉ có thể chìa cái bản mặt đáng ghét ra mà không dám hó hé tiếng nào. Mộ Dung Nghi nhìn thấy liền nhớ ngay đến đám bạn cũ ở quê, không suy nghĩ nhiều đã kéo Thập đệ đi chơi, nào là trèo hòn non bộ, nào là leo cây lấy trứng chim, nó cười đến nỗi không ngậm mồm lại được.
Thế nên Mộ Dung Vũ từ đó bâu dính vào Cửu Ca không rời. Từ nhỏ nó đã sống trong chốn thâm cung, có một vị ca ca cười thật vui vẻ với nó, cũng không cần phải sâu xa suy đoán là hắn đang cười vì cái gì, lại có thể kể cho nó nghe thật nhiều chuyện mới mẻ.
Giống như một đứa bé bị trùm dưới chăn, lúc nào cũng bị đè nén mà không biết cách để thoát ra ngoài, bỗng nhiên có người đến vén cái chăn rất nặng ấy lên, không khí ùa vào, nó rốt cục cũng thở được.
Mộ Dung Nghi kéo Thập hoàng tử lại: “Chạy cái gì mà như ma đuổi vậy!”
“Hì hì Cửu ca, Ngũ ca đang luyện ngựa ở thao trường đó, huynh có muốn đi xem không?”
Thế là hai đứa chạy phía trước, theo sau là cả một đoàn cung nữ, thái giám hoảng sợ hô to: “Ấy ấy, chậm lại một chút! Chạy chậm lại một chút, tiểu tổ tông của con ơi!”
(*)Hương Ba Lão: đồ nhà quê, hai lúa.
(*)“Xú khí tương đầu”: tương tự như “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” vậy.
(*)Tuyệt đại phương hoa: ý nói là vô cùng, vô cùng đẹp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 2
Chương 2